Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 50: Chương 50: Lựa chọn nhiệm vụ




“Sáu năm trước vừa thức tỉnh, lực lượng của ta đã là cấp Lưu Tinh đỉnh phong, hiện nay lực lượng cơ thể của ta, dựa theo hình nộm luyện kim kiểm tra, dưới tình huống bình thường hẳn là có thể đạt tới cấp Xưng Hào đỉnh phong.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, “Tuy ta đến nay chưa thể thiên nhân hợp nhất, đây là khác biệt của ta cùng Xưng Hào kỵ sĩ. Nhưng thân thể ta đủ cường đại, hơn nữa một khi lực lượng huyết mạch bùng nổ, lực lượng còn có thể tăng thêm lần nữa.”

Bằng vào lực lượng tuyệt đối.

Ở trong cấp Xưng Hào, tuyệt đối có thể xếp hàng đầu, chỉ tiếc vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới ‘Thiên nhân hợp nhất’.

“Tới lúc tiếp nhận nhiệm vụ rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng biết.

“Tuyết Ưng ca ca, Tuyết Ưng ca ca.”

Bỗng một thanh âm thiếu nữ ấm áp dễ nghe từ xa xa truyền đến.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Đông Bá Tuyết Ưng kìm lòng không được lộ ra một tia cười, lập tức cầm lấy Phi Tuyết thần thương đặt bên cạnh, vù, thân thể chợt lóe chỉ là tàn ảnh tiêu tan, liền đã đến trên đỉnh núi ngoài mấy trăm mét.

Cạnh trúc lâu sau núi.

Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều mặc áo bào màu tím nhạt, mang theo một cái giỏ nhìn quanh.

Nàng chính là Khổng Du Nguyệt đã lớn lên, nay đã mười chín tuổi, thiếu nữ non nớt lúc trước đã biến thành một vị mỹ nữ khí chất thật sự. Bởi vì thời gian dài nghiên cứu pháp thuật, làn da của nàng thoáng có chút tái nhợt, lại tỏ ra càng thêm nhu nhược, khí chất cũng mang theo một tia khí tức thần bí đặc hữu của pháp sư. Đây quả thật là một thiếu nữ rất khiến người ta động lòng.

Ít nhất ở trong hàng đệ tử kia của Bạch Nguyên Chi đại pháp sư, đã có không ít nam đệ tử rất thích Khổng Du Nguyệt, thậm chí theo đuổi Khổng Du Nguyệt.

“Du Nguyệt.”

Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện ở cạnh trúc lâu, tùy tay đem trường thương đặt ở một bên mỉm cười nói.

“Tuyết Ưng ca ca, huynh luyện thương pháp cũng không thể quá mệt mỏi, sư phụ từng nói, con đường tu hành vẫn phải buông lỏng một chút.” Khổng Du Nguyệt mỉm cười đứng bên cạnh bàn đá ở một bên, từ trong cái giỏ lấy ra một ít thức ăn điểm tâm, “Ta vừa làm một ít điểm tâm Tuyết Ưng ca ca thích, đến nếm thử đi.”

“Ừm.”

Đông Bá Tuyết Ưng đi qua dựa vào bàn ngửi ngửi, lộ ra nụ cười, “Thực thơm.”

Nói xong cầm lấy một cái bánh nhỏ có chút xốp ăn một miếng, cười nói: “Tay nghề Du Nguyệt càng ngày càng tốt.” Mình lúc còn nhỏ cũng rất thích mẫu thân làm những điểm tâm đó, chỉ là sau khi mẫu thân rời khỏi, mình rốt cuộc không được ăn nữa, người hầu trong nhà làm... chung quy không giống với mẫu thân làm. Tay nghề Du Nguyệt là rất không tệ, tuy không bằng hương vị của mẫu thân trong trí nhớ, nhưng cũng tốt hơn đám người hầu làm nhiều.

“Hừ hừ, muội là chuyên môn học.” Du Nguyệt đắc ý nói.

“Đợi lát nữa ta muốn trở về thành bảo, giữa trưa hôm nay, cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong, liền ngồi ăn điểm tâm, ăn rất nhanh, một miếng một cái.

“Được, Tuyết Ưng ca ca đã lâu không về thành bảo.” Khổng Du Nguyệt đứng ở một bên nhìn Đông Bá Tuyết Ưng ăn.

Rất nhanh đã ăn xong.

“Chúng ta đi.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy.

“Vâng.”

Khổng Du Nguyệt gật đầu.

Một nam một nữ, sóng vai mà đi.

Từ mùa đông năm ấy mười hai tuổi bắt đầu, Khổng Du Nguyệt đã luôn ở Tuyết Thạch sơn, phần lớn thời điểm đều ở thành bảo. Khi đó nàng cũng thường xuyên cùng Thanh Thạch càng nhỏ hơn cùng nhau đến sau núi thăm Đông Bá Tuyết Ưng, thời gian dài, Đông Bá Tuyết Ưng cũng liền thân cận quen thuộc với Khổng Du Nguyệt này.

Sáu năm ở chung...

Nói chính xác, Du Nguyệt là thiếu nữ Đông Bá Tuyết Ưng tiếp xúc nhiều nhất, hơn nữa ở chung với Du Nguyệt cũng rất thoải mái, hắn một lòng một dạ ở trên tu hành muốn nhanh chóng cứu ra phụ thân mẫu thân. Mà Khổng Du Nguyệt thì ở bên cạnh yên lặng nhìn, chưa bao giờ quấy rầy.

Có đôi khi Đông Bá Tuyết Ưng cũng từng có ý ——

Có lẽ cưới Du Nguyệt làm thê tử, cũng rất không tệ.

Tuy không có loại tình yêu giữa sinh tử đó của phụ thân cùng mẫu thân, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cũng chưa từng tiếp xúc thiếu nữ khác, hơn nữa hắn cảm thấy... Có thể sống vui vẻ là tốt rồi.

Hơn nữa Khổng Du Nguyệt chưa từng để ý tới nam đệ tử khác của pháp sư lâu theo đuổi, một lòng một dạ đều ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, điều này ai cũng nhìn ra được.

Về phần phụ thân ‘Khổng Hải’ của Khổng Du Nguyệt càng luôn luôn cố gắng muốn thúc đẩy hôn sự này.

“Không vội.”

“Du Nguyệt tuổi cũng còn nhỏ, chờ cứu cha mẹ rồi nói sau.” Đông Bá Tuyết Ưng ở trước khi cứu ra cha mẹ, căn bản chưa tính cưới vợ!

Bởi vì kỵ sĩ và pháp sư chuyên chú tu hành, thời gian cưới vợ sinh con đều tương đối muộn, phụ thân Đông Bá Liệt là hơn ba mươi gần bốn mươi mới cưới mẫu thân! ‘Khổng Hải’ phụ thân Khổng Du Nguyệt tương tự là không sai biệt lắm bốn mươi mới cưới vợ có con gái lớn —— Khổng Du Nguyệt.

Đối với một nữ pháp sư mà nói, mười chín tuổi là thật sự rất trẻ tuổi, ba mươi tuổi kết hôn rất bình thường, hơn hai mươi cũng tính là sớm.

“Hơn nữa muốn cứu phụ thân mẫu thân, cần ước chừng hai vạn điểm công lao, chỉ có thể tiếp một số nhiệm vụ cấp Thanh Đồng rất nguy hiểm.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Ta tuy tự tin, nhưng ai cũng không dám cam đoan tuyệt đối an toàn, có lẽ ta sẽ chết ở trong nhiệm vụ, ở trước khi tất cả đại công cáo thành, cái gì cũng đừng nghĩ.”

...

Lầu chính Tuyết Thạch thành bảo, trong nhà ăn.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch, Khổng Du Nguyệt năm người đều chia mà ngồi xuống.

“Thanh Thạch, nghe Du Nguyệt nói đệ có một người bạn gái cũng sắp nửa năm rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng cười nhìn đệ đệ mình, đệ đệ Thanh Thạch bộ dạng thực sự phải nói là đẹp trai! Binh sĩ trong thành bảo quá nhiều, Đông Bá Tuyết Ưng cũng từng đi Nghi Thủy thành, nhưng hắn dám vỗ ngực nói —— trong toàn bộ nam tử trẻ tuổi hắn từng gặp, đệ đệ mình là một người đẹp trai nhất!

Mắt đệ đệ rất sáng, một đôi mắt rất mê người! Từ nhỏ đã đẹp trai, nay mười sáu tuổi càng khá hơn, chỉ dựa vào diện mạo chỉ sợ cũng không lo cơm ăn, tu luyện pháp thuật cũng giống mẫu thân am hiểu nhất là loại hàn băng, toàn thân đệ đệ đều có loại khí tức băng lạnh thoang thoảng này, tên nhóc lạnh lùng đẹp trai, nghe nói các nữ đệ tử pháp sư lâu rất nhiều đều theo đuổi đệ đệ mình.

Đối với điều này, Đông Bá Tuyết Ưng rất tự đắc.

Đồng thời hắn cũng rất cảm khái, tiểu thí hài lúc trước mới hai tuổi còn ghé vào ngực mình ngủ chảy nước miếng, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.

“Du Nguyệt tỷ, tỷ thật nhiều chuyện, cái này cũng nói với ca của đệ.” Thanh Thạch nhíu mày bất đắc dĩ nói.

“Đệ giấu cũng thật kỹ, có bạn gái sắp nửa năm rồi ta mới phát hiện, ta đương nhiên nói cho ca của đệ, huynh ấy là ca của đệ mà.” Khổng Du Nguyệt ở một bên cười.

“Nếu người bạn gái đó của đệ không ngại, lúc nào dẫn tới cho ta nhìn một cái.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Được rồi, xem nàng đồng ý hay không đã.” Thanh Thạch bĩu môi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.