Ung Dung Ném Bút

Chương 34: Chương 34: Chương 25: Lăng Lệ làm khó dễ




Edit: Nhật Dương

Một tháng sau, chị Lăng Tị Hiên trở về nước, chị ấy gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên, cũng chứng minh rằng Lăng Tị Hiên đoán không sai.

“Tị Hiên, ngày mai chị về nước, có thời gian ra sân bay đón không?”

“Ngày mai. . . . . . Ngày mai là thứ năm, được, có thời gian, mấy giờ?” Lăng Tị Hiên lật xem lịch để bàn trên bàn làm việc của anh rồi nói.

“Mười một giờ trưa mai máy bay hạ cánh, em đặt khách sạn trước đi.”

“A, được, anh rể cũng trở về sao? Còn có Cao Viễn?” Cao Viễn là con trai của Lăng Lệ và Cao Vân.

“Ừ, đều trở về, vậy chị cúp máy đây, bên này còn có một hội nghị, lập tức sẽ bắt đầu.” Không đợi Lăng Tị Hiên nói gì, Lăng Lệ đã cúp máy ——từ trước đến nay chị ấy luôn bận rộn như vậy, Lăng Tị Hiên cũng đã quen.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên đón được chị anh và gia đình chị ấy, sau đó đưa một nhà ba người họ đến khách sạn đã đặt trước để ăn cơm trưa.

“Đúng rồi, Tị Hiên, ngày mai là cuối tuần, em dẫn bạn gái của em tới chỗ của chị đi, dù sao thì chị cũng phải biết một chút.” Lăng Lệ vừa ăn vừa hỏi Lăng Tị Hiên, cô đã sớm nghe chuyện em trai cô vì bạn gái mà gãy tay, Lăng Lệ từ nhỏ đã rất cưng chiều Lăng Tị Hiên nên trong lòng vừa đau lòng Lăng Tị Hiên cũng đồng thời nhịn không được có chút oán giận bạn gái mới của em trai mình. Huống chi cô lại nghe cô em gái nhỏ Trương Lệ Tuyên mà cô thích nói Lâm Dung có rất nhiều điều xấu, càng nhiều hơn nữa là một năm nay em trai cô bởi vì tập trung hết tinh thần vào Lâm Dung mà không để ý đến cô, thậm chí còn không chủ động gọi điện thoại cho cô, những chuyện này cũng đủ làm cho Lăng Lệ có ấn tượng rất kém với Lâm Dung_bạn gái hiện tại của Lăng Tị Hiên.

Nghe giọng điệu của chị không tốt, Lăng Tị Hiên lập tức biết Trương Lệ nói đến những chuyện anh làm sau lưng chị ấy nên quả quyết cự tuyệt: “Chủ nhật này tụi em phải đi ra ngoài chơi, không có thời gian.” Đây là lần đầu tiên anh từ chối chị của mình.

Lăng Lệ nghe thấy lời nói quá đáng như vậy thì rất tức giận: “Tị Hiên, em làm sao vậy? Để em dẫn bạn gái tới cho chị xem một chút thì có sao? Chị có còn là chị của em không hả? Vậy em tính đến lúc kết hôn cũng không để cho chị biết em ở cùng một chỗ với ai hả?”

Mắt thấy hai người sẽ cãi nhau, Cao Vân ở một bên vội vàng khuyên vợ của mình: “Lăng Lệ, em từ từ nói với Tị Hiên, sao lại nóng nảy như vậy?”

Đoán chừng Lăng Tị Hiên cũng ý thức được anh nói chuyện hơi quá, nghĩ lại mới nhớ người từ nhỏ chị ấy yêu thương nhất là anh nên không thể làm gì khác hơn là nhận thua trước: “Vậy được rồi, em sẽ dẫn cô ấy tới.” ////dđlqđ//

Buổi tối ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên lái xe đưa Lâm Dung đến nhà Lăng Lệ, sự hào hoa xa xỉ của căn nhà chị anh khiến Lâm Dung kinh ngạc.

Ngôi nhà kia của ba mẹ Lăng Tị Hiên rất đẹp, nhưng dù sao cũng là nhà trong quân khu, dù là một căn biệt thự ba tầng thì cũng chỉ có một tòa nhà lầu, cũng chỉ xinh xắn như ngọc bích. Mà bây giờ, trước mắt Lâm Dung là nhà của Lăng Lệ, một tòa lầu chính, ba tòa lầu ở bên cạnh, từ cổng chính đến cửa tòa lầu chính cũng gần 200m —— như vậy thì có thể tưởng tượng được cả căn nhà lớn như thế nào.

Con đường thẳng tắp chia khoảng sân làm hai phần, một bên là một hồ bơi khổng lồ, bên cạnh là một số máy tập thể hình và bàn ghế dùng để nghỉ ngơi; một bên là một khoảng sân cỏ xinh đẹp, thảm hoa và một số loại trái cây theo mùa, còn có xích đu và mấy trò chơi được thiết kế đặc biệt cho trẻ em.

Trong lòng Lâm Dung không khỏi buồn bực, một nhà ba người, có cần xa xỉ như vậy sao?

Đang suy nghĩ, Lăng Tị Hiên đã kéo cô đi vào tòa lầu chính, khi bước vào cửa chính, Lâm Dung mới phát hiện vẫn còn chưa đủ xa xỉ: vừa rồi cô chỉ là thấy được một hồ bơi bên ngoài, không ngờ bên trong nhà còn có một, là ở dưới sàn tầng trệt, hơn nữa còn tuyệt đối không thua kém bên ngoài —— mặc dù diện tích nhỏ hơn nhưng lại tinh tế rất nhiều.

“Chị, tụi em tới rồi.” Lăng Tị Hiên vừa lôi kéo Lâm Dung lên cầu thang vừa gọi Lăng Lệ.

Mặc dù biết tên tuổi của Lăng Lệ —— là trước khi biết Lăng Tị Hiên thì đã biết, mọi người đều biết chị ấy và Cao Vân cũng như tập đoàn Lăng Vân, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến có ngày cô sẽ tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ mạnh mẽ và có vị thế cao như vậy, thậm chí trong tương lai không xa, cô còn có thể trở thành người thân của chị ấy, trong lòng Lâm Dung nhịn không được khẩn trương và không thể làm gì khác hơn là nắm chặt tay của Lăng Tị Hiên.

Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung khẩn trương, cũng nắm chặt tay cô, an ủi cô: “Không có chuyện gì, chị ấy là chị anh, tự nhiên cũng là chị của em, sẽ đối xử tốt với em.” Mặc dù biết trong lòng chị anh có chút khúc mắc với Lâm Dung nhưng Lăng Tị Hiên tin tưởng, có anh ở bên cạnh, Lâm Dung còn không đến mức chịu quá nhiều uất ức.

Lăng Lệ đi xuống cầu thang dẫn hai người lên lầu, mặc dù chỉ mặc đồ ở nhà nhưng hình như sự kiêu ngạo từ bên trong của chị ấy vẫn không hề yếu đi chút nào, vẫn khiến Lâm Dung có cảm giác áp bức.

“Là Lâm Dung phải không?” Lăng Lệ đứng ở cầu thang, cũng không đi xuống mà trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Dung.

“Chị khỏe.” Lâm Dung ngoan ngoãn cười ngọt ngào chào hỏi Lăng Lệ.

“Ừ, lên lầu thôi.” Nói xong Lăng Lệ xoay người đi lên, cũng không nói thêm một câu nào. Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là đi lên theo, vừa đi vừa nghĩ, không phải mọi người đều nói con gái giống mẹ sao? Mẹ Lăng đối xử với người khác nhiệt tình như vậy, sao Lăng Lệ lại hoàn toàn khác biệt, đối xử với người khác lạnh lùng và miễn cưỡng như vậy? ///dđl@Đ////

Sau khi lên lầu, Lâm Dung mới biết Lăng Lệ cũng không nguội lạnh với người khác mà chỉ nguội lạnh với mình cô.

Lăng Lệ đang nấu cơm, vì vậy gọi Lâm Dung: “Lâm Dung em biết nấu cơm không? Chúng ta cùng nhau nấu đi.” Giọng điệu vẫn lạnh lùng.

“À. . . . . . Em chỉ biết một ít món ăn đơn giản, vậy được không ạ.” Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng Lâm Dung vẫn đi theo Lăng Lệ tới phòng bếp.

“Tị Hiên thích ăn món thịt hầm rau khô nhất, biết làm không?” Một mình Lăng Lệ thuần thục xắt đồ ăn, cũng không ngẩng đầu lên hỏi Lâm Dung.

“À? Dạ. . . . . . Không biết.” Lâm Dung hoảng sợ, mặc dù cô biết Lăng Tị Hiên thích món đó, nhưng dù sao đó cũng là một món ăn của khu Thiệu Hưng, cô là người phương Bắc, sao có thể biết làm.

“Em ở chung một chỗ với Tị Hiên lâu như vậy mà ngay cả món nó thích ăn cũng không học làm sao?” Giọng điệu của Lăng Lệ rất bình tĩnh nhưng lại không thể xem nhẹ sự trách cứ trong đó.

Lúc này Lâm Dung mới biết chị của Lăng Tị Hiên cố ý làm khó cô, nhưng đối mặt với một người cường thế như vậy thì cô lại không biết nên làm cái gì, không thể làm gì khác hơn là uất ức nói: “Thật xin lỗi, sau này em sẽ học.”

Lăng Lệ không nói nữa.

Lúc ăn cơm, Cao Viễn ở bên ngoại nên chỉ có bốn người, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung ngồi ở một bên, làm sao mà chị anh lại không biết món Lâm Dung yêu thích, trên bàn ăn đầy món ăn nhưng không có món nào là Lâm Dung thích ăn, Lâm Dung tự nhiên không có chú ý tới điểm này cũng là Lăng Lệ đã sớm thiết kế tốt, chỉ là vừa rồi ở trong bếp bị Lăng Lệ đối xử như vậy, hơn nữa lúc ăn cơm cũng không có một người nào của mình thích, cho nên tâm tình sa sút, một người chỉ lo cúi đầu ăn cơm, cũng không gắp đồ ăn.

Lăng Tị Hiên nhìn ra đây là quỷ kế của chị anh, lại nhìn dáng vẻ không vui của Lâm Dung, hiển nhiên là cực kỳ đau lòng lại không biết nên dùng cớ gì để nói rõ với chị anh, nhưng anh lại không cam lòng để Lâm Dung chịu uất ức, vì vậy săn sóc hỏi Lâm Dung: “Bảo bối, có phải không có món em thích ăn, muốn ăn cái gì, bây giờ anh đi làm?”

“Hả. . . . . . Không có, không có, thật ra thì ăn rất ngon.” Lăng Tị Hiên vừa hỏi như vậy, Lâm Dung lại không biết nên nói như thế nào nhưng lại đúng lúc để Lăng Lệ lấy cớ.

“Lâm Dung chê món chị làm ăn không ngon phải không?” Lăng Lệ tự nhiên ăn cơm, vẫn không ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu bình lặng như nước nói.

Cao Vân ngồi chung với Lăng Lệ, anh nhức đầu nhìn vợ mình cố ý làm khó cô gái cực kỳ đáng yêu mà Tị Hiên rất thích trước mặt lại không biết nên làm sao để loại bỏ thành kiến của vợ mình, muốn nói với cô ấy mấy câu lại không muốn không nể mặt cô ấy ở trước mặt người ngoài; đành không nói gì, lại thấy Lâm Dung như vậy thì cũng có chút không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là nặng nề ho khan hai tiếng: “Lăng Lệ, nói gì đó? Hôm nay là lần đầu tiên Tị Hiên và Lâm Dung tới, sao lại khiến người ta không vui?”

Mặc dù Lăng Lệ và chồng cô ở trong công ty có cổ phần bằng nhau, hơn nữa nói trắng ra là, cộng thêm cổ phần của Lăng Tị Hiên và mẹ Lăng ở công ty thì cổ phần công ty vẫn do nhà cô khống chế nhưng từ trước tới nay Lăng Lệ đã quen nghe lời chồng, hai người vốn rất yêu nhau, tự nhiên sẽ không có mâu thuẫn, nghe chồng mình nói mình như vậy, Lăng Lệ bất mãn bĩu môi, cũng không nói gì.

“Không, không phải vậy, chị, em không có ý này, chỉ là. . . . . .” Lâm Dung nhất thời luống cuống, vội vàng giải thích.

“Vậy em có ý gì?” Không đợi Lâm Dung giải thích xong, Lăng Lệ lập tức tiếp lời.

“Chị, chị đủ chưa?” Thấy Lâm Dung bị chị anh làm khó như vậy, Lăng Tị Hiên thật sự nhịn không được, anh hét to với chị anh. Từ sau khi ở cùng với anh, Lâm Dung vẫn bị anh xem như người trân quý nhất mà cưng chiều, đừng nói là khi dễ cô, thấy cô có chút không vui thì Lăng Tị Hiên cũng sẽ đau lòng tự trách nửa ngày, bây giờ thấy bạn gái mình bị đối xử như thế, anh không nổi giận mới là lạ. Tức giận thì tức giận nhưng Lăng Tị Hiên vẫn rất săn sóc, không quên kéo lấy bàn tay vì khẩn trương mà lạnh lẽo của Lâm Dung qua nắm thật chặt.

“Tị Hiên, chị là chị của em, sao em lại nói chuyện với chị như vậy?” Thấy Lăng Tị Hiên vì Lâm Dung mà phát giận với cô, tự nhiên Lăng Lệ cũng không yếu thế, tức giận chụp đũa.

Lăng Tị Hiên lạnh lùng nhìn chị anh một cái, cái gì cũng không nói đã kéo Lâm Dung: “Dung Dung, chúng ta đi.” Nói xong cũng không để ý Lâm Dung có đồng ý hay không đã lôi kéo Lâm Dung xuống cầu thang, hai người giúp việc đứng ở chân cầu thang, bởi vì đứng khá xa nên không biết có chuyện gì xảy ra, buồn bực hỏi: “Cậu chủ, sao chưa ăn cơm xong đã đi?”

Lúc này mặt Lăng Tị Hiên lạnh đến mức có thể lập tức kết băng, cái gì cũng không nói đã đi xuống cầu thang.

Cho tới bây giờ Lâm Dung cũng chưa từng thấy bộ dạng Lăng Tị Hiên tức giận như vậy——trong trí nhớ của cô, Lăng Tị Hiên chưa từng thật sự tức giận, nhìn mặt anh xanh mét, Lâm Dung không nói gì, ngoan ngoãn để mặc anh lôi kéo cô đi ra ngoài sân.

Mở cửa xe, để Lâm Dung ngồi lên chỗ ghế phụ, chính Lăng Tị Hiên cũng ngồi vào xe nhưng không có lập tức lái xe mà nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Dung, động tác này khiến đầu của Lâm Dung từ lúc ăn cơm đến giờ vẫn cúi nâng lên, thấy Lâm Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, Lăng Tị Hiên lập tức hoảng sợ:

Vừa rồi anh chỉ lo tức giận lôi kéo Lâm Dung đi ra ngoài, lúc đi đầu cũng không quay lại nên tự nhiên cũng không có chú ý đến tâm trạng của Lâm Dung trong cả đoạn đường đi ở khoảng cách không ngắn này, bây giờ Lâm Dung —— nước mắt đang đảo quanh trong hốc mắt còn chưa rơi xuống , một vũng nước mắt ở trong buồng xe tối bởi vì trời sáng mà càng thêm óng ánh; thái độ vẫn giống như lúc bình thường nhưng nhìn vào trong mắt lại là sự uất ức nói không nên lời, khoảng khắc nhìn thấy Lăng Tị Hiên, dường như cũng không nhịn được nữa, vốn chỉ có một giọt nước mắt ở trong hốc mắt nhưng càng để lâu càng nhiều, càng tụ càng nhiều, rốt cuộc rơi xuống, vẫn giống như trước kia, lúc Lâm Dung khóc không hề có tiếng động cũng không có biểu cảm gì nhưng nước mắt lại rơi không ngừng, giống như vĩnh viễn rơi không hết.

Lăng Tị Hiên thấy vậy thì cực kỳ đau lòng, kéo bả vai Lâm Dung qua rồi khẽ vỗ: “Bảo bối, đừng khóc, thật xin lỗi, anh không nên dẫn em tới, đều tại anh, sau này mình cũng không tới nữa có được hay không? Hả?”

Lâm Dung đau lòng rơi lệ, không chỉ vì bị uất ức mà quan trọng hơn là sự uất ức mà cô chịu lại không rõ ràng, đây là lần đầu tiên cô thấy Lăng Lệ, cũng không có chỗ nào không lễ phép, tại sao đối phương cứ gây khó dễ cho cô như vậy chứ? Nếu như lúc trước cô và chị ấy có mâu thuẫn với nhau, bây giờ chị ấy cứ làm khó cô thì Lâm Dung cũng sẽ không khó chịu, nói không chừng cô còn cực kỳ hứng thú mà đấu trí với chị ấy, xem ai lợi hại hơn. Nhưng bây giờ, chính cô cũng không biết vì sao, huống chi, người kia còn là chị ruột của Lăng Tị Hiên, là một trong những người thân nhất của Lăng Tị Hiên. Càng suy nghĩ Lâm Dung càng uất ức, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, sợ hãi.

Một người khóc thật lâu, Lăng Tị Hiên vô cùng kiên nhẫn ôm lấy Lâm Dung, nhỏ giọng ở bên tai cô khuyên bảo, thật vất vả Lâm Dung mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tị Hiên, hỏi điều nghi ngờ trong lòng: “Sao chị anh lại chán ghét em như vậy... em làm gì sai sao?”

Lâm Dung vừa hỏi như vậy thì cơn tức của Lăng Tị Hiên lại lập tức dâng lên, anh khẽ thở ra một hơi thật dài, ép buộc bản thân phải đè xuống rồi cẩn thận giải thích với Lâm Dung: “Nguyên nhân cụ thể là gì thì anh cũng không biết, chẳng qua anh đoán là có thể có quan hệ với Trương Lệ Tuyên, người đã gọi cho em hôm đó, quan hệ giữa chị ấy với cô ta rất tốt, Trương Lệ Tuyên dám gọi điện thoại cho em cũng là do cô ta biết chị ấy sắp trở về.”

“Ồ. . . . . .” Trong nháy mắt Lâm Dung hiểu được, sau đó lại ngẩng đầu lên hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Tị Hiên: “Đều là lỗi của anh, hừ!”

Lăng Tị Hiên bị Lâm Dung trừng chột dạ, vội vàng gật đầu nhận sai: “Đúng đúng đúng, Dung Dung, là anh sai, còn hại em bị uất ức, anh nói xin lỗi có được không? Nói cho anh biết, làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

Nhìn vẻ mặt Lăng Tị Hiên chân thành tha thiết như vậy, Lâm Dung cũng nhỏ giọng nói: “Em đã sớm tha thứ cho anh, vẫn không có trách anh.”

Thoáng chốc, Lăng Tị Hiên đã cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua toàn thân, sau đó chảy vào trong lòng, đụng phải một người khéo léo hiểu lòng người như Lâm Dung thì thật không biết là do anh đã tu luyện mấy đời mới may mắn như vậy, anh không khỏi cầm tay Lâm Dung mà than thở: “Nếu sớm biết rằng sẽ gặp được em, anh nhất định sẽ không trải qua cuộc sống như thế.”

“Đồ ngốc, ai sẽ biết được chuyện sau này” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung cảm thấy buồn cười: “Hiện tại cũng rất tốt, không phải sao.”

“Được, Dung Dung, anh nghe em, nhưng mà hôm nay là anh không đúng mới khiến em khổ sở, như thế nào, muốn bồi thường sao? Có muốn ăn món đậu hũ Ma Bà và thịt xào anh làm hay không?” Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung bằng giọng điệu cưng chiều, Lâm Dung thích ăn cay, cho nên rất thích món cay Tứ Xuyên. Nhưng cũng kỳ quái là với tuổi của cô thì rất dễ dàng nổi mụn, rất nhiều cô gái cũng vì sợ điều này nên không dám ăn cay, nhưng cho dù Lâm Dung ăn cay nhiều bao nhiêu thì cũng không bị nổi mụn, vì vậy cô có thể ăn món cay Tứ Xuyên mà không cần kiêng kỵ gì. Đương nhiên cũng tạo thành hai hậu quả nghiêm trọng: thứ nhất, Lâm Dung bởi vì ưu thế thể chất chói lọi của mình mà khiến cho rất nhiều chị em phụ nữ oán thầm không thôi; thứ hai, Lăng Tị Hiên bởi vì thường xuyên luyện tập tay nghề mà bây giờ tay nghề làm món cay Tứ Xuyên của anh trên căn bản là có thể so sánh với đầu bếp nấu món cay Tứ Xuyên chuyên nghiệp.

“Ừ, muốn ăn.” Mới vừa rồi hai người cũng không ăn được gì —— Lâm Dung là bởi vì không có món cô thích cộng thêm tâm tình không tốt mà Lăng Tị Hiên là do luôn lo lắng Lâm Dung —— cho nên lúc này đều đói.

“Được, chúng ta trở về.” Nói xong Lăng Tị Hiên lái xe đưa Lâm Dung trở về chỗ ở của anh.

Mà lúc này trong phòng ăn lầu hai, Lăng Lệ vẫn tức giận ăn không ngon, không chỉ giận Lâm Dung mà còn có việc em cô yêu thương Lâm Dung quá mức, điều này làm cho cô càng thêm thù địch Lâm Dung. Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng từ nhỏ Lăng Lệ đã cực kỳ thích đứa em trai duy nhất và cực kỳ ưu tú này, vẫn xem trọng nó hơn chính cô rất nhiều, từ trước đến giờ Lăng Tị Hiên muốn gì được đó, tình cảm của hai chị em rất tốt, khiến người ta phải hâm mộ. Cũng chính vì điều này mà Lăng Tị Hiên đối xử tốt với chị anh, gặp chuyện đều thường tìm chị anh để thương lượng, sau khi chị anh và anh rể mở công ty thì càng nhiều hơn —— đặc biệt là lúc cần dùng tiền, mặc kệ là dùng bao nhiêu, chị anh đều cho anh nhiều hơn. Mà bây giờ, đụng tới một Lâm Dung, cứ vậy mà chiếm đoạt em trai cô hoàn toàn, khiến em trai cô cũng không thân với cô —— ở nước ngoài hơn một năm nay, Lăng Tị Hiên cũng không gọi điện thoại cho cô được mấy lần, có thì cũng không chú ý đến phản ứng của cô mà mở miệng ngậm miệng đều chỉ có hai chữ Lâm Dung, bây giờ còn khiến cô và em trai cãi nhau, vốn Lăng Lệ đã ghen tị nhưng vào lúc này trong lòng lại càng thêm cực kỳ tức giận.

Cao Vân học qua tâm lý học, nhìn biểu hiện của vợ mình thì đã nhìn ra chỗ mấu chốt của vấn đề, vì vậy ngồi xuống dùng vốn kiến thức tâm lý học phong phú của anh mà kiên nhẫn khuyên bảo vợ anh, qua nửa ngày, thật vất vả Lăng Lệ mới giảm bớt một chút thành kiến với Lâm Dung, lại vẫn vì Trương Lệ Tuyên mà ấm ức: “Còn Lệ Tuyên đâu? Em ấy và Tị Hiên rất thích hợp, anh không cảm thấy em ấy ưu tú hơn Lâm Dung sao? Em muốn để Tị Hiên và Lệ Tuyên ở chung một chỗ. Huống chi là do Lăng Tị Hiên không đúng trước!”

Cao Vân dở khóc dở cười: “Lăng Lệ, anh hỏi em, trên đời này có bao nhiêu người ưu tú hơn anh? Có phải chúng ta cũng không nên ở cùng một chỗ không?”

Lăng Lệ không ngờ chồng mình sẽ hỏi ngược lại cô nên vội giải thích: “Không phải, Long Phi, em không có ý này. . . . . .”

Nhìn cô khẩn trương giải thích, Cao Vân cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, anh đương nhiên biết, ý của anh là thích hợp mới là tốt nhất, chúng ta cũng không thể bởi vì Tị Hiên rất ưu tú mà muốn chỉ có cô gái ưu tú nhất mới xứng đôi với em ấy nhất, em cũng thấy đó, Tị Hiên rất thích Lâm Dung, như vậy không tốt sao? Huống chi làm sao em biết Lâm Dung người ta không ưu tú như Lệ Tuyên?”

Lăng Lệ xem thường bĩu môi: “Chắc chắn mà, Lệ Tuyên muốn gì có đó? Lâm Dung kia nhất định không bằng!”

Hai tay Cao Vân ôm ngực: “Anh nghe nói Lâm Dung người ta cũng cần gì có đó, ba mẹ một là giáo viên một là giáo sư, từ nhỏ vẫn là người ưu tú nhất, hơn nữa còn khéo tay, khéo léo hiểu lòng người.”

“Hả? Là thiệt hay giả, làm sao anh biết?” Lăng Lệ khó có thể tin hỏi.

“Chính là vừa rồi, lúc em và Lâm Dung ở phòng ăn, không phải em để anh gọi Tị Hiên lại hỏi thăm tình huống của Lâm Dung sao? Tị Hiên nói đó.”

“Hừ, nó đương nhiên nói Lâm Dung tốt lắm, người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh còn chưa ra ngoài xem, bây giờ Tị Hiên đã sớm bị cô nhóc Lâm Dung kia mê hoặc không phân rõ đông tây nam bắc rồi.” Lăng Lệ vẫn không phục. Mới vừa khiến cô muốn chồng cô gọi Tị Hiên lại là vì không muốn Tị Hiên đi theo tới phòng bếp .

“Em á, vẫn không chịu thừa nhận, “ Cao Vân cũng hết cách vời vợ anh rồi, “Tự em suy nghĩ một chút, Lăng Tị Hiên sẽ nói xạo về bạn gái của nó sao? Anh thấy không chừng Lâm Dung còn hoàn hảo hơn nó đó.”

Nhìn vợ mình không phản đối, Cao Vân thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, quan trọng nhất là Tị Hiên thích nha, nếu quả thật như lời em nói, Lệ Tuyên và Tị Hiên ở chung một chỗ, anh biết Tị Hiên tuyệt sẽ không thích em ấy, em nói Tị Hiên sẽ vui vẻ sao? Em muốn để nó cả đời không vui vẻ sao?”

Nhìn Lăng Lệ vẫn không nói lời nào, Cao Vân chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng: “Nếu như em cứ khư khư cố chấp, hậu quả nghiêm trọng nhất còn không phải là Tị Hiên không vui, mà nó cũng sẽ bất mãn với người chị là em, nếu thật như lời nói thì sao hai chị em còn có thể khôi phục lại tình cảm tốt đẹp lúc trước? Đây không phải là tiền mất tật mang sao! Vừa rồi em cũng nhìn thấy, Tị Hiên thật sự tức giận, anh còn chưa thấy nó tức giận như vậy bao giờ.”

Nghe đến cuối cùng thì Lăng Lệ hoàn toàn không phản đối: “Vậy em phải làm gì? Cũng không thể đi xin lỗi Lâm Dung rồi để con bé quay trở lại chứ?” Lăng Lệ lại không ra mặt được, cô đường đường là Tổng giám đốc, ở trong công ty thì ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không xuất hiện, giờ lại để cho cô chịu thua trước một cô gái nhỏ hơn cô gần mười tuối thì cô làm không được.

“Ừ, anh biết rõ, ngày nào đó anh sẽ gọi điện thoại cho Lâm Dung, để mình con bé tới đây một lần, em từ từ nói chuyện với người ta, không phải là xong rồi?”

“Chuyện này. . . . . . .” Lăng Lệ vẫn còn do dự.

“Tốt lắm tốt lắm, Lili, em cứ khách quan mà nói, Lâm Dung có phải là môt cô bé cực kỳ tốt hay không, em lại để cho người ta chịu nhiều uất ức như vậy nhưng một câu người ta cũng chưa nói. Đừng nói Tị Hiên đau lòng, nếu như ba mẹ Lâm Dung biết con gái họ bởi vì nói chuyện yêu đương mà phải chịu uất ức như thế, chẳng phải người ta sẽ càng đau lòng hơn sao?”

Nghe đến đây, Lăng Lệ cũng có chút xấu hổ với Lâm Dung: “Ừ, được, hai ngày nữa, sau khi chúng ta từ trong nhà trở về thì gọi cô ấy tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.