Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 12: Chương 12: Mỹ nhân mẫu thân đến gặp ta!






“Nương nương, đây là chính điện Sắc Điệp cung, đây là thiên điện, đây là phòng khách, đây là nhĩ phòng, đây là thư phòng, bên kia là phòng cho hạ nhân. . .” Vừa đi, Huyên nhi một bên giới thiệu bố cục cả tòa cung điện, Vân Hiểu Nguyệt quan sát cẩn thận, phát hiện chung quanh cung điện nhiều nhất là rừng cây, cách Lãnh cung cũng hơi xa, có thể nói, Sắc Điệp Cung là nơi tuyệt vời nhất với mình ở trong Hoàng cung to như vậy này!

“Huyên nhi, Lãnh cung đi qua bờ tường kia sao?” Híp mắt nhìn bờ tường đen cách đó không xa, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.

“Dạ! Nương nương, nơi này là hẻo lánh nhất Hoàng cung, nghe bọn tỷ muội nói, ra khỏi Lãnh cung, qua bờ tường ấy, chính là Bắc phố hoàng thành, đi một chút chính là cửa bắc, cho nên nơi này mới định là Lãnh cung, bởi vì hoang vắng!”

“Phải không?” Thật tốt quá! Oa, chờ ta luyện khinh công, không phải có thể bay qua bờ tường, bay như chim sao?

“Được rồi, ta hiểu rồi! Đi, đưa ta đến thư phòng!” Vân Hiểu Nguyệt tâm tình vô cùng tốt, được Huyên nhi dẫn dắt, quyết định tới thư phòng một chút tìm hiểu lịch sử dị thế, bằng không đi ra ngoài không hiểu cái gì, chẳng phải xong đời ?

Thư phòng rất lớn, sạch sẽ, giá sách hai bên đều là thư cuốn, một bên còn có đàn tranh, một cây sáo ngọc, mùi gỗ thoang thoảng vấn vít, làm cho lòng người thoải mái!

“Huyên nhi, tất cả sách này đều là của ta?”

“Dạ, nương nương, người thích nhất là đọc sách, là đại tài nữ của Thanh Long quốc chúng ta!” Huyên nhi đắc ý nói.

“Ách, cả đàn tranh kia sao. . .” Xong rồi xong rồi, nữ nhân cổ đại đều biết những thứ này sao, tuy nói tài thổi sáo của ta vô cùng tốt, nhưng là ta gà mờ đàn tranh, làm sao đây? Ngất! Vân Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt!

“Đương nhiên! Tài đàn của nương nương vô cùng giỏi, mỗi lần người đánh đàn, trong phủ từ trên xuống dưới đều giống đang nghe tiên âm! Nương nương, người sẽ không quên cách gảy đàn chứ!” Huyên nhi lo lắng hỏi.

“Chuyện này. . Chuyện này. . . Hình như là thế, kệ đi, luyện lại sẽ nhớ, yên tâm đi!” Vỗ vỗ tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt đau đầu vô cùng: Haizz, tuy nói ta thích nghe đàn tranh, cũng từng học qua, nhưng là ta lười, học rất kém cỏi, muốn chết, xem ra, một lần nữa ta phải bắt đầu luyện!

“Aiz. . . Huyên nhi, em đi ra ngoài đi, ta muốn đọc sách!” Thở dài, Vân Hiểu Nguyệt nói.

“Nương nương đừng nản chí, người thông minh như vậy, nhất định có thể, Huyên nhi cáo lui!” Cung kính hành lễ, Huyên nhi lui đi ra ngoài.

“Thật là, xem ra không học không được! Quên đi, ngày mai nói sau!” Lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt đi đến giá sách!

Rất nhiều sách! Nhưng đều là thi từ (thơ), cầm phổ (nhạc), nhiều nhất là “Nữ giới”, “Nữ công”, Vân Hiểu Nguyệt đương nhiên là liếc mắt một cái, tìm lại, rốt cục tìm thấy một quyển là “Lịch sử phát triển của Tứ quốc”, Vân Hiểu Nguyệt liền ngồi ở bàn học, lật xem!

Nhìn suốt một buổi chiều, Vân Hiểu Nguyệt đối với nơi này, có hiểu biết càng sâu.

Đúng vậy, Thanh Long quốc, có ranh giới lớn nhất toàn đại lục, lực lượng quân sự mạnh mẽ, ba nước còn lại yếu hơn, trong đó Huyền Vũ quốc ít nhất! Càng thú vị, xem bản đồ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, bốn quốc gia này chính là dựa theo “đông Thanh Long, tây Bạch Hổ, nam Chu Tước, bắc Huyền Vũ” mà phân bố vị trí, nhìn theo mặt chữ, bốn quốc gia này là hàng xóm láng giềng, nhưng, sự thật có phải như vậy hay không, Vân Hiểu Nguyệt cũng không biết!

“Thú vị thật! Từ xưa đến nay, chỉ cần có con người, sẽ có chiến tranh! Xem ra, mấy quốc gia này khẳng định là sóng ngầm mãnh liệt, ta chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị xuất cung!” Ngón tay đặt trên mặt bàn, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nhìn cái nhẫn trên tay, lẩm bẩm.

“Nương nương, nương nương!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, là tiếng la vui sướng của Huyên nhi.

“Vào đi, sao vậy?” Vân Hiểu Nguyệt buồn cười hỏi.

“Phu nhân, phu nhân đến thăm người! Vừa mới thị nữ báo lại, hôm nay phu nhân vào cung, đã được hoàng hậu nương nương chấp thuận, đang đi đến đây!” Huyên Nhi kích động vạn phần!

“Mẹ ư?” Chết! Mẹ ruột của Điệp nhi đến đây, nếu lộ thì phải làm sao bây giờ? Nàng lại không biết ta mất trí nhớ ! Haizzz, quên đi, cũng không phải là đi gặp gặp cha mẹ chồng, đi từng bước tính từng bước đi!

“Huyên nhi, rửa mặt chải đầu cho ta, kết kiểu tóc bình thường ta thích nhất, mau chút!” Vân Hiểu Nguyệt buông sách, vội vàng giục Huyên nhi trang điểm!

Nửa canh giờ sau, Vân Hiểu Nguyệt mặc y phục đủ mọi màu sắc, mang đồ trang sức, giống như con bướm hoa hòe, ngồi xuống ghế trên đại sảnh!

“Nhất phẩm Vân phu nhân đến!” Theo tiếng hô thị nữ, một phu nhân xinh đẹp mặc y phục màu lam, được vài nha hoàn đỡ đi đến!

Mắt ngọc mày người, băng cơ ngọc cốt, quả thật là đại mỹ nhân, một chút cũng nhìn không ra đã là mẹ của hai đứa con, trách không được có thể sinh ra xinh đẹp Vân Nhược Điệp như vậy! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cảm thán dưới đáy lòng.

“Tham kiến Điệp phi nương nương!” Mọi người hô, quỳ xuống !

“Bình thân! Huyên Nhi, dọn chỗ cho Vân phu nhân, những người khác đều lui ra đi!” Vân Hiểu Nguyệt học trong TV diễn như vậy, thực uy nghiêm hạ lệnh!

“Dạ!” Mọi người nối đuôi nhau mà đi, nhất thời, Đại sảnh to như vậy, chỉ còn ba người !

“Mẹ!” Vân Hiểu Nguyệt đi lên trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Điệp nhi số khổ của ta a, ô ô. . .” Vân phu nhân một phen ôm Vân Hiểu Nguyệt, thương tâm mà khóc!

Aiz. . . Vân phu nhân, Điệp nhi của ngươi đã hồn phi phách tán, thật là số khổ! Nhưng, hiện tại có ta, Vân Hiểu Nguyệt sẽ thay thế Nhược Điệp chiếu cố các người thật tốt!

Ngẫm lại Vân Nhược Điệp đáng thương, đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Mẹ, Điệp nhi tốt lắm, người đừng khóc!”

“Điệp nhi, con như thế nào mà tốt được? Con đừng gạt mẹ, con mất trí nhớ, hôm qua mẹ mới biết, vội vàng đến xem con! Điệp nhi, lúc trước mẹ không tán thành chuyện con tiến cung, là con dù chết cũng phải vào, Điệp nhi xinh đẹp đáng thương của ta, lại phải ở chốn Lãnh cung xa xôi như vậy, con nói mẹ thế nào mà không đau lòng? Ô ô. . . Làm sao bây giờ, Điệp nhi, ta bảo cha con tìm Hoàng Thượng nói, được không?” Vân phu nhân khóc nức nở, rồi sau đó thương tâm nói.

Áck? Bảo Hoàng Thượng chết tiệt kia sủng hạnh ta? Cho ta chết đi, không được!

“Mẹ, người xem, con hiện tại mất trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ, không cần nói cho Hoàng Thượng, chờ con khôi phục trí nhớ rồi nói sau, được không? Còn nữa, Sắc Điệp Cung tuy nói là xa, nhưng rất thanh tịnh, nữ nhi rất thích! Không có người phiền toái tìm đến, thật tốt! Mẹ, đừng để cha vì chuyện của con, đi tìm Hoàng Thượng, bất lợiđối với Vân gia ta! Mẹ, người trở về nói cho cha, Điệp nhi đã trưởng thành, chuyện của mình có thể tự xử lý, ngược lại là cha cùng đại ca, khi làm việc cẩn thận mới quan trọng!” Từ xưa, kẻ quyền cao chức trọng đều không có kết cục tốt! Vân gia nay chắc cũng là cái gai nhọn của Hoàng Thượng, tình cảnh cũng bất ổn!

“Điệp nhi ngoan, cha con vẫn nói con thông minh hơn người, thật sự là không sai! Đáng tiếc chính là quá mức hy vọng! Con yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố mình, còn con, trong cung lòng người hiểm ác, mọi sự phải cẩn thận! Huyên nhi, đi đưa một bình trà nóng đến, ta muốn cùng Điệp nhi tâm sự!” Vân phu nhân lau nước mắt, phân phó.

“Dạ!” Huyên Nhi ngân ngấn lệ lui xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.