Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 81: Chương 81




CHƯƠNG 310: TA LÀ LÔI PHONG (3)

“Chậc chậc, Triệu gia đúng là uy phong, chẳng lẽ các ngươi không biết thế nào gọi là đến trước đến sau? Người ta đang hảo hảo xếp hàng, còn muốn người ta nhường đường, không nhường thì đả thương người ta, chẳng lẽ Trung Châu đều chỉ có mấy con chó kêu gào như thế?”

Một thanh y nữ tử xuất hiện, tay ngọc đặt trên trường kiếm, khẽ gập lại, thanh kiếm kia liền bị bẻ thành hai đoạn.

Trong mắt nữ tử đầy ý cười nhìn tên hộ vệ sắc mặt đại biến.

Nữ tử này không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành mà có một gương mặt rất thanh tú thuần khiết cũng rất đẹp, ánh mắt chứa ý cười, khóe môi khẽ cong lên.

Dù không phải tuyệt sắc, nụ cười của nàng lại động lòng người như thế, phảng phất như ánh mặt trời tươi đẹp.

“Ngươi là ai?” Hộ vệ xanh mặt, phẫn nộ trừng mắt thanh y nữ tử vừa xuất hiện.

Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, nở nụ cười tươi đẹp: “Không nên hỏi tên ta, ta là Lôi Phong.”

Lôi Phong?

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía thanh y nữ tử, Lôi Phong, cái tên này ở Trung Hoa không ai không hiểu, đặc biệt người làm xong chuyện tốt, mà không muốn tiết lộ danh tính thì sẽ nói ra câu này.

Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là giống như suy nghĩ của nàng?

“Khoan đã!”

Thấy hộ vệ sắp động thủ, một tiếng quát từ phía sau truyền đến.

Rồi sau đó một đôi nam nữ từ trên kiệu bước xuống.

Nam nhân mặc y phục cầm hoa, gương mặt anh tuấn như đao khắc, mà nữ tử bên cạnh hắn lại là người Mộ NHư Nguyệt quen...

“Ngô Khuynh Tuyết?”

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, sao nàng lại ở đây?

Lúc trước Ngô Khuynh Tuyết và đại ca yêu nhau, cuối cùng lại vứt bỏ hắn, còn Ngô gia sau khi biết rõ thân phận của đại ca thì không gượng dậy nổi, từ khi đó không còn truyền đến tin tức về Ngô gia nữa.

Ai ngờ lại gặp Ngô Khuynh Tuyết ở chỗ này...

Ánh mắt Ngô Khuynh Tuyết lặng lẽ đảo qua Mộ Như Nguyệt, nắm chặt nắm tay, trong mắt xẹt qua một tia hận ý.

Nếu không phải tại nữ nhân này, nàng làm sao sẽ rơi vào tình cảnh này?

Tất cả đều là do Tiêu Phong không nói rõ với nàng, nếu sớm biết thân phận của hắn, làm sao nàng có thể vứt bỏ hắn? Trên đời này có nữ nhân nào nguyện ý tự định chung thân với một phế vật?

Cho nên, những chuyện đó cũng không thể trách nàng...

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, mình là nữ nhi tư sinh của gia chủ Triệu gia ở Trung Châu, muội muội cùng mẹ của Triệu Thiên Minh. Hai mươi năm trước ca ca là nam hài nên được phụ thân mang về gia tộc, còn mình là nữ hài nên được giao cho Ngô gia nuôi nấng, cho đến gần đây ca ca trở thành gia chủ Triệu gia, nàng mới biết được thân thế của mình, cũng được mang về Trung Châu...Oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn chưa vào Trung Châu đã gặp phải nữ nhân hại Ngô gia thê thảm!

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đảo qua dung nhan tương tự của hai người, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.

“Ca ca”, Ngô Khuynh Tuyết lôi kéo ống tay áo của Triệu Thiên Minh, hơi rũ mắt che đi con ngươi ngoan độc, “Nếu bọn họ muốn đi trước thì cứ để bọn họ đi trước đi.”

Lúc Triệu Thiên Minh nhìn về phía muội muội thất lạc nhiều năm, thần sắc nhu hòa, gật đầu với những hộ vệ kia: “Không nghe tiểu thư nói gì sao? Để các nàng rời đi trước, ta không muốn mấy người này ở đây làm bẩn mắt Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sống ở bên ngoài nhiều năm, tâm tình thuần khiết sạch sẽ, không nên nhiễm bị những thứ dơ bẩn đó dính phải.”

______________________________________

CHƯƠNG 311: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (1)

“Thuần khiết sạch sẽ? Ha ha”, thanh y nữ tử nở nụ cười, lông mày cong cong, đôi mắt đen đầy trào phúng, “Xin lỗi, ta lần đầu nhìn thấy nữ tử thuần khiết sạch sẽ như vậy, nga, đúng rồi, dùng cách nói ở quê hương ta chính là lục trà biểu, hoặc là bạch liên hoa?”

*Lục trà biểu (Green Tea Bitch): là loại nữ nhân giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ đàn ông của người khác. Loại người như thế chỉ có phụ nữ nhìn ra còn đàn ông thì không nhìn ra được.

Bách Liên Hoa: là các em gái ngây thơ, trong sáng như thánh nữ, lúc nào cũng tự cho mình là vô tội.

“Ngươi...”

Triệu Khuynh Tuyết giận dữ, tuy nàng không rõ ý tứ trong lời thanh y nữ tử nói, nhưng mà nàng vẫn biết đây không phải lời hay ho gì.

“Ngươi có ý tứ gì?” Sắc mặt Triệu Thiên Minh trầm xuống, đang muốn ra tay giáo huấn nữ tử không biết trời cao đất rộng này, lại bị một bàn tay túm chặt.

Triệu Khuynh Tuyết cắn môi, lắc lắc đầu nói: “Đại ca, đừng gây chuyện, vẫn nên để bọn họ rời đi đi, nếu để đại nương biết ta vừa trở lại đã gây chuyện, chỉ sợ nàng sẽ đuổi ta đi.”

Hai mắt nữ tử rưng rưng, cho dù không phải tuyệt sắc động lòng người nhưng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu cũng làm người ta trìu mến.

Triệu Thiên Minh mềm lòng, nói: “Tuyết Nhi, ngươi yên tâm, hiện giờ ta là thiếu chủ Triệu gia, ai cũng không thể xúc phạm tới ngươi, nếu ngươi đã trạch tâm nhân hậu, không muốn đả thương những người này, vậy ta sẽ thu tay lại.”

Khi nói lời này, Triệu Thiên Minh dùng ánh mắt cảnh cáo liếc qua hai nữ tử trước mắt.

“Lần này nể mặt Tuyết Nhi, ta không so đo với các ngươi, nếu để ta nhìn thấy các ngươi lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!”

“Chỉ dựa vào ngươi sao?” Thanh y nữ tử cười nhạo, nói, “Lần này không phải ngươi buông tha ta mà là ta không muốn làm bẩn tay mình.”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói: “Cô nương, ngươi cũng là lần đầu tới Trung Châu? Hay là chúng ta kết bạn, cùng nhau đi đi?”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, khẽ cong khóe môi: “Có thể.”

Thanh y nữ tử tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tựa như có thể chiếu vào lòng người, nàng quay sang phía hai thủ vệ, đưa ra một khối lệnh bài: “Đây là lệnh bài thông hành của ta, ta và bằng hữu có thể đi vào không?”Lúc hai thị vệ nhìn thấy lệnh bài trong tay nữ tử, sắc mặt hơi ngẩn ra một chút, rồi vội vàng khom ngươi nói: “Hai vị cô nương, mời vào.”

“Chúng ta đi.”

Thu hồi lệnh bài, thanh y nữ tử quay qua cười với Mộ Như Nguyệt, sau đó kéo tay nàng đi vào cửa lớn.

Nhìn hai thân ảnh biến mất sau cánh cửa, ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết tối sầm.

Mộ Như Nguyệt, chỉ cần đến Trung Châu, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi biến mất...

“Tuyết Nhi.”

Thanh âm ôn nhu bên cạnh truyền đến làm Triệu Khuynh Tuyết phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, cười nhạt nói: “Đại ca, ngươi gọi ta có việc gì sao?”

“Tuyết Nhi, sau khi vào Trung Châu, ta sẽ sắp xếp cho ngươi đến Trung Châu học phủ học tập, qua mấy ngày nữa là ngày báo danh, đúng lúc Triệu gia có một suất, ta đã nói chuyện với phụ thân cho ngươi suất đó, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, ở học phủ có không ít thế lực cường đại hơn Triệu gia, thiên tài vô số kể, dựa vào thực lực của ngươi rất khó hòa nhập vào môi trường ở đó, cho nên ngươi cần bám lấy một người, bất luận là nam hay nữ, chỉ có nắm chặt lấy một thiên tài thì ngươi mới có thể hòa nhập được.”

Ánh mắt Triệu Thiên Minh tràn đầy quan tâm, đối với muội muội thất lạc từ nhỏ này, hắn chỉ muốn cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, bù đắp lại mấy năm qua.

“Ca ca, Tuyết Nhi hiểu rồi.” Triệu Khuynh Tuyết ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triệu Thiên Minh, con ngươi trong suốt sáng ngời, nếu không biết quá khứ của nàng, sẽ rất dễ bị dáng vẻ này lừa gạt.

_______________________________________

CHƯƠNG 312: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (2)

Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...

Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.

Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.

Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này.

“Ngươi tên Lôi Phong?” Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.

Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: “Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong.”

“Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?”

“Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?” Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: “Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên...”“...”

Thanh y nữ tử ngốc ngốc chớp chớp mắt, trừng to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như quái vật.

“Ngươi... ngươi đến từ Trung Hoa?”

Trên đời này ngoại trừ nàng còn có người khác xuyên qua?

“Nói xem, ngươi đi tới nơi này thế nào?” Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt hỏi.

Diêu Vân Thanh hồi phục lại tinh thần, vừa nghe Mộ Như Nguyệt hỏi vậy, trong lòng liền phẫn nộ.

“Ta là bị liên lụy!”

Nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta ở Trung Hoa là một người bình thường, cha mẹ ly dị, ta sống cùng cha, sau đó cha ta cưới mẹ kế, còn có một đứa con gái nhỏ hơn ta ba tuổi, ai ngờ đứa em gái cùng cha khác mẹ kia cướp bạn trai của ta, uy hiếp bạn trai ta chia tay với ta, tâm tình ta khó chịu nên đến núi Trường Bạch thư giãn, ai biết ở đó có người đang đánh nhau! Hơn nữa còn là võ lâm cao thủ!”

Tình cảnh đó quá mức chấn động giống như chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Diêu Vân Thanh chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài đời thực.

“Sau đó, có một nữ nhân bị ám toán trọng thương, đợi những người đó rời đi, ta bỗng nhiên nổi hứng muốn làm Lôi Phong chạy đến cứu nữ nhân kia, ai ngờ trên người nữ nhân kia nổi lên một trận cuồng phong, sau đó ta liền đến cái nơi này, ở trong thân thể một nữ tử tên là Diêu Thanh Vân.”

Diêu Vân Thanh ủy khuất kể lại chuyện cũ, nàng bất quá chỉ là một người qua đường tốt bụng mà thôi, vì muốn cứu người mà lạc tới nơi xa lạ này.

“Đúng rồi, ngươi làm sao mà tới đây?”

“Cái này...” Mộ Như Nguyệt hơi do dự nhìn Diêu Vân Thanh.

Hẳn là không thể nói cho nữ nhân này biết, nữ tử đánh nhau ở núi Trường Bạch kia là mình đi? Cũng vì mình mà liên lụy Diêu Vân Thanh xuyên tới đại lục Thần Vũ này.

Lời này nàng làm thế nào cũng không nói nên lời.

“Ta là... ngủ, đang ngủ thì tới nơi này.”

Khi đó nàng đã chết, nói là đang ngủ thì tới nơi này cũng không có gì sai...

“Ngủ liền tới đây?” Diêu Vân Thanh khẽ chớp mắt, đồng tình nói, “Ngươi làm sao còn xui xẻo hơn ta? Tốt xấu gì ta vẫn có ý thức mà xuyên qua, ngươi cư nhiên ngủ liền xuyên qua, ta còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào.”

__________________________________

CHƯƠNG 313: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (3)

Có lẽ vì nàng là người Trung Hoa, Mộ Như Nguyệt cũng không bài xích nàng mà còn có cảm giác thân cận.

“Mộ Như Nguyệt.”

“Mộ Như Nguyệt? Tên này không tồi, nhưng mà ta cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, aiz, thôi, không nghĩ mấy chuyện phí tế bào não đó nữa”, Diêu Vân Thanh lắc đầu nói, “Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nói chúng ta ở Trung Hoa sẽ trở nên thế nào? Có thể chết rồi không? Không biết cái tiện nam nhân kia nhìn thấy ta đã chết, có thể hối hận? Ta nghĩ hẳn là không thể nào, nếu ta còn có cơ hội trở lại Trung Hoa, nhất định phải chia tay với tiện nam nhân kia, thành toàn cho đôi tra nam tra nữ kia.”Diêu Vân Thanh có chút thương cảm, người duy nhất nàng không yên lòng chính là mẫu thân.

Cũng không biết sau khi biết tin mình chết, mẹ có đau buồn muốn chết hay không, hơn nữa còn chìm đắm trong bi thương không thoát ra được.

Sau khi ly dị với cha, mẹ vẫn không tái giá, cũng rất quan tâm nàng, sợ nàng bị mẹ kế khi dễ, thường xuyên lén đến thăm nàng, nếu không vì lúc trước tòa án phán nàng ở với cha, mẹ cũng sẽ không cô đơn như vậy...

“Vân Thanh, ngươi có biết trên đời này có một loại người có thể phá vỡ không gian?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, “Chờ đến khi trở thành thần thì có thể xuyên qua không gian, đến lúc đó không chừng chúng ta có thể trở lại Trung Hoa! Không chỉ có ngươi, ta cũng có lý do muốn trở về!”

Diêu Vân Thanh nghi hoặc nhìn nàng: “Tiểu Nguyệt Nhi, thân phận của ngươi ở Trung Hoa là gì?”

Tựa như hoài niệm lại chuyện cũ, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trở nên nhu hòa: “Ở Trung Hoa có một số người tu chân, ta cũng là người tu chân đến từ thế gia y học, hiện giờ gia gia đã già, cha mẹ mất tích, em trai còn chưa đủ lớn để gánh trọng trách, mà kẻ thù gia tộc lại quá nhiều, ta mất tích sẽ khiến gia tộc lâm vào nguy nan cho nên ta cần phải trở về, mặc kệ con đường phía trước khó khăn cỡ nào, ta đều sẽ trở về Trung Hoa!”

“Tốt!” Diêu Vân Thanh trịnh trọng gật đầu, “Vậy chúng ta cùng trở về Trung Hoa, đến lúc đó ta còn muốn mang một soái ca cường đại về, làm tiện nam nhân kia khóc lóc thảm thiết mới thôi!”

Nếu nàng mang theo một thân thực lực này trở lại Trung Hoa, lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn sợ tiện nam nhân kia không đến quỳ gối khẩn cầu nàng tha thứ sao?

Tựa như nhìn thấy cảnh tượng kia, Diêu Vân Thanh chống nạnh cười ha hả.

Mộ Như Nguyệt híp mắt đánh giá Vân Thanh....

Bất luận là dung mạo hay thiên phú, Diêu Vân Thanh đều thuộc hạng nhất, nếu nàng có thể kết đôi với Tiêu Phong đại ca, vậy sẽ rất hoàn mỹ. Bất quá tuy cũng đến từ Trung Hoa giống nàng nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ Vân Thanh, cho nên đợi sau khi tìm hiểu rõ mới quyết định có muốn làm như vậy hay không....

“Tiểu Nguyệt Nhi, ta tới Trung Châu là vì vào học phủ học tập, còn ngươi?” Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Ta cũng vì Trung Châu học phủ mà đến.”

“Thật sao, vậy thì quá tốt”, Diêu Vân Thanh vỗ tay, vui vẻ cười nói, “Chúng ta đi mau thôi, nửa tháng nữa là đến ngày khảo hạch, hi vọng chúng ta có thể đến kịp...”

Mỗi năm Trung Châu học phủ đều sẽ tiến hành khảo hạch, nếu được tiến cử thì có thể trực tiếp vào học phủ học, còn nếu không có thế lực đề cử thì nhất định phải tiến hành khảo hạch.

Sáng sớm, Triệu Khuynh Tuyết đã đến chỗ chiêu sinh, vừa định đưa thư đề cử ra, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa đang đi tới.

Đồng tử chợt co rụt lại, trong mắt nàng xẹt qua một tia ghen ghét, nhưng rất nhanh đã bị nàng thu liễm đi.

____________________________________CHƯƠNG 314: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (4)

Nữ nhân này, bất cứ khi nào đều đẹp như thế.

Nàng xuất hiện ở nơi nào, hiển nhiên sẽ được mọi người chú ý, giống như khi ở Thánh cảnh, mà nàng cũng không quên được ngày đó thiếu nữ này vũ nhục nàng thế nào.

Những lời nói ngày đó tựa như sâu độc gặm nhấm trái tim nàng khiến nàng đau đớn khó nhịn...

“Tiêu Như Nguyệt”, Triệu Khuynh Tuyết nhìn thiếu nữ đang đi đến, hít sâu một hơi, che giấu phẫn nộ cùng căm hận trong mắt, “Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây, thật sự là duyên phận.”

“Nguyệt Nhi, ngươi họ Tiêu?”

Diêu Vân Thanh nghi hoặc nhìn thiếu nữ, không phải tên nàng là Mộ Như Nguyệt sao?

Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nhạt nói: “Đời này ta họ Tiêu.”

Mộ Như Nguyệt là tên nàng ở kiếp trước cho nên tuy ở Tiêu gia đã sửa tên lại nhưng nàng vẫn quen dùng tên này...

“Nga, thì ra là thế”, Diêu Vân Thanh gật gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết, “Nguyệt Nhi, vị cô nương này là ai? Các ngươi quen biết nhau?”

“Không tính là quen biết”, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, khi nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết, trong mắt xẹt qua lãnh ý, “Chẳng qua lúc đại ca ta bị phong ấn thực lực thì gặp nữ nhân này, lại bị nàng coi là phế vật mà vứt bỏ, sau khi đại ca ta giải trừ phong ấn, hơn nữa nàng biết được thân phận thật của đại ca, bị ta nói ra hành động của nàng trước mặt công chúng, cho nên, chúng ta cứ kết thù như vậy.”

Diêu Vân Thanh cười lạnh, ánh mắt khinh thường: “Thì ra là một nữ nhân lợi hại như thế, đại ca ngươi may mắn không cưới loại nữ nhân này, nếu không thật sự là lỗ nặng rồi, Diêu Vân Thanh ta khinh thường nhất chính là loại nữ nhân như nàng!”

“Ngươi... các ngươi....”

Sắc mặt Triệu Khuynh Tuyết đột nhiên biến đổi, nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt tựa hồ có thể phun ra lửa giận: “Mộ Như Nguyệt, lúc ở Thánh cảnh, Ngô gia quả thật không cường đại bằng Tiêu gia, nhưng hôm nay ta là Triệu Khuynh Tuyết của Triệu gia, ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi sao?”

Một thiếu nữ không quyền không thế ở Trung Châu mà thôi, mình bóp chết nàng còn không phải là dễ dàng như bóp chết một con kiến. Bất quá vì hình tượng bên ngoài, chuyện này không thể làm trước mặt công chúng.

Nhưng chỉ cần nàng ở Trung Châu, mình sẽ có trăm ngàn cơ hội tra tấn nàng...

“Hơn nữa...” Triệu Khuynh Tuyết hơi dừng lại, cười lạnh, “Các ngươi chỉ cường đại ở Thánh cảnh thôi, hiện giờ ta là tiểu thư Triệu gia ở Trung Châu, ca ca yêu thương ta như vậy, chỉ cần ta nói một câu, hắn sẽ bắt Tiêu Phong tới thành thân với ta.”

Lúc nói câu này, nàng cố ý hạ giọng, vì thế cũng chỉ có Mộ Như Nguyệt cùng Diêu Vân Thanh nghe được.

Diêu Vân Thanh trợn tròn mắt, trước giờ nàng chưa gặp nữ nhân nào vô sỉ như vậy, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt...

“Ngươi không có tư cách trở thành thê tử hắn!” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lẽo, phát ra hàn khí nồng đậm.Triệu Khuynh Tuyết đang muốn nói gì, đúng lúc này, thanh âm không kiên nhẫn của quan chủ khảo từ phía trước truyền đến.

“Các ngươi rốt cuộc có muốn báo danh hay không? Nếu không muốn thì lập tức cút xéo cho ta, đừng cản trở người khác!”

“Sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi.” Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, xoay người đi về hướng quan chủ khảo, đưa thư đề cử tới trước mặt hắn.

Quan chủ khảo mở thư ra, nhìn lướt qua một lượt, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: “Thì ra là tiểu thư Triệu gia, hiện tại ngươi đã là học viên của Trung Châu học phủ, tiến hành không cần khảo hạch.”

________________________________

CHƯƠNG 315: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (5)

“Đa tạ giám khảo gia gia.” Triệu Khuynh Tuyết cười khẽ, dịu dàng nói.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ, mảnh mai này, bất kì ai cũng không thể sinh ra ác cảm, quan chủ khảo cũng thế, hắn lập tức có hảo cảm với cô nương xinh đẹp biết lễ nghi này.

“Giám khảo gia gia, vừa rồi không phải ta cố ý khiêu khích”, đôi mắt Triệu Khuynh Tuyết rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói, “Bạch y cô nương kia, ta cùng ca ca nàng thật lòng yêu nhau đến chết không phai, nhưng nàng cùng cha mẹ nàng gậy đánh uyên ương chia cắt chúng ta, lúc đó ta chỉ là một dưỡng nữ của Ngô gia, mà nàng lại là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ghét bỏ ta thân phận thấp, không muốn ta trở thành con dâu của Tiêu gia.”

Có lẽ vì nói đến chỗ thương tâm, Triệu Khuynh Tuyết bất giác lệ rơi đầy mặt, một đôi mắt tràn đầy bi thương đau đớn.

Giọng nàng cũng không nhỏ cho nên mọi người đều nghe rõ ràng, lập tức, mọi người đều hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Mộ Như Nguyệt.

“Tiêu gia Thánh cảnh? Đó là chỗ nào?” Một thanh niên mặc hoa phục cười lạnh, khinh thường nói, “Ta chưa từng nghe nói đến Tiêu gia Thánh cảnh gì.”

Trong mắt Triệu Khuynh Tuyết hiện lên một tia ngoan độc, khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy ủy khuất: “Thánh cảnh là một nơi ở bên ngoài Trung Châu, gia chủ Tiêu gia là một cường giả thiên phú sơ cấp, ở đó Tiêu gia cường đại nhất, mà dưỡng phụ của ta Ngô gia chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, làm sao có thể vào mắt Tiêu gia? Ta cùng Tiêu Phong đại ca thật lòng yêu nhau nhưng gia thế lại kém quá xa, cuối cùng chỉ có thể mỗi người một ngã, có điều những ngày qua ta chưa bao giờ quên Tiêu Phong đại ca, cũng như hắn chưa từng quên ta.”

Lời nàng nói tràn ngập ủy khuất, thần sắc kia càng làm người ta trìu mến cực kì.

“Hừ”, thanh niên mặc hoa phục hừ lạnh, trào phúng nói, “Bên ngoài Trung Châu? Còn không phải là cái thế giới bị người ta khinh thường? Thì ra vị bạch y cô nương này đến từ cái nơi rác rưởi kia? Một võ giả thiên phú sơ cấp mà thôi có gì đặc biệt hơn người? Ở đại lục Trung Châu chúng ta, người thiên phú sơ cấp ở khắp nơi, hơn nữa chắc ngươi còn không biết, trong học phủ chúng ta, phần lớn đều là người trẻ tuổi cấp bậc thiên phú.”

Thanh niên hoa phục mở quạt xếp ra, cười khinh thường.

“Các ngươi đúng là quá coi trọng bản thân mình, loại chuyện gậy đánh uyên ương này cũng làm được! Bất quá các ngươi không ngờ nữ tử của một gia tộc nhỏ bị các ngươi khinh thường lại là tiểu thư Triệu gia, nếu Triệu gia muốn diệt một Tiêu gia nho nhỏ quả thật là dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức lực, nhưng cho dù các ngươi có hối hận cũng chẳng ích gì.”Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Trong mắt bọn họ, thiếu nữ này tất nhiên rất hối hận.

Nếu Tiêu gia kia sớm đồng ý hôn sự của Tiêu Phong cùng Triệu Khuynh Tuyết là có thể thiết lập mối quan hệ với gia tộc ở Trung Châu, đây là cơ hội bao nhiêu người thiết tha mơ ước? Cố tình Tiêu gia lại từ bỏ...

Sau khi nàng biết được thân phận của Triệu Khuynh Tuyết, trong lòng nhất định thống khổ như vạn con kiến gặm cắn.

Nhưng mà, sắc mặt thiếu nữ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường...

“Ba ba ba!”

Mộ Như Nguyệt cong môi cười, vỗ vỗ tay: “Không tồi, Ngô Khuynh Tuyết, không, hiện tại hẳn nên gọi ngươi là Triệu Khuynh Tuyết, lời ngươi nói quả thật không tồi, khiến ta cũng phải tròn mắt cứng lưỡi, nhưng có một câu ngươi nói không sai, Tiêu gia ta thật sự chướng mắt ngươi, trước kia là thế sau này cũng vậy, ngươi không có tư cách gả cho đại ca ta!”

______________________________________

CHƯƠNG 316: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (6)

Cuồng vọng, quá cuồng vọng....

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc đang cười lạnh.

Nàng biết mình đang nói gì không? Chướng mắt cô nương Triệu gia? Nàng nghĩ mình là ai? Đệ tử của một thế lực lớn ở Trung Châu? Hay là nữ nhi tư sinh của cường giả nào đó?

Cái gì cũng không phải!

Chỉ là một phế vật đến từ tục giới mà thôi...

“Khụ khụ”, Quan chủ khảo bất mãn ho khan hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua nhóm người trẻ tuổi, sau đó nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt cùng Diêu Vân Thanh, hắng giọng nói, “Hai vị tới tham gia khảo hạch chiêu sinh của học phủ? Khảo hạch của chúng ta luôn luôn rất khó, người có thể thông qua rất ít, mời hai vị cô nương chuẩn bị cho tốt.”

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, nàng khẽ vuốt nhẫn không gian, đang muốn lấy thư giới thiệu của đan tôn giả ra, ai ngờ Diêu Vân Thanh bên cạnh đã gật gật đầu, nói: “Được, không phải chỉ là khảo hạch thôi sao, bổn cô nương không tin mình không thông qua được một khảo hạch nho nhỏ!” Diêu Vân Thanh có vẻ hưng phấn, đôi mắt sáng ngời.

Mộ Như Nguyệt buông bàn tay đặt trên nhẫn không gian xuống, cười nhạt nói: “Ta cũng muốn biết khảo hạch vào Trung Châu học phủ khó cỡ nào.”

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Triệu Khuynh Tuyết cười lạnh, thật ra nàng cũng hi vọng nữ nhân này thông qua khảo hạch, chờ vào học phủ rồi, nàng có thể chậm rãi tra tấn nàng, đáng tiếc khảo hạch quá khó, dù là nàng cũng khó có thể qua được.

“Khảo hạch chia làm hai loại là khảo hạch võ lực và khảo hạch đan dược”, quan chủ khảo hơi nheo mắt, mặt không biểu tình nói, “Cho nên các ngươi có thể lựa chọn vào võ đường hoặc đan đường, nếu thông qua khảo hạch võ lực thì tiến vào võ đường, còn lại thì tiến vào đan đường.”

Võ đường và đan đường?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Ta chọn khảo hạch đan dược.””Vậy ta chọn võ lực đi.”

Quan chủ khảo nhìn hai người, khẽ gật gật đầu nói: “Tốt, vậy các ngươi đi theo ta, bất luận là khảo hạch võ lực hay đan dược đều rất khó, chỉ có thông qua khảo hạch mới có thể tiến vào Trung Châu học phủ, muốn trách thì trách các ngươi không có thư đề cử, nếu không thì cũng được giống tiểu thư Triệu gia, không cần khảo hạch liền được vào học phủ học.”

Triệu Khuynh Tuyết khẽ nâng cằm, khuôn mặt thanh tú có chút kiêu ngạo, ánh mắt khinh miệt quét về phía bóng dáng Mộ Như Nguyệt, đáy lòng cười lạnh.

“Thật là phong thủy nghịch chuyển a, trước kia Tiêu gia cường đại hơn Ngô gia, bây giờ Triệu gia lại thắng Tiêu gia, còn ngươi ở nơi này nhất định bị ta đè trên đầu!”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra ở hỉ đường, Triệu Khuynh Tuyết cảm thấy trong lòng không thoải mái, hận không thể trả lại hết sỉ nhục lúc trước cho nữ nhân kia....

“Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể thông qua khảo hạch đan dược không!”

Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, bước nhanh về phía đám người Mộ Như Nguyệt, đi sát theo sau bọn họ. Lúc này, nàng muốn tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia mất mặt.

Dù đây là lần đầu đến Trung Châu, Triệu Khuynh Tuyết cũng biết khảo hạch để vào học phủ cực kì khó khăn, 1000 người đến báo danh có thể có 10 người thông qua đã là không tồi, những yêu cầu quỷ quái khó nhằn đó căn bản không phải người bình thường có thể làm được...

Chắc chắn hai nữ nhân này phải thua!

Trong phòng khảo hạch, lão giả đang nhắm mắt khoanh chân mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thiếu nữ từ ngoài cửa đi vào, mặt không biểu tình nói: “Ngươi tới tham gia khảo hạch đan dược?”

“Đúng vậy.” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói.

Lão giả lạnh nhạt gật đầu: “Ta rất lười, không muốn khảo hạch ngươi cái gì nhiều, như vậy đi, trước tiên ngươi cứ cho ta xem toàn bộ tinh thần lực của ngươi, nhớ kĩ, ta muốn toàn bộ! Nếu có giấu giếm ta sẽ đánh giá ngươi rớt khảo hạch!”

_____________________________________

CHƯƠNG 317: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (7)

“Được.”

Mộ Như Nguyệt nhún vai, liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của lão giả, 'oanh' một tiếng, phóng tinh thần lực ra...

Lão giả nhíu chặt mày, nhàn nhạt quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt mặt không đỏ khí không suyễn, cười lạnh nói: “Nha đầu, ngươi dùng quỷ kế với lão nhân ta sao? Nghe không hiểu lời ta nói? Ta muốn ngươi dùng toàn bộ tinh thần lực, ngươi rõ ràng đang che giấu thực lực của mình.”

“Cái này...” Mộ Như Nguyệt liếc nhìn lão nhân, do dự nói, “Thật sự muốn toàn bộ?”

Không có biện pháp, bất luận là khảo nghiệm thiên phú hay đan hội, mấy lão nhân đó đều bảo nàng dùng toàn bộ thực lực, nàng cũng làm theo, kết quả lần nào cũng oanh động mãnh liệt, cho nên lần này nàng mới rút kinh nghiệm, chỉ cần có thực lực đủ để thông qua khảo hạch là được rồi, không cần bại lộ toàn bộ thực lực ra, ai ngờ lão nhân này liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng...”Nha đầu, ta cho ngươi một cơ hội nữa, phóng toàn bộ tinh thần lực ra cho ta không được giữ lại, với nhãn lực của ta cho dù ngươi che giấu ta cũng nhìn ra.”

Lão nhân cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu này sắc mặt bình thường, hô hấp ổn định, vừa nhìn là biết chưa dùng hết toàn lực, sơ hở rõ ràng như thế mà không phát hiện được thì hắn chính là đồ ngốc.

“Ta cũng không có biện pháp.”

Mộ Như Nguyệt than một tiếng, đành phải làm theo, vô số tinh thần lực từ thân thể nàng phóng ra, tràn ngập toàn bộ hội trường....

Ngay từ đầu, lão nhân còn có chút không cho là đúng, nhưng dần dần sắc mặt của hắn đã thay đổi....

Lão giả đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Từng giây từng giây trôi qua, tinh thần lực dần dần nồng đậm lên, ngay cả lão nhân cũng cảm nhận được sự áp bách của tinh thần lực Mộ Như Nguyệt phóng ra.

Nhưng mà Mộ Như Nguyệt rõ ràng còn chưa dừng lại.

Nàng tựa như có tinh thần lực vô hạn, cường hãn làm lòng người kinh sợ.

“Thiên tài, không! Yêu nghiệt, nàng tuyệt đối là yêu nghiệt!” Lão nhân kích động, trong lòng run rẩy không thôi, “Ta nhận thức nhiều đan dược sư như vậy, bản thân ta cũng là một đan dược sư nhưng trước nay chưa từng gặp người có tinh thần lực cường hãn thế này, tinh thần lực như vậy rõ ràng chính là một đan dược sư trời sinh, không ai thích hợp làm đan dược sư hơn nàng!”

Trong lòng lão giả tràn ngập kích động, không nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Nhưng mà đối phương còn tiếp tục phóng xuất tinh thần lực, ngày càng nhiều tinh thần lực được phóng ra khiến lão nhân cảm thấy mình giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè nặng, hô hấp trở nên khó khăn.

“Ngươi... ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu tinh thần lực?” Lão giả cố gắng hô hấp, trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Khi nào mới xong? Còn tiếp tục như vậy nữa, lão phu phỏng chừng sẽ bị ép chết!”

Nói tới đây, mặt lão giả đỏ lên, xấu hổ đến mức hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.

Hắn kêu nha đầu này phóng ra toàn bộ tinh thần lực, kết quả nàng còn chưa kết thúc, hắn đã không thể chịu nổi, nếu nói chuyện này ra, phỏng chừng sẽ bị những đồng nghiệp kia chê cười chết.

Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn lão giả: “Không phải ngươi bảo ta phóng ra toàn bộ tinh thần lực sao?”

“Nhưng mà, nha đầu, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi còn muốn bao lâu nữa mới xong? Còn bao nhiêu tinh thần lực?” Lão nhân hung hăng cắn răng, dưới sự áp bách của tinh thần lực, thanh âm hắn có chút run rẩy.

___________________________________

CHƯƠNG 318: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (8)

“Không biết”, Mộ Như Nguyệt lắc đầu, “Lúc ta luyện chế đan dược chưa từng lần nào dùng hết tinh thần lực cho nên ta cũng không rõ lắm hiện tại mình có bao nhiêu tinh thần lực, bất quá ta đoán, bây giờ đại khái mới hơn một nửa đi.”Lão nhân trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, tinh thần lực cường đại áp hắn không đứng thẳng nổi, bộ dáng chật vật không còn kiêu căng ngạo mạn như lúc đầu.

“Hơn một nửa, còn chưa hết? Nha đầu, ngươi là yêu nghiệt chuyển thế? Mau thu tinh thần lực của ngươi lại, chờ đến khi ngươi phóng ra hết toàn bộ, lão phu sẽ bị ép đến xương cốt toàn thân vỡ vụn mà chết!”

Mộ Như Nguyệt bĩu môi, thong thả thu hồi tinh thần lực....

Chờ đến khi tinh thần lực đã được thu lại hết, lão nhân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt ai oán liếc nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Nha đầu, may là chỉ phóng xuất một chút tinh thần lực, chờ ngươi phóng xuất hết thì cần thời gian rất dài, nếu không, lấy tinh thần lực cường hãn của ngươi đối phó với cường giả còn không phải đều là nháy mắt hạ gục? Vừa rồi lão phu suýt chút nữa bị ngươi chỉnh chết!”

“Là ngươi bảo ta phóng xuất toàn bộ tinh thần lực, còn uy hiếp ta, nói nếu ta giữ lại ngươi nhất định sẽ phát hiện”, Mộ Như Nguyệt buông tay, vẻ mặt vô tội nói, “Hơn nữa, trước đó ta đã hỏi lại ngươi, có phải thật sự muốn phóng xuất toàn bộ tinh thần lực hay không rồi.”

“Được rồi, được rồi”, lão giả xua xua tay, ai oán nhìn nàng, “Là lão nhân ta tự làm tự chịu, bất quá chịu áp bách như vậy mà phát hiện được một hạt giống yêu nghiệt, ta cảm thấy mình vất vả cũng không uổng công!”

Chỉ cần nghĩ đến thiên phú biến thái của nha đầu kia, tâm can lão nhân nhịn không được hơi run lên, ánh mắt hài lòng đánh giá nha đầu trước mắt này.

“Ha ha, nha đầu, ngươi đã là người của Trung Châu học phủ, ta sẽ sắp xếp ngươi vào đan đường học tập”, lão nhân xoa xoa nắm tay, cười ha ha nói, “Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu một chút, ta là trưởng lão đan đường Tống Nhiên, ngươi cứ gọi ta là Tống lão đi.”

“Kết thúc khảo hạch?”

“Đúng vậy, kết thúc.”

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, hơi chần chờ nhìn về phía lão nhân: “Không phải nói là khảo hạch vào Trung Châu học phủ rất khó sao?”

“Đúng là rất khó”, Tống Nhiên gật gật đầu, “Tỷ như yêu cầu hôm nay, không phải mọi người đều có thể thành công vượt qua, cần phải có tinh thần lực cường hãn, còn cường hãn cỡ nào.... ha ha, ít nhất không thể kém hơn ta, cho nên vấn đề này đối với người khác thì rất khó khăn, còn đối với ngươi lại rất dễ dàng.”

Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng lại rồi, khuôn mặt tuyệt sắc hơi run rẩy một chút, bất đắc dĩ thở dài.

Nàng chính là vì nghe nói khảo hạch rất khó nên mới muốn khiêu chiến một phen, ai ngờ dễ dàng thông qua như vậy? Sớm biết thế, nàng liền trực tiếp cầm thư giới thiệu của đan tôn giả tiến vào học phủ rồi.

Cuối cùng... chẳng những không nhìn thấy khảo hạch khó khăn gì, còn làm tinh thần lực bại lộ trước mặt người khác.

Lần đầu tiên Mộ Như Nguyệt cảm thấy sự lựa chọn của mình thất bại như thế....

Bên ngoài phòng khảo hạch, một đám người cười nhạo nhìn cánh cửa đóng chặt. Trong đám người, ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết sáng ngời, đáy mắt nồng đậm châm chọc nhưng trên mặt lại không có bất kì biểu lộ gì.'Kẽo kẹt' một tiếng, cửa rốt cuộc cũng mở ra...

Mộ Như Nguyệt thần sắc mất mát đi ra, bộ dáng thất hồn lạc phách lọt vào mắt mọi người chính là bộ dáng của kẻ thất bại.

Rõ ràng, cuộc khảo hạch này nàng nhất định là thất bại....

____________________________________

CHƯƠNG 319: HỌC PHỦ KHẢO HẠCH (9)

Triệu Khuynh Tuyết có chút tiếc hận không thể đối phó nàng ở trong học phủ, nhưng mà kết quả này cũng nằm trong dự kiến của nàng, bất luận thế nào, khảo hạch của Trung Châu học phủ không phải dễ dàng thông qua được.

Nếu Triệu Khuynh Tuyết đã từng đến Dược tông, biết được Mộ Như Nguyệt là đan dược sư đỉnh địa giai chỉ sợ hiện tại đã không nghĩ như vậy, đáng tiếc, Triệu Khuynh Tuyết không biết điều này...

“Ngươi thất bại sao?” Trong lòng Triệu Khuynh Tuyết cười lạnh, gương mặt thanh tú lại không có bất kì biểu hiện gì, ngược lại còn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, “Tuy ta không quá thích ngươi nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là muội muội của Tiêu Phong đại ca, mặc kệ ngươi chia rẽ chúng ta thế nào, điểm này cũng sẽ không thay đổi, cho nên ta hi vọng ngươi có thể thông qua, có điều với năng lực của ngươi thì có vẻ quá khó khăn, kết quả như vậy cũng nằm trong dự kiến của ta.”

“Triệu tiểu thư, ngươi quá thiện lương.”

Người nói lời này vẫn là thanh niên mặc hoa phục, hắn lạnh lùng nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: “Loại người như nàng, ngươi hà tất phải suy nghĩ cho nàng? Người ta cũng sẽ không cảm kích ngươi, càng sẽ không vì thế mà tiếp nhận ngươi, theo bản công tử, hiện tại ngươi nên cười nhạo nàng một phen, một phế vật cũng dám tới tham gia học phủ khảo hạch, còn thất bại nữa.”

Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều chưa từng liếc mắt bọn hắn một cái, vẻ mặt mất mát đi xuyên qua đám người.

Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm, vội vàng nói: “Tiêu Như Nguyệt, nếu ngươi muốn vào học phủ học, chờ sang năm có thể đến cầu xin ca ca ta, để hắn cho ngươi một suất.”

Tiêu Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời nàng nói, cứ đi thẳng về phía trước....

“Triệu tiểu thư, người ta căn bản không tiếp nhận ân tình của ngươi, đừng quan tâm loại người như nàng”, thanh niên mặc hoa phục lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Triệu Khuynh Tuyết mang theo vẻ khâm phục, “Bất quá nói thật, người lấy ơn báo oán như Triệu tiểu thư thật sự quá ít, ta còn phải nhắc nhở Triệu tiểu thư một câu, ở đại lục Trung Châu này không thể thiện lương, người thiện lương sẽ không có kết quả tốt, nhưng nếu tiến vào học phủ, ta sẽ bảo vệ Triệu tiểu thư an toàn, mặt khác, ta còn chưa giới thiệu ta là Hoa gia Hoa Ngôn.”

Hoa gia là đệ nhất gia tộc của Nhật Nguyệt thành, thế lực cường đại hơn Triệu gia, nếu có thể nịnh bợ bị Hoa công tử này, tương lai nàng ở Trung Châu học phủ sẽ được bảo đảm...

Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết lóe lên, ngượng ngùng cười nói: “Đa tạ Hoa công tử.”

“Nữ nhân đằng trước có phải đi nhầm đường hay không?” Lúc Hoa Ngôn xoay người liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi về hướng Trung Châu học phủ, hắn hơi nhíu mày, “Đó là đường đi vào học phủ, ngươi hẳn là nên đi ra ngoài chứ!”

“Không!”

Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau vang lên.

Hoa Ngôn kinh ngạc nhìn về phía lão giả đang đi đến: “Tống lão?”

Tống Nhiên lắc đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Ngôn, giọng điệu không nóng không lạnh: “Ai nói nàng nhầm đường? Nha đầu kia đã thông qua khảo hạch, hiện giờ đã là thành viên của đan đường.”

“Cái gì?”

Mấy người đứng xem kịch vui đều ngây ngẩn cả người.

Triệu Khuynh Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, sắc mặt dần trắng bệch, sau đó lại chuyển thành xanh mét, sau khi nghe được lời Tống lão nói, thân thể nàng nhịn không được run lên.

Nữ nhân kia thuận lợi thông qua khảo hạch? Khảo hạch của học phủ khó như vậy, nàng có thể thuận lợi thông qua?

“Tống lão, nếu nàng thông qua khảo hạch, vì sao lại có vẻ mặt đó?” Hoa Ngôn cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, cắn răng hỏi.

Tống Nhiên thản nhiên nói một câu: “Nha đầu kia cho rằng khảo hạch quá đơn giản, không đạt tới yêu cầu của nàng cho nên trong lòng mất mát, thế nào, các ngươi có ý kiến gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.