Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 45: Chương 45: Không giết ngươi, thề không làm người (1)




“Ha ha ha... Nói tới, năm đó ta và phụ thân cháu còn từng nói, nếu hai đứa nhỏ các cháu ở chung tốt, để các cháu kết thành một hôn sự.” Khổng Hải cười ha ha nói.

“Phụ thân.” Du Nguyệt đỏ bừng mặt.

“Vẫn là cần xem ý nguyện bản thân các cháu, lúc trước cha mẹ cháu cũng nói như vậy, không bắt buộc.” Khổng Hải cười nói, “Nếu ta có một đứa con rể cao thủ số một Nghi Thủy thành, ha ha, miệng cũng phải cười trật khớp.”

“Phụ thân đủ rồi.” Du Nguyệt có chút nhịn không được, tuổi nàng còn nhỏ, da mặt mỏng, có chút chịu không nổi.

Khổng Hải cười nhìn con gái mình.

Năm đó hắn và vợ chồng Đông Bá Liệt lúc nói chuyện phiếm quả thực từng tán gẫu chuyện nhi nữ kết thân, nhưng vợ chồng Đông Bá Liệt đều nói ‘Xem ý đứa nhỏ’ .

Nhưng giờ phút này hắn nhắc lại!

Là vì... Hắn rất xem trọng Đông Bá Tuyết Ưng, hy vọng đứa con gái này của mình kết thành vợ chồng với Đông Bá Tuyết Ưng! Một khi thật sự thành, địa vị Khổng gia hắn cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Thậm chí, hắn cũng không thèm để ý Bạch Nguyên Chi đại pháp sư! Bái sư học đồ? Hắn một thương nhân, con gái tùy tiện chọn một thiên giai pháp sư làm sư phụ là đủ rồi, cần gì tiêu phí năm ngàn kim tệ bái đại pháp sư?

Năm ngàn kim tệ này, không phải vì đại pháp sư!

Là vì Đông Bá Tuyết Ưng!

Bởi vì đại pháp sư ở Tuyết Thạch sơn!

Hắn muốn cho con gái ở lại Tuyết Thạch sơn, sớm chiều ở chung với Đông Bá Tuyết Ưng! Thời gian dài, tự nhiên con gái rất có khả năng đi đến với Đông Bá Tuyết Ưng.

Ánh mắt một thương nhân phải dài, cần biết khi nào nên bỏ tiền vốn, Khổng Hải từ một binh sĩ quân đội xuất ngũ có thể lăn lộn cho tới bây giờ một thương nhân có chút tiếng tăm, là rất có năng lực.

...

Hôm đó, Đông Bá Tuyết Ưng liền tự mình ra mặt dẫn kiến, gặp Bạch Nguyên Chi đại pháp sư!

Thu năm ngàn kim tệ, khuôn mặt già của Bạch Nguyên Chi cười thành một đóa hoa, hứa hẹn sẽ bồi dưỡng Khổng Du Nguyệt thật tốt.

Đêm đó Khổng Hải rời đi, nhắc nhở Đông Bá Tuyết Ưng hỗ trợ chiếu cố Khổng Du Nguyệt.

Thật ra...

Tuổi Đông Bá Tuyết Ưng cũng không nhỏ, thông minh từ nhỏ, hoàn toàn có thể nhìn ra tâm tư của Khổng Hải, cái này cũng có nguyên nhân Khổng Hải cố ý bại lộ! Đối với tiểu muội muội ‘Khổng Du Nguyệt’ lúc còn nhỏ từng gặp, Đông Bá Tuyết Ưng thật sự không có tâm tư gì, bởi vì hiện tại Khổng Du Nguyệt còn nhỏ, sang năm cũng chỉ mới mười ba tuổi, thân thể còn chưa hoàn toàn nẩy nở, chỉ một tiểu nha đầu ngây ngô mà thôi.

“Vù.” “Ào.”

Trường thương bay múa.

Đông Bá Tuyết Ưng một mình ẩn cư ở trúc lâu sau núi, luyện thương pháp, thương ảnh gào thét, Phi Tuyết thần thương tự nhiên dẫn động bông tuyết bay bay, trong bông tuyết bóng người thiếu niên đồ đen cũng mờ mịt bất định, bóng người và thương ảnh giống như hóa thành một thể.

“Tuyết Ưng, Tuyết Ưng.” Sư nhân Đồng Tam tự mình tới, đi nhanh chạy vội, giẫm lên trên một ít tuyết đọng đóng băng cũng khiến băng vỡ ra.

“Đồng thúc?” Đông Bá Tuyết Ưng thu thương.

“Long Sơn lâu lâu chủ Tư An đại nhân tới.” Đồng Tam nói.

Mắt Đông Bá Tuyết Ưng sáng rực lên, rốt cuộc đến rồi, cha mẹ rốt cuộc có tin tức rồi sao?

“Chúng ta đi.” Đông Bá Tuyết Ưng bất chấp thu thập thay quần áo, lập tức theo Đồng Tam hướng thành bảo tiến đến.

Từ cửa sau thành bảo tiến vào, Đông Bá Tuyết Ưng thân như ảo ảnh trở lại trong phòng của mình lầu chính thành bảo, buông Phi Tuyết thần thương, nhanh chóng hướng phòng khách dưới lầu đi đến.

Trong phòng khách.

Tông Lăng đang tiếp đãi Tư An đại nhân.

“Lúc này mới qua một tháng, trên Tuyết Thạch sơn đã có thêm một ngôi lầu của pháp sư!” Tư An đại nhân bưng trà nóng, “Nghi Thủy thành chúng ta, kỵ sĩ lợi hại nhất, pháp sư lợi hại nhất đều tụ tập ở Tuyết Thạch sơn.”

“Chỉ là Nghi Thủy thành mà thôi, so với một số cao thủ lợi hại bên ngoài, không đáng nhắc tới.” Tông Lăng mỉm cười nói.

Hô.

Một trận gió, một thiếu niên đồ đen đi đến.

Tư An đại nhân quay đầu nhìn, mắt cũng sáng ngời, lập tức đứng dậy mỉm cười nói: “Lĩnh chủ.”

“Tư An đại nhân.” Đông Bá Tuyết Ưng liền nói, “Không cần khách khí, mời ngồi.”

Đợi ngồi xuống, Đông Bá Tuyết Ưng liền lập tức hỏi: “Tư An đại nhân, tình huống về phụ mẫu ta...”

“Ngươi phải tin năng lực tình báo của Long Sơn lâu chúng ta, đó là số một thiên hạ.” Tư An đại nhân nói, “Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, bình tĩnh một chút.”

“Bình tĩnh?” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng rùng mình, bên cạnh, sắc mặt Tông Lăng cũng biến đổi.

“Mời nói.” Đông Bá Tuyết Ưng mặt ngoài bình tĩnh nói.

Tư An đại nhân hiểu trong lòng vị thiếu niên lĩnh chủ này khẳng định không bình tĩnh được. Hắn thở dài trong lòng, liền nói thẳng: “Tình huống mẫu thân ngươi hoàn hảo, bà ấy là con em đích hệ của Mặc Dương gia tộc, hơn nữa ca ca bà ấy Mặc Dương Sâm là một vị đại pháp sư cấp Ngân Nguyệt trẻ tuổi nhất trong gia tộc, cho nên mẫu thân ngươi chỉ bị nhốt ở trong một cấm địa ‘Lôi Triều nhai’ của Mặc Dương gia tộc, tuy cô độc chút, nhưng ăn uống không lo, còn có thể dốc lòng nghiên cứu pháp thuật, nghe nói mẫu thân ngươi còn đột phá đến đại pháp sư cấp Lưu Tinh.”

“Thiên tư của A Du trước nay rất tốt, quả nhiên là đột phá đến cấp Lưu Tinh trước hết trong chúng ta.” Tông Lăng khẽ gật đầu.

“Vậy cha ta thì sao?” Đông Bá Tuyết Ưng lo lắng.

Mẫu thân không có việc gì, vậy có chuyện là phụ thân?

“Phụ thân ngươi...” Tư An đại nhân do dự chút, “Mẫu thân ngươi năm đó là vì không muốn tiếp nhận hôn sự gia tộc an bài chạy khỏi gia tộc, Mặc Dương gia tộc về sau lại chọn một thiếu nữ đích hệ khác tương đối ưu tú gả đi. Phụ thân thiếu nữ này tên là ‘Mặc Dương Thần Bạch’, Mặc Dương Thần Bạch năm đó không thể bảo vệ được con gái, vẫn luôn rất không cam lòng, từ sau khi con gái hắn gả ra, hắn khổ tu hai mươi năm nay cũng đạt tới kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt, hơn nữa mượn dùng áo giáp luyện kim trong gia tộc có thể phát huy ra thực lực cấp Xưng Hào, Long Sơn lâu chúng ta cũng đưa lên một cái Thanh Đồng Lệnh!”

“Mặc Dương Thần Bạch đối với chuyện năm đó canh cánh trong lòng, cũng rất oán hận mẫu thân của ngươi, cho rằng chính là mẫu thân ngươi chạy trốn mới đưa đến con gái hắn chỉ có thể gả cho một lão già.” Tư An đại nhân nói.

“Điều này sao có thể trách mẫu thân ta? Sau khi mẫu thân ta chạy trốn, đem con gái hắn gả đi... Không phải người chủ sự bên trên của Mặc Dương gia tộc sao?” Đông Bá Tuyết Ưng cả giận nói.

“Hắn không dám khiêu khích quyền uy tộc trưởng gia tộc, chỉ có thể giận chó đánh mèo mẫu thân ngươi.” Tư An đại nhân nói, “Mẫu thân ngươi có bác ngươi che chở, lại bị nhốt ở cấm địa Lôi Triều nhai, hắn không có cách nào! Nhưng phụ thân ngươi là làm khổ dịch... Mặc Dương Thần Bạch vì thế đem oán hận phát tiết trên thân phụ thân ngươi.”

Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng đã xanh mét, ngón tay nắm tay vịn dùng sức cũng bắt đầu ngập vào trong gỗ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.