Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 13: Chương 13: Bữa ăn ở trong rừng




Thư phòng.

Thư phòng nằm trên lầu hai, trong căn phòng nhỏ được đặt một chiếc ghế trúc bàn trúc cùng một chiếc ghế quý phi. Sách được đặt trên kệ, thẳng tắp, gọn gàng ngăn nắp được chia thành ba dãy, trên kệ sách còn ghi chú thích chỉ cần nhìn vào sẽ tìm được không mất nhiều thời gian.

Hắn nằm xuống ghế quý phi, vẫn dáng nằm như thường ngày, nghiêng người trên ghế phe phẩy cây quạt trong tay, nhàn nhã hưởng thụ.

Nàng ngồi xuống ghế nằm bẹp xuống bàn, không biết hắn bắt nàng học cái gì.

Bộp...

“Ui da...”

Nàng xoa chỗ bị đau khi một quyển sách rơi vào đầu, quyển sách rất dày, may hắn còn nhẹ tay nếu không nàng sẽ bị sách đập chết.

Quyển sách dày, nặng ít nhất cũng đến mười ký lô nằm ngay ngắn trước mắt nàng.

“Trong một tháng phải học thuộc những gì trong cuốn sách đã ghi.” Hắn nhẹ nhàng phun ra.

“Điên à.” Nàng đập mạnh tay xuống bàn đứng phắt dậy, một năm chưa chắc đã đọc xong huống chi là một tháng, nàng vốn không thích đọc những cuốn sách dày cộp bây giờ bảo nàng đọc, liệu có nổi không.

“Hỗn xược.” Hắn vung tay, nàng bị đánh bay vào kệ sách, sách từ trên cao đổ xuống người. Nàng đau đớn, mày khẽ nhíu lại. Trên trán nàng xuất hiện giọt máu từ từ chảy dài xuống mắt, mắt nàng cay xè rồi mờ đi. Nàng đưa tay lau mắt, trong đôi mắt to tròn ngây thơ ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn lúc nãy tà mị vô lại, yểu điệu duyên dáng như nữ nhân còn bây giờ, lạnh lùng tàn khốc, lãnh huyết vô tình, cơ thể hắn phảng phất luồng sát khí có thể giết chết người. Đôi con ngươi màu lam ngọc lạnh lẽo, hiện rõ sự tức giận.

Hắn tiến tới bên, vươn năm ngón tay thon dài trắng mịn túm lấy cằm nàng bóp chặt, nàng cảm nhận sức mạnh khủng khiếp từ bàn tay mảnh khảnh vô hại đó.

“Ta lệnh cho ngươi nội trong một tháng phải học thuộc sơ qua kiếm pháp, nếu không đừng trách ta.” Hắn đẩy nàng sau đó đứng dậy: “Trước tiên, sắp xếp lại toàn bộ sách theo vị trí.”

Hắn ném lại cho nàng một câu sau đó rời đi, nàng thở nhẹ, trong lòng nàng thực sợ nha, nàng vẫn còn muốn sống chưa muốn chết. Bảo nàng làm gì đó cũng được, miễn sao đừng bắt nàng đọc những cuốn sách dày cộp.

Xoa mông, lau trán màu máu tươi in trên ống tay áo một màu đỏ, nàng nhíu mày, đứng dậy sắp xếp lại đống sách lộn xộn dưới sàn, sắp xếp xong tầng dưới còn tầng cao nhất nàng không thể với tới, xoay ngang nhìn dọc vẫn không tìm cách với tới, cuối cùng nàng đành leo lên kệ sách.

Hai tay nàng bám vào kệ sách miệng gặm cuốn sách chậm rãi leo lên cứ như vậy cho tới cuốn sách cuối cùng. Chân nàng mỏi nhừ vì phải leo lên, leo xuống, tay nàng rất đau vì phải bám vào kệ sách còn quai hàm nàng cứng vì ngậm sách. Nàng không còn sức để leo trèo, thân hình mập mạp leo lên leo xuống thật không dễ, nàng liền trượt chân ngã xuống, toàn bộ giá sách lung lay đổ sập xuống. Nàng nhắm tịt mắt trong đầu thầm nghĩ lần này bị chết là cái chắc, giá sách ở hai kệ đổ xuống nàng không bị chấn thương mới gọi là chuyện lạ.

Trong lúc hoảng hốt nàng không kịp xoay sở, một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng. Bạch Hồ Ca phất tay toàn bộ sách trở về vị trí ban đầu nằm ngay gọn trên kệ. Hắn ôm nàng tới bên ghế quý phi rồi đặt xuống, lấy thuốc đặt trên bàn.

Hắn không nói không rằng lặng lẽ đổ thuốc ra tay, ngón tay hắn lạnh lẽo chạm lên miệng vết thương nàng cảm thấy mát lạnh. Cơ thể hắn vẫn mang theo hơi thở lãnh khốc, tuy vậy hắn vẫn nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Thực ra hắn không muốn như vậy nếu không cứng rắn, nàng sẽ không chăm chỉ luyện tập hắn cũng chỉ muốn tốt cho nàng.

“Sư phụ...” Giọng nàng ỉu xìu, thực ra nàng biết hắn vì muốn tốt cho nàng nhưng bảo nàng đọc sách trong một tháng với cuốn sách dày nặng như thế kia nàng không phát hỏa mới là lạ. Một phần nàng cũng muốn mình trở nên cường đại để bảo vệ người thân và báo thù cho phụ thân. Nàng không muốn bộ kiếm pháp mà phụ thân đã khổ công dùng xương máu để tạo ra bị quên lãng. Khổ sở nàng có thể chịu đựng được nhưng không hiểu sao nhìn cuốn sách dày cộp nàng lại thấy nản lòng.

Hắn vẫn lạnh lùng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc, vết thương trên làn da trắng mịn trở nên thâm tím, nhìn nàng bị như vậy tâm hắn cũng xót lắm chứ.

“Sư phụ...” Nàng giật giật ống tay áo, làm cho người khác giận mình lâu như vậy nàng không quen, mỗi lần bạn bè giận nàng đều là người đầu tiên chủ động làm hòa.

Hắn vẫn im lặng, nắm lấy cổ chân nàng đặt lên đùi hắn rồi vén ống quần của nàng lên cao để kiểm tra vết thương ở đầu gối. Trên người nàng chỗ nào bị thương hắn đều biết, chỉ cần điều tức hơi thở thả vào y phục hắn có thể cảm nhận được vị trí nàng bị thương.

Hắn biết rất rõ, nữ nhân không thể tùy tiện để cho nam nhân chạm vào càng không để cho nam nhân nhìn thấy da thịt điều này sẽ mang danh xấu cả đời, cả đời không thể gả đi, nữ nhân để lộ da thịt trừ khi người đó là phu quân của mình.

Danh tiết nàng không quan tâm, ở kiếp trước vào những dịp hè nàng thường hay mặc váy ngắn, quần soóc tung tăng ở chốn đông người, trong những dịp vui thường hay vào quán bar nhảy nhót hoặc mặc biniki tung tăng trên biển, nếu họ về hiện đại lúc ấy họ mới nhận ra rằng nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà không cho nhìn thấy da thịt thật là cổ hủ.

“Sư phụ, đồ nhi sẽ cố gắng học, sư phụ đừng giận đồ nhi nữa nha.” Nàng nắm lấy ngón tay hắn lắc đi lắc lại.

Hắn gạt tay nàng ra đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống. Nàng ủ rũ như một đứa trẻ khi phạm lỗi đã biết mình sai. Hắn lại ngồi xuống, nhìn thẳng vào cặp mắt lung linh sống động của nàng “chết tiệt” hắn thầm rủa, cặp mắt của nàng thế kia hắn thực muốn móc ra đem cất dấu, cặp mắt lung linh khiến hắn không nhẫn tâm nhìn nàng ủy khuất, cặp mắt lung linh dù nàng làm sai chuyện gì cũng khiến hắn cảm thấy bản thân mình là người phạm tội chứ không phải nàng. Và hắn cũng không muốn ai nhìn thấy ánh mắt lung linh đầy mê hoặc của nàng, tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ đã mê hoặc như vậy, sau này lớn lên sẽ khôi phục diện mạo thực không biết sẽ mê hoặc đến cỡ nào.

Hắn nhớ rất rõ khi nàng còn nhỏ, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay hắn cười toe toét, đôi mắt màu xanh lục bích long lanh nhìn hắn. Hắn cũng từng ôm nàng trong tay, nàng luôn giật tóc khiến hắn đau muốn chết, mỗi lần như vậy nàng đều khanh khách cười. Và hắn còn nhớ rất nhiều nhưng nàng lại không nhớ gì về hắn.

“Ngươi muốn nói gì?” Cuối cùng hắn cũng mở miệng vàng miệng ngọc.

“Đồ nhi sẽ cố gắng chăm chỉ luyện tập để không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”

“Không phải ta, mà đó là sự kỳ vọng của phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi năm xưa tạo ra ngọc hồn đã từng căn dặn ta phải tìm được người có duyên với ngọc sau đó thì nhận làm đồ đệ thay hắn để truyền thụ bộ kiếm pháp. Ta thực không ngờ tới ngọc hồn lại chọn ngươi, tâm nguyện duy nhất của phụ thân ngươi chính là phát huy bộ kiếm pháp ngày một phát triển. Kiếm hồn tu luyện rất gian khổ, hà khắc tàn bạo với bản thân khi đã thành tựu uy lực của kiếm pháp rất khủng khiếp. Phụ thân ngươi muốn chính là người luyện kiếm hồn sau này sẽ kế nghiệp địa vị của hắn là thần gìn giữ hòa bình đem lại hạnh phúc cho nhân loại.”

“Đồ nhi hiểu, đồ nhi nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng.” Trong con mắt nàng dấy lên ngọn lửa kiên quyết.

“Ừ, phụ thân hẳn rất hài lòng về ngươi. Hẳn vết thương rất đau?” Cuối cùng hắn cũng chịu hỏi vào đề tài chính.

“Không đau.”

Nàng nhoẻn cười với hắn, gật đầu. Nàng sẽ không để phụ thân đại nhân xinh đẹp của nàng thất vọng, nàng nhớ lại nụ cười ấm áp dịu hiền, ánh mắt trìu mến nhìn nàng trong con mắt phụ thân ẩn chứa đau thương xen lẫn niềm vui khi biết nàng là người kế nhiệm.

“Hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi bắt đầu học. Ngươi sẽ vất vả, trước hết ngươi học thuộc những khẩu quyết mà phụ thân ngươi đã dày công nghiên cứu ghi chép lại, sau đó ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng phép thuật và học cách ngự phi hành kiếm. Kiếm pháp ngươi tự mình lĩnh ngộ, ta căn bản không hiểu về chúng, sở trường của ta chỉ dụng phép thuật.” Hắn xoay người tới bên ghế ngồi xuống, tự tay châm trà.

Nàng ngoan ngoãn nghe lời, không dại gì làm bướng để rồi nhận lấy kết quả thê thảm.

Dược hắn bôi cho nàng thực lợi hại, vết thương không còn đau vết thâm dần biến mất.

Một ngày thật nhàn chán khi ngồi lì ở một chỗ không được ra ngoài chơi, đối với nàng ngồi lì ở một chỗ thật không quen, lại cảm thấy chán còn hơn cả việc đi tu. Nàng liếc nhìn hắn, hắn nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành ghế đọc sách, lâu lâu cầm lọn tóc ngoe nguẩy trong tay. Thỉnh thoảng lại với lấy trái táo cắn ăn, môi mỏng cong cong nhìn rất mê hoặc. Ở lâu cùng hắn sẽ có ngày nàng phát điên vì bộ dạng kiều diễm, hồ ly mê hoặc đó mất.

Hắn vẫn vậy, bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve mềm mại bám lấy da thịt trắng, cũng may quần của hắn dày nếu không nàng sẽ đui mù hoặc là xịt máu mũi mà chết.

“Sư phụ...” Nàng rất ghét bộ dạng mời mọc của hắn, ẩn nấp sau lớp vải là làn da trắng mịn như tuyết, mềm mại như nhung.

“Hử...” Âm thanh mềm mại thoát ra từ cuống họng, hắn không nhìn nàng mắt vẫn dính vào quyển sách, trên tay vẫn cầm trái táo đang ăn dở.

“Đồ nhi ra ngoài một lúc được không?” Ở cạnh hắn nhìn điệu bộ kiều mị của hắn khiến nàng phát bực.

“Tìm Vũ Phượng.” Hắn hỏi mà như khẳng định.

“Đồ nhi muốn tìm huynh ấy một chút...” Hừ! Ở lại coi bộ dáng của hắn nàng thấy phát chán, chi bằng tìm Vũ Phượng, cùng Vũ Phượng đem nàng bay một lúc để giải tỏa những bức bách trong lòng.

Hắn lúc này mới liếc nhìn nàng một cái rồi phun ra: “Không cho.”

“Sư phụ...” Nàng kéo dài giọng như muốn làm nũng với hắn.

“Nếu cảm thấy chán thì đi nấu ăn, ta cảm thấy đói.” Hắn ngồi dậy, cổ áo đều bung ra hết để lộ cơ ngực rắn chắc khỏe mạnh, cơ ngực phân chia hai đường rõ rệt, cơ bụng sáu múi hoàn hảo.

Nàng thầm rủa, sư phụ già mà vẫn giữ được thân hình tráng kiện thế kia, trai tráng còn phải thua. Hắn tiến về phía nàng, môi mỏng cong lên nở nụ cười gian trá.

“Nếu không cùng vi sư đi tắm.”

Nàng thiếu chút nữa ngã xuống sàn, quạ đen thi nhau kêu bên tai. Hắn thực sự hết lời để nói, tắm cùng nhau đề nghị này thực không tồi, tuy rằng nàng bạo dạn thật nhưng tắm cùng người khác giới cho mười lá gan nàng cũng không nghĩ tới.

“Nếu vậy đồ nhi thực sự đoản mệnh nha, sư phụ có biết rằng trẻ nhỏ rất tò mò không?”

“Ừ...” Hắn làm bộ dạng suy nghĩ sau đó lại tiếp lời: “Đồ nhi nói cũng có lý nhưng với đồ nhi vi sư không thấy ngại, lúc nhỏ vi sư từng tắm cho đồ nhi những gì biết, những gì thấy đều thấy cả rồi bây giờ vi sư cho đồ nhi nhìn lại.”

Hắn lại trêu chọc, mỗi lần hắn trêu chọc chẳng có ý gì hay nàng luôn là người bị chèn ép. Lần này cũng vậy hắn lại giở trò lưu manh khác với bộ dạng lãnh khốc vừa rồi. Tính khí mưa gió thất thường của sư phụ nàng không thể lường trước được mà né tránh.

“Đồ nhi đi nấu ăn.” Nàng bèn lấy lý do này để rời đi.

“Phía dưới ta đã chuẩn bị xong phòng bếp đồ nhi không cần phải sang gian phòng kế bên.”

“Nhưng còn Vũ Phượng...”

“Hắn có thể tự lo.” Hắn rất không hài lòng khi nàng nhắc tới Vũ Phượng.

“Bạch hỏa, sư phụ có thể đem tới không?”

Hắn muốn nói rằng không, nhưng nhìn cặp mắt nàng ủ rũ nên đành đồng ý, nàng đòi Bạch hỏa còn tốt hơn cho gặp Vũ Phượng. Thế là Bạch hỏa được gọi sang, Bạch hỏa không muốn nhưng bị hắn dùng nàng để đe dọa liền ngoan ngoãn trở về.

Có Bạch hỏa nàng cảm thấy bớt buồn ví dụ như là lúc bực bội không có nơi để phát tiết thì dùng Bạch hỏa để trút xuống. Bạch hỏa biết suy nghĩ này của nàng sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

Khi nàng chuẩn bị rời đi hắn túm lấy tay nàng kéo lại, cầm lấy ống tay áo còn dính máu.

“Trước nấu ăn hãy đi tắm rửa, vi sư không thích nhìn thấy.” Hắn chỉ vào vết máu trên ống tay áo.

Đều do hắn mà ra, còn kêu cái gì nữa, nàng bậm môi im lặng.

“Trong phòng ta có ôn tuyền.” Hắn cất tiếng

Nàng không biết phải nói như thế nào chỉ biết rằng hắn rất biết cách hưởng thụ. Nghĩ nghĩ một hồi, nàng mới nhớ hôm qua đi mua đồ quên mua quần áo, lẽ nào chỉ mặc một bộ suốt.

“Bộ y phục ngươi mặc rất đặc biệt, y phục tùy ý thu ngắn dài không những vậy khi xuống nước có thể bảo vệ cơ thể khỏi bị ướt, mùa đông giữ được nhiệt, mùa hè mát mẻ nhưng khi cởi bỏ bộ y phục trở nên bình thường, ngươi chỉ cần giặt rồi vặt kiệt y phục sẽ khô.” Nhận thấy suy nghĩ của nàng hắn cất tiếng, tuy giải thích như vậy còn một điều hắn không nói ra chính là trung tâm “tình báo“.

Có đồ tốt như vậy sao, nàng nhìn bộ y phục trên người, quả thực vẫn phẳng phiu trắng toát không chút bụi bẩn dính vào mặc dù nàng đã lăn lộn dưới đất.

Hắn trở lại ngồi xuống ghế, vẫn bộ dáng nằm “đợi chờ” nhàn nhã đọc sách. Nàng xoay người đi tắm.

“Ném lại Bạch hỏa ở đây.” Hắn liếc nàng. Tên tiểu gia hỏa cùng nàng tắm, tên gia hỏa đó không nhìn chằm chăm hắn thề không mang họ bạch. Bạch hỏa không có cửa đi dễ như vậy đâu.

Nàng đặt Bạch hỏa trên bàn rồi rời đi, Bạch hỏa trừng đôi mắt nhìn hắn lúc này mới chi chi cha cha bla bla... với hắn một hồi.

“Nàng tới.” Hắn ném cho Bạch hỏa hai chữ.

Bạch hỏa đang phát ra tầng phát sóng cao mãnh liệt vì bị cấm khẩu đang gây bức xúc trong lòng muốn phát tiết lên người hắn, trong lúc muốn xuất chiêu nghe hắn nói vậy Bạch hỏa ngậm miệng lại. Đôi mắt to tròn đảo vòng quanh, khi phát hiện mình bị lừa Bạch hỏa nổi giận muốn phạt hắn thì hắn đã biến mất. Tức giận Bạch hỏa vung tay nhỏ xíu thiêu đốt ghế quý phi mà hắn vừa ngồi thành tro bụi, đừng nghĩ nhỏ con mà dễ bắt nạt nhé!

Bạch Hồ Ca không chạy mới gọi là kẻ ngốc, bao năm nay hắn nghe Bạch hỏa không ngừng lải nhải bên tai đã vậy còn rất đau đầu, hắn vốn sợ hỏa diễm của Bạch hỏa thiêu rụi lông, hắn sẽ ở vậy một trăm năm không mặc quần áo, trở thành một con hồ ly trụi lủi. Bạch hỏa vốn là khắc tinh của hắn, tuy nhỏ bé nhưng pháp lực của Bạch hỏa hơn hắn rất nhiều nay hắn phát hiện ra nhược điểm của Bạch hỏa chính là rất sợ nàng nên hắn phải tận dụng cơ hội báo thù. Quân tử mười năm báo thù chưa muộn nhưng tiểu nhân báo thù chỉ trong một khắc, hắn thích lối suy nghĩ này của nàng.

Y phục giặt rũ xong nàng vắt khô, hắn nói thật không hề gạt nàng. Vắt xong y phục khô, phẳng phiu như vừa được duỗi.

Tắm xong nàng bước ra khỏi phòng ngủ, vừa bước ra khỏi liền gặp hắn đang ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ nhàn nhã ăn hoa quả. Nàng nhíu mày, sư phụ ăn nhiều như vậy không thấy mập, ăn bao nhiêu đều nuôi vào tóc. Chẳng là, hôm qua nàng thấy tóc hắn dài tới eo nhưng lúc nãy nàng phát hiện đã dài tới mông, sau một đêm tóc hắn dài hơn hai mươi phân, tuy rằng nàng rất ngạc nhiên nhưng không muốn hỏi. Hỏi vào miệng ngọc của hắn phun ra toàn lời thối.

Hắn xoay người lại nhìn nàng từ trên xuống dưới sau đó chu môi nói: “Sạch sẽ”

Nàng cau mày lại, nàng thừa hiểu ngầm ý của hắn, hắn muốn ám chỉ nàng luôn ở bẩn có mùi hôi...

“Tiểu bạch mau lăn tới đây.” Nàng hô lớn.

Bạch hỏa lóc cóc từ trên cầu thang phi tới bên nàng rồi hạ trên vai, nàng túm lấy râu của Bạch hỏa xách lên.

“Chúng ta đi nấu cơm.”

Nghĩ đến đồ ăn nàng nấu, Bạch hỏa thèm chảy nước miếng liền gật đầu, cái gật đầu của Bạch hỏa chính là lắc cả người bởi Bạch hỏa có đầu đâu để mà lắc người của Bạch hỏa tròn như bóng. Khác quả bóng là có hai tay, hai chân ngắn ngủn.

Trong gian nhà bếp nhỏ vật dụng không có gì ngoài gian nhà bếp trống vắng lạnh ngắt, cái này có được tính coi là nhà bếp không sạch sẽ không chút bụi bẩn, khóe môi nàng quắp lại.

“Cái này cũng tính gọi là nhà bếp sao?” Nàng gãi cằm tự hỏi.

“Tính chứ.” Bên tai nàng giọng của Bạch Hồ Ca vang lên: “Chẳng phải đồ nhi có đầy đủ đồ dùng cần thiết cất trong lam ngọc giới sao?” Những thứ hắn cho là rác không ngờ lại hữu dụng đến vậy, xưa nay hắn chỉ biết có người phục vụ tận nơi những đồ dùng bếp núc hắn không hề biết.

Hắn không nhắc nàng quên mất mình còn có bảo bối thần kỳ của Đoremon.

Gạo có, gia vị đầy đủ chỉ thiếu rau, thịt...

“Sư phụ không có rau nấu lẽ nào người định ăn chay?”

“Vũ Phượng sẽ lo việc đó.” Hắn tà tà mị mị đáp.

Nàng thở dài, xem ra hắn thực sự giam lỏng nàng. Không nhất thiết phải như vậy chứ, học nàng vẫn học chăm chỉ đâu có phải chơi không.

“Nếu không, vi sư đưa ngươi đi.”

“Không cần.” Nàng hậm hực bước ra cửa vừa hay gặp Vũ Phượng ở bên ngoài.

“Vũ ơi Vũ...” Nàng tươi cười vẫy tay rồi nhảy vọt ra ngoài mặc kệ khuôn mặt của ai đó đen thui.

Thấy nàng khuôn mặt ủ rũ của Vũ Phượng bỗng tươi tỉnh, mỉm cười với nàng.

“Yến Nhi.” Vũ Phượng tới bên nhưng khi nhìn thấy vết thương trên trán nàng khuôn mặt tươi cười biến mất.

Nàng nhận ra sự thay đổi của Vũ Phượng, chạm tay lên vết thương nàng cười.

“Ta không cẩn thận bị ngã, huynh đang tính đi đâu?”

“Ta...” Theo như lời hắn căn dặn, Vũ Phượng đi săn mang gà rừng về cho nàng. Nhưng người hưởng nhiều nhất là hắn đi.

“Huynh đem ta bay nha!” Nàng lắc ống tay áo, ánh mắt long lanh nhìn Vũ Phượng.

“Được.” Dứt lời Vũ Phượng ôm lấy nàng bay đi.

Bên cửa sổ, ánh mắt Bạch Hồ Ca lạnh lẽo nhìn theo. Bạch hỏa lăn tới bên được dịp chi chi... hai chân ngắn ngủn nhảy nhót tưng bừng.

“Ta thấy có người bốc toàn mùi dấm nha, chua loét rất giống phân của linh miu.” Bạch hỏa chi chi truyền âm mật.

“Ngươi muốn chết.” Bạch Hồ Ca trừng mắt nhìn Bạch hỏa lăn qua lăn lại ở trên bàn.

“Ôi, sợ quá đi, có người uống rượu bằng dấm.” Bạch hỏa vẫn ra sức trêu chọc, căn bản Bạch hỏa biết hắn không dám động chân. Hừ! Hắn thử động xem Bạch hỏa không thiêu cho hắn thành hồ ly quay mới là lạ. Hắn vốn là kẻ coi trọng nhan sắc hơn tính mạng chỉ cần hù dọa một chút cũng kiến hắn chạy không thấy hơi.

Hắn không thèm để ý mà thả hơi thở xem hiện giờ nàng cùng Vũ Phượng đang làm gì, hắn vẫn cảm nhận được Vũ Phượng vẫn đang ôm nàng trong tay.

“Uy... uy... ngươi vẫn đắm chìm trong hũ dấm hả, ta nói nghe này Bạch Hồ Ca, ngươi đừng quên tên nhãi ranh kia giờ đã nhận thức ác ma chính là thê tử tương lai của hắn, về lý khi chưa cưới gả sẽ không được gặp mặt nhưng để họ bồi dưỡng tình cảm thế cũng tốt, hơn nữa ngươi cũng hứa làm chủ hôn cho họ nha ngươi quên rồi à. Cấm bọn trẻ qua lại thực không nên.” Bạch hỏa ra dáng trưởng bối khuyên bảo, răn dạy.

“Ngươi thì biết cái gì?” Hắn liếc nhìn Bạch hỏa.

“Ta biết ngươi đang ghen ăn tức ở muốn phá đám, tính khí của ngươi ta hiểu rõ như tiểu rệp trên lông của ngươi a.” Bạch hỏa chọc chọc ngón tay của hắn.

Bạch Hồ Ca mặt tối sầm lại, dám nói người hắn có rệp, hừ mấy con đó chỉ những kẻ sống bẩn thỉu chui rúc bờ bụi mới có. Bạch hỏa vẫn mang bộ dáng dạy đời.

“Tính khí của ngươi thực xấu nha chỉ muốn độc chiếm thứ tốt cho riêng mình, tuy rằng ta rất muốn bóp chết ác ma nhưng phải công nhận nàng ta nấu ăn rất ngon, ta thích. Ngươi vì muốn độc chiếm không cho gặp tên nhóc Vũ Phượng... ưm...“.

Bạch hỏa ngậm họng khi bị hắn nhét quả dâu tây dại vào miệng.

“Ngươi bớt nói không ai nói ngươi câm.” Ánh mắt hắn không có chút độ ấm nhìn Bạch hỏa.

Bạch hỏa làm ngơ, bằng ánh mắt đó mà đòi hù dọa người sao. Bạch hỏa còn chưa tính sổ chuyện lúc nãy.

“Bạch Hồ Ca này, nếu ngươi muốn vậy có thể bảo thằng nhãi đi đâu xa xa hoặc là viện lý do nào đó...” Bạch hỏa lại châm chước mở đường.

“Đúng rồi.” Trong đầu hắn chợt tỉnh ngộ, gấp quạt lại, hắn nhìn Bạch hỏa: “Bộ tộc Chu tước có quy định trước khi hai người chưa thành thân sẽ không được gặp nhau ta lại không nghĩ ra sớm.”

Bạch hỏa khinh bỉ ném cho hắn một câu: “Đâu chỉ riêng Chu hỏa tộc, quy củ này áp dụng chung mà, hồ ly còn nghiêm ngặt hơn thế, nhất là sư phụ không được phép nảy sinh tình cảm với đồ nhi nha.”

“Quy định chó má gì, ta mới nghe lần đầu.” Hắn liếc Bạch hỏa, thừa biết Bạch hỏa đang thả mồi câu cá hắn thuận chiều đẩy theo.

“Ha ha... lẽ nào ngươi cũng có ý muốn cưới ác ma về, nếu vậy chuyện vui rất đáng để xem.”

“Vậy ngươi nói xem, nuôi nàng từ bé cho tới khi lớn lên chiếm làm thê tử như vậy không tốt hơn sao?”

Bạch hỏa chặc lưỡi, nuôi nàng hay nàng nuôi lại, hắn yêu ai chứ nếu yêu ai bây giờ hắn đã có tam thê tứ thiếp bên mình chứ đâu còn sống độc thân tới tận bây giờ, hắn chỉ yêu mỗi bản thân, suốt ngày vuốt ve chải chuốt còn hơn cả nữ nhân.

Hắn không thèm nói nữa, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, hắn lại nhớ tới giấc mộng nhân duyên mà hắn trải qua lần này hắn nhìn rất rõ thê tử tương lai, hắn rất mong đợi tới ngày hội ngộ cùng nàng, sẽ không còn bao lâu nữa khóe môi hắn cong cong cười tuyệt mỹ nhưng chợt nhớ tới đồ đệ của mình còn vui vẻ bên ngoài hắn xầm mặt, phất tay lấy áo khoác vào người rồi biến mất.

Trong khi đó Vũ Phượng đem nàng bay thẳng vào trong khu rừng, nàng rất thích. Ôm chặt lấy hông Vũ Phượng, đôi mắt to tròn đảo nhìn xung quanh quan sát, tò mò khám phá. Lần này Vũ Phượng ôm nàng tự nhiên hơn lần trước nên nàng cảm thấy thoải mái.

“Vũ huynh, xuống dưới kia.” Nàng chỉ xuống dòng suối nhỏ phía trước.

“Được.” Vũ Phượng hạ xuống bãi cỏ xanh mượt bên dòng suối.

Nàng chạy tới bên dòng suối, dòng nước trong vắt soi rõ bóng hình nàng vục tay xuống nước rửa mặt, nước thật mát nàng thấy dễ chịu.

“Có cá.” Nàng vẫy tay, Vũ Phượng nhanh chóng tới bên.

“Nếu ngươi muốn ta có thể bắt chúng.” Vũ Phượng vuốt nhẹ mái tóc của nàng.

“Huynh bắt đi, chúng ta cùng nướng cá ăn.”

“Ừ.” Vũ Phượng vui vẻ, tay vừa vung lên, một luồng ánh sáng đánh xuống nước, cột nước trắng xóa vọt lên cá như vậy bắn lên khỏi mặt nước vùng vẫy trên cỏ. Vảy cá sáng bóng như bạc thật thích.

Nàng bái phục cách bắt cá của Vũ Phượng, có phép thuật vẫn tốt hơn nàng thề phải chăm chỉ học mới được. Cá vùng vẫy trên thảm cỏ xanh mượt mỗi con ít nhất cũng lên tới bốn đến năm ký lô

“Từng này đủ rồi.” Nàng nhìn tám con cá to gom lại một chỗ đang thi nhau vùng vẫy trên thảm cỏ:

“Ta đi kiếm củi.”

“Hai ta cùng đi.” Vũ Phượng đề nghị sau đó nắm lấy tay nàng.

Hai người một lớn một bé tiến về phía khu rừng thông đỏ, nàng dừng bước nhìn rừng thông đỏ, ở hiện đại thông đỏ sắp bị tuyệt chủng ngoài ra thông đỏ có thể làm thuốc. Ở hiện đại tìm mỏi mắt không thấy một cây nhưng ở cổ đại thông đỏ mọc bạt ngàn.

“Sao vậy?” Vũ Phượng thấy nàng ngẩn ngơ nhìn cây thông không khỏi ngạc nhiên.

Nàng chạy tới bên gốc thông, ôm vào gốc cây cổ thụ to hơn cả vòng tay của nàng, hết xoa thân cây rồi lại hít hít ngửi ngửi.

Bẹp...

Nàng cúi xuống khi nhẫm phải vật gì dưới chân. Đôi mắt nàng trở nên long lanh khi phát hiện dưới chân là nấm Tùng nhung mọc trên rễ cây thông dưới lớp lá mục thành nhóm nhỏ. Đây là một nguyên liệu quý có tiền cũng không mua được.

“Vũ Phượng yêu huynh chết đi được.” Nàng nhảy vui mừng, chạy về phía Vũ Phượng.

Khi đó Vũ Phượng vừa khom người nhặt cây củi bị lực tác động mạnh suýt cắm đầu xuống đất. Nàng ôm lấy cổ Vũ Phượng lẹp bẹp hai cái vào má, sau đó lại vụt chạy tới bên gốc thông.

Bị nàng hôn bất ngờ Vũ Phượng loạng choạng suýt ngã, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng hồng một cách lợi hại.

“Huynh mau qua đây giúp ta nhặt nấm.” Nàng không hề chú ý tới Vũ Phượng, lúc này nấm đối với nàng là quan trọng nhất.

“Ờ...” Mất rất lâu Vũ Phượng mới khôi phục tâm trạng.

Vũ Phượng lắc đầu chỉ là nấm thôi, chúng mọc trong rừng thông nhiều vô kể nàng không cần phải phấn khích như vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy Vũ Phượng cũng giúp nàng nhặt nấm.

“Ở đây nấm mọc rất nhiều, nếu ngươi cảm thấy chưa đủ ta có thể dẫn đi chỗ khác.” Vũ Phượng cất tiếng.

Nàng ngẩn ra sau đó nhìn, quả nhiên là rất nhiều nhưng nấm Tùng nhung chỉ mọc vào mùa thu, hiện tại vẫn còn là mùa xuân.

“Nấm Tùng nhung thường mọc vào mùa thu, hiện tại là mùa xuân.” Nàng nhìn cây nấm trong tay nói.

“Hẳn ngươi vẫn chưa biết, Vân Sơn Đảo chỉ có một mùa duy nhất chính là mùa thu.” Vũ Phượng chậm rãi giải thích.

“Hóa ra là vậy. Hái nhiều một chút.

“Ngươi định làm gì với số nấm này?”

“Lúc nữa huynh tự biết.”

Hai người nhặt được rất nhiều nấm rồi mới quay trở về chỗ cũ. Nàng đem cá tới bên suối dạy Vũ Phượng cách làm cá, cách chế biến ướp gia vị. Vũ Phượng rất chăm chú lắng nghe.

“Ngươi biết rất nhiều.”

“Huynh quên mẫu thân ta là đầu bếp à?” Nàng bỗng chặc lưỡi ở hiện đại mẫu thân nàng cũng là đầu bếp mà ở cổ đại cũng vậy.

Nàng dùng khăn ẩm lau nấm sau đó khứa ra, xếp từng cái đặt vào lá. Xong đâu đó nàng mới ngẩn ra khi không đem theo Bạch hỏa, nướng bằng cách nào chứ. Trong lúc đang suy nghĩ Bạch hỏa từ đâu bay tới đứng trên vai nàng vui mừng khi nhìn thấy đồ ăn, không cần nói Bạch hỏa tự mình phun lửa vào đống củi.

“Tiểu bạch yêu ngươi chết đi được.” Nàng chụp Bạch hỏa muốn lẹp bẹp nhưng trong tay lại trống trơn. Nhìn lại Bạch hỏa bị ném đi xa.

Bạch Hồ Ca phe phẩy quạt trong tay, ánh mắt hắn nhìn đi đâu đó dường như chuyện hắn gạt bay Bạch hỏa không phải là hắn.

“Sư phụ, sao người tới được đây hay vậy?” Nàng trừng mắt hỏi, hắn luôn là kẻ phá đám.

Khóe môi Vũ Phượng co giật thầm nghĩ “lần sau đưa nàng đi phải đổi y phục mới được“.

Hắn không nói, mà bước tới bên ghế quý phi ở gần đấy nằm dài trên ghế.

“Không khí ở đây thực không tồi, ngươi không nấu ăn mà chạy tới đây hưởng thụ, lời ta nói ngươi không để vào tai sao.” Hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng gãi gãi tai gượng cười chạy tới bên hắn, bám lấy tay áo cười hề hề.

“Sư phụ chẳng phải người kêu đói sao, đồ nhi sẽ làm cho người ăn một bữa thật ngon.”

“Hừ!” Hắn hừ nhẹ gạt tay của nàng ra khỏi tay áo của hắn.

“Sư phụ.” Nàng nắm lấy tay hắn.

Hắn liếc nhìn bàn tay nàng khi nãy đã nắm lấy tay Vũ Phượng rồi lại nắm lấy tay hắn.

“Ta không thích bàn tay của ngươi từng nắm tay người khác lại chạm vào ta.” Hắn lạnh nhạt cất tiếng, trong giọng kèm theo sự không vui.

Nàng vội buông tay ra sau đó đứng dậy: “Đồ nhi nướng cá.”

Nàng bĩu muôi xoay người đi, môi nhỏ khẽ mấp máy lẩm bẩm gì nghe không rõ. Còn hắn tức giận khi bị ăn bơ.

“Ngươi hẳn đang ngâm mình trong thùng dấm đi.” Bạch hỏa ở một bên truyền âm mật với hắn, nhìn Vũ Phượng cùng nàng tươi cười nướng cá. Bạch hỏa lại châm chọc:

“Ngươi xem, hai người bọn họ đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Ngươi nỡ lòng ngăn cản hai người họ sao?”

“Nếu ngươi không ngậm miệng đừng có trách ta, ta sẽ nói chuyện lúc nãy ngươi nói xấu nàng.” Hắn cũng trừng mắt đe dọa lại.

Bạch hỏa vội che miệng mình lại, đôi mắt to tròn đảo một vòng nhìn nàng. Bạch hỏa lại phi tới đứng trên vai hắn, hắn liền gạt xuống Bạch hỏa lăn dưới thảm cỏ. Cỏ cao xanh che khuất thân hình nhỏ bé tròn trịa.

Hắn nhíu mày nhìn về phía nàng, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc ngân vang trong gió.

Nàng cười vì Vũ Phượng mặt mũi bị dính nhọ trên khuôn mặt trắng nõn dính vệt đen, Vũ Phượng ngơ ngác nhìn nàng.

“Ngươi cười ta?” Vũ Phượng lau qua mặt mũi, ai ngờ còn đen hơn trước.

“Huynh thử soi mặt xuống nước đi xem, mặt huynh đẹp lắm.” Nàng cười cười nói nói.

Vũ Phượng nửa tin nửa ngờ, đi tới dòng suối khi nhìn thấy khuôn mặt đen trắng in trên mặt nước thì không khỏi giật mình. Khuôn mặt tuấn mỹ càng trở nên đỏ. Nàng thực bái phục Vũ Phượng mới có vậy mà da mặt đã ửng hồng đáng yêu, chẳng bù cho sư phụ mặt dày tám tấc nói chuyện xấu không đỏ mặt. Hai người bọn họ giá mà san sẻ cho nhau được thì quá tốt.

Bạch Hồ Ca ăn bơ nhiều quá hắn bức bối đi đến bên hai người ngồi chen ngay vào giữa khiến Vũ Phượng bị ngã ngửa hắn là cố ý dùng lực.

“Đồ nhi, vi sư đói.” Giọng hắn bèo nhèo như làm nũng.

Nàng rùng mình nuốt nước miếng, hắn mà giở chứng như vậy cuộc sống sau này của nàng rất rất là thảm.

“Sư phụ sắp được rồi, người ra ghế nằm chờ đi.” Nàng cười giả lả với hắn, có hắn bên cạnh thật không thoải mái. Nàng không thích đấu khẩu với một tên vô xỉ bá đạo như hắn, mỗi lần xuất khẩu nàng đều bị thua triệt để. Hắn luôn là người chiếm tiện nghi, người như vậy tránh xa càng tốt.

Hắn lờ đi, cố ý dựa sát thân hình to lớn vào người nàng, nàng đẩy ra nhưng người hắn hệt như keo 502 đẩy mãi không ra, hắn thổi một hơi vào tai nàng.

“Vi sư đói, mau cho ăn đi.”

“Sư phụ.” Nàng không chịu nổi nên cáu gắt: “Ghế ở kia người có thể tới đó nằm.”

“Vi sư đói.” Hắn vô sỉ ôm lấy cánh tay nàng.

Bạch hỏa: “...”

Vũ Phượng: “...”

Còn nàng mặt tối sầm, chuyện gì vậy nè, hắn hệt như đứa trẻ đòi mẹ bú tí, mà nàng không thể là mẹ của hắn. Nàng không thèm nói gì, ngồi lì ở một bên làm công việc của mình. Hắn vẫn ôm cánh tay nàng không chịu buông.

“Sư phụ, muốn ăn hãy buông đồ nhi ra.” Nàng gỡ tay hắn ra khỏi tay mình.

Hắn lúc này mới chịu buông nhưng vẫn ngồi cạnh nàng. Một lúc sau mùi cá nướng tẩm gia vị thơm phức bốc lên khiến mọi người thèm chảy nước miếng. Vũ Phượng trải khăn xuống thảm cỏ, nàng đặt cá ra đĩa.

Bạch hỏa nàng cũng chia cho một con vì có công nhóm lửa, Bạch hỏa vui mừng nhảy nhót lăn tới đĩa đồ ăn của mình.

Bạch Hồ Ca nếm thử, mùi vị cá nướng vừa chín tới thịt mềm, thơm ngon gia vị rất vừa miệng càng ngày hắn càng yêu đồ nhi của hắn chết mất, có nàng hắn mới được ăn ngon như vậy. Sự độc chiếm bá đạo trong lòng hắn ngày càng một lớn.

“Sư phụ ngon không?” Nàng tươi cười hỏi. Trong “nghiệp vụ” nấu ăn, sở trường của nàng chính là chế biến đồ nướng ngon hết ý để chê.

“Ừ... coi như tạm được.” Hắn liếc nhìn sắc mặt của nàng.

Nàng không thèm hỏi thêm câu nào bèn quay ngoắt sang Vũ Phượng.

“Rất ngon.” Vũ Phượng không đợi nàng hỏi bèn trả lời.

Không phải Vũ Phượng nịnh nàng mà là nói đúng sự thực, món ăn rất ngon. Nàng tươi cười cầm lấy nấm Tùng nhung phủi qua lớp than đen sau đó đưa ra trước mặt Vũ Phượng.

“Huynh ăn đi rất ngon luôn...” Nấm trên tay nàng bị Bạch Hồ Ca đoạt lấy, nàng trừng mắt nhìn tại sao hắn luôn phá đám như vậy.

Vũ Phượng cười sau đó tự mình cầm cây nấm lên phủi qua lớp bụi đen đưa cho nàng. Nàng đang tính cầm lấy, Bạch Hồ Ca đưa tay phất ngang nấm trên tay Vũ Phượng bắn ra ngoài.

“Ta rất ghét côn trùng vo ve trước mặt.” Bạch Hồ Ca cười vô tội, sau đó xòe bàn tay có con muỗi bị bẹp dí trong tay. Muỗi thực ra hắn đã chuẩn bị từ trước chỉ cần có cơ hội liền xuất chiêu.

Hắn thấy Vũ Phượng ngoan ngoãn thưởng thức, hắn hài lòng mới bắt đầu chậm rãi thưởng thức nấm trong tay, hắn xoay cây nấm trong tay rồi hỏi nàng.

“Đồ nhi, nói cho vi sư hay đây là nấm gì?”

Nàng liếc nhìn hắn sau đó mới trả lời: “Nấm độc.”

“Được đồ nhi hạ độc vi sư cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vi sư... ưm...” Hắn chưa nói hết câu liền bị nàng nhét nấm vào miệng. Khi hắn không muốn nói có cậy miệng cũng không hé một lời còn khi hắn nói còn hơn cả đàn bà.

Mùi vị của nấm Tùng nhung tan ra trong miệng, mềm mại, rất ngọt, ăn rất giòn còn có hương vị mùi quế, mùi thông... nói thật hắn vốn không thích nấm vì bị dị ứng, hắn muốn cướp vì không muốn nàng đưa cho Vũ Phượng. Đôi mắt giảo quyệt của hắn khẽ lay động tính toán, bạc môi khẽ nhấc lên.

“Đồ nhi.”

“Lại gì nữa, đây là nấm Tùng nhung mọc ở cánh rừng ngay trước mắt, nếu sư phụ muốn hỏi đồ nhi đã trả lời.”

“Bón...”

Nàng phát hỏa với đôi mắt lam ngọc đang lấp lánh như đang quyến rũ. Nàng cầm lấy nấm nhét đầy miệng hắn, cánh môi màu bạc giờ trở thành màu đen. Nàng liền phì cười cúi xuống ăn cá.

“Vũ Phượng lát nữa ta cùng huynh đi thu một ít nấm để dành nha.” Nàng hận là không thể gom hết chúng cất đi.

“Được.” Vũ Phượng vui vẻ gật đầu.

Bạch Hồ Ca tì cằm lên vai nàng, cất lên giọng điệu mềm mại: “Đồ nhi ngốc, vi sư đưa cho lam ngọc giới chỉ để đeo cho đẹp thôi à?”

“A... sư phụ nhắc đồ nhi mới nhớ!” Nàng sờ vào tay trái đang đeo chiếc vòng ngọc, chỉ cần niệm nàng có thể tùy ý chuyển một vài cây thông vào bên trong lam ngọc giới bên trong lam ngọc giới tự điều chỉnh theo mùa.

“Đồ nhi...”

“Sư phụ làm ơn đừng giở cái giọng lèo nhèo này ra được không?”

“Vi sư rất ngứa.” Hắn cọ cọ cằm vào vai nàng như thể hắn là một con mèo vậy.

Nàng ngửa mặt nhìn trời hỏi, hắn có phải là sư phụ của nàng không vậy? Hắn đúng là một tên dở hơi nhất mà nàng đụng phải.

Nàng muốn mắng nhưng khi nhìn thấy tay hắn xòe ra, trên làn da trắng mịn xuất hiện đốm đỏ đúng là bị dị ứng thật không phải hắn giả vờ.

“Đúng là bị dị ứng thật.”

“Tại đồ nhi.” Hắn cọ cằm vào vai nàng tranh thủ hít hà mùi thơm nhẹ ở nàng.

“Tại sao lại là đồ nhi.” Nàng giật mình hỏi lại, khi quay mặt nhìn hắn đúng lúc môi mỏng hắn chu ra lại bẹp đúng má nàng. Nàng cau mày trừng mắt nhìn hắn, còn hắn lờ đi như không xảy ra chuyện gì cũng may màn vừa rồi Vũ Phượng không nhìn thấy bởi bị che đi tầm nhìn.

“Đồ nhi cho vi sư ăn nấm.”

Không nói thì thôi nhưng khi nói ra khiến nàng phát hỏa, hắn thừa biết bản thân dị ứng với nấm khi nãy nàng nhét vào miệng hắn có thể phun ra vì sao còn cố nuốt vào, lỗi là tại hắn chứ không phải tại nàng. Khổ công cực nhọc làm cho hắn ăn kết quả thành như vậy đây.

“Vi sư không muốn đồ nhi mất công cực khổ nướng cho vi sư ăn, vi sư không muốn phụ lòng tốt của đồ nhi nên đã ăn, mà đồ nhi nướng ăn rất ngon bị như vậy vi sư cảm thấy cũng đáng.” Miệng hắn thực dẻo nha.

Phi... phi... phi... nàng nguyền rủa trong lòng, hắn và nàng sinh ra đã mang số kiếp oan gia vì vậy hắn luôn bắt bẻ, đâm cho nàng một nhát sau đó lại xoa dịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.