Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 101: Chương 101: Thỏ con ngoan ngoãn 35




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Tai thỏ của Nguyễn Đường ngày hôm sau đã thu lại rồi.

Không biết có phải do “Vận động” quá mức dẫn tới linh khí dư thừa bị tiêu hao bớt đi hay không, nên mới thu hồi nhanh như thế.

Tóm lại, Nguyễn Đường vì muốn trừng phạt Tư Cửu Lê, biến thành thỏ con cả một ngày.

Cậu cũng không tin Tư Cửu Lê còn có thể động chân động tay với một con thỏ.

Tử Cửu Lê dở khóc dở cười, dỗ cả ngày mới dỗ được Nguyễn Đường. Hắn hận không thể lập tức giơ lên tay thề về sau mình tuyệt đối sẽ không chơi lưu manh sẽ không nhớ nhung mấy thứ trên tập tranh nữa.

Nhưng mà, điều đó là không thể.

Miệng lưỡi nam nhân toàn là gạt người.

Hai người tìm tòi trong bí cảnh cả ngày cũng gặp được không ít đệ tử tông môn khác. Đụng phải người phẩm hạnh tốt thì trao đổi một chút thông tin, gặp phải ít người phẩm hạnh không tốt còn muốn đánh cướp bọn họ thì trở tay cướp lại, sau đó moi ra chút thông tin từ trong miệng bọn họ.

Tư Cửu Lê làm một tấm bản đồ, trên đó đánh dấu một số vị trí đã biết đến. Chờ đến hai ngày sau, các địa phương trên bản đồ cơ hồ đã sáng tỏ, chỉ còn lại phía Tây Nam.

Nghe nói phía Tây Nam bên kia là một vách núi, cái gì cũng không có.

Nhưng Tư Cửu Lê cảm thấy bí cảnh này có lẽ không chỉ có vậy, Lâm Hư Tiên Tôn cũng chắc chắn rằng Xích Ly Thảo ở trong đây, hiện giờ tìm không thấy, có lẽ đã bị ẩn giấu nơi nào rồi.

Tư Cửu Lê mang theo Nguyễn Đường tiến về phía Tây Nam.

Càng đến gần nơi này, Tư Cửu Lê càng cảm nhận được ma khí mỏng manh, hắn theo bản năng dùng ma khí của chính mình bao bọc lấy Nguyễn Đường, không cho cậu chịu một chút ảnh hưởng.

Rất nhanh, hai người đã đi tới đầu vách núi kia.

Nguyễn Đường cúi đầu xuống nhìn nhìn, bên dưới đen thui, liếc mắt không nhìn thấy đáy, cậu ném một viên đá xuống phía dưới, nửa ngày cũng không nghe được tiếng vang.

Nếu là người thường ngã xuống, chỉ sợ không ngã đến tan xương nát thịt thì không thôi.

Tư Cửu Lê nửa khép đôi mắt, đầu ngón tay tràn ra một chút ma khí hướng phía dưới dò xét. Hắn có thể cảm nhận được ma khí nồng đậm bên dưới, nhưng không biết vì cái gì lại bị ngăn chặn ở đó.

Có lẽ, chỉ có đi xuống nhìn mới biết được bên trong rốt cuộc có Xích Ly Thảo hay không.

Nguyễn Đường theo bên cạnh hắn, tò mò nhìn xung quanh, nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, dường như có thứ gì chạm vào linh hồn cậu, một bàn tay đụng vào lưng cậu, dùng sức đẩy cậu xuống dưới.

Hai mắt Nguyễn Đường hơi thất thần, cậu còn chưa có kịp phản ứng lại, cả người đã rớt xuống vực sâu.

Đám ma khí trong tay Tư Cửu Lê vút một cái đâm về phía sau, sau đó cả người hắn nhảy xuống vách núi, dùng sức ôm lấy Nguyễn Đường.

Bọn họ rơi xuống rất nhanh, sau đó tựa hồ xuyên qua màn chắn nào đó, ma khí chợt dày đặc.

Ma khí nồng đậm làm cho trên người Tư Cửu Lê dần dần nhiễm hoa văn màu đỏ, tròng mắt tối màu của Tư Cửu Lê cũng nhiễm một chút màu đỏ. Hắn điên cuồng hấp thu những ma khí này, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại thông thuận giống như cá gặp nước.

Hai người vững vàng rơi trên mặt đất, không có bị thương.

Nguyễn Đường còn chưa hoàn hồn. Cậu mở to hai mắt nhìn bốn phía, nhịn không được lui về phía sau vài bước, bắt lấy tay Tư Cửu Lê.

Tư Cửu Lê ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, “Đừng sợ, chúng ta đã an toàn.”

“Ta ở đây, ta bắt được ngươi rồi.”

Ngón tay Nguyễn Đường hơi run rẩy, cậu nắm quần áo trước ngực mình, bình phục lại hô hấp dồn dập, há miệng thở dốc, lúc này mới nói, “Ta, ta không sợ.”

Chỉ là, chỉ là thỏ con không chịu được dọa, rất dễ bị hoảng sợ.

Tư Cửu Lê cũng không vạch trần cậu, một tay hắn cầm lấy tay Nguyễn Đường, một tay khác lấy ra một ngọn đèn từ trong không gian trữ vật, dùng linh khí đốt lên, sau đó cầm trong tay.

Khi ánh đèn sáng tỏ, bốn phía cũng rõ hơn một chút, có thể nhìn được hoàn cảnh xung quanh.

Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng tay vẫn nắm chặt lấy Tư Cửu Lê nhưng không còn phát run nữa. Cậu sờ sờ phía sau lưng mình, nói với Tư Cửu Lê, “Vừa rồi, hình như có người đẩy ta.”

Tư Cửu Lê ôm lấy Nguyễn Đường, vuốt vuốt sau lưng cậu, ánh mắt lại lơ đãng nhìn lên phía trên, trên mặt mang theo chán ghét cùng lạnh băng, “Ta cảm giác được mùi vị quen thuộc.”

Mùi vị đến từ huyết thống cùng với ma khí của vị “Ma Quân” kia.

Xem ra, trong mười năm này Ma tộc cũng không có nhàn rỗi, không chỉ có thả “Ma Quân” ra, còn hiến tế “Huynh đệ” nào đó của hắn cho “Ma Quân.”

Giống như hắn trước kia.

Đẩy thỏ con xuống, có lẽ chỉ là muốn bớt đi một đối thủ, sau đó thuận lợi cắn nuốt mình. Dù sao ma khí bên dưới mãnh liệt như vậy, không có hắn bảo hộ, Nguyễn Đường tất sẽ bị tâm ma nhập thể, sau đó chết tại nơi này.

Chỉ là tên Ma tộc kia không nghĩ tới, hắn cũng nhảy xuống theo.

“Chậc,“ Ánh mắt Tư Cửu Lê đỏ lên, hắn có chút lạnh nhạt cong cong môi, giống như không kiên nhẫn, “Thật phiền.”

Hắn còn chưa tìm tới cửa, thế nhưng đã có Ma tộc tìm đến hắn.

Giữa Ma tộc có thể cắn nuốt lẫn nhau, nếu đối phương huyết thống thuần khiết, sau khi cắn nuốt đối phương có thể nâng cao tu vi của mình.

Tên kia có lẽ cũng là vì một tia huyết mạch Ma tộc trên người hắn, cho nên mới tìm tới hắn.

Xem ra, hắn cũng cần phải tính toán một chút.

“Tư Cửu Lê, nơi này thật nhiều linh dược, ngươi nhìn xem, có đồ vật ngươi muốn tìm hay không?”

Nguyễn Đường dẫn theo ngọn đèn bát giác chiếu sáng xung quanh, không ngoài dự kiến thấy rất nhiều linh dược, chỉ là những linh dược này có lẽ đã bị ma khí nhiễm lâu rồi, lớn lên vô cùng dọa người.

Có lẽ đã không thể gọi là linh dược nữa.

Tư Cửu Lê được Nguyễn Đường nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới đây.

Hắn tỉ mỉ phân biệt những gốc linh dược này, lại không có tìm được Xích Ly Thảo. Tư Cửu Lê lại tìm sâu vào bên trong, cuối cùng cũng tìm được một gốc Xích Ly Thảo trong khe đá.

Tư Cửu Lê thu Xích Ly Thảo vào trong hộp, sau đó cất vào không gian trữ vật.

Bên dưới vách núi này sung túc ma khí, đối với Tư Cửu Lê mà nói là một địa điểm tu luyện tuyệt hảo, nhưng đối với Nguyễn Đường mà nói, lại không thể ở lâu dài.

Hái xong thảo dược, hai người đi ra khỏi đáy vực. Còn chưa ra khỏi khu vực này đã nghe được một trận bước chân dồn dập từ đầu bên kia truyền đến.

Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường, theo bản năng trốn qua bên cạnh.

Không bao lâu sau nơi này đi vào một đám người, những người đó tu vi toàn từ Kim Đan kỳ trở lên. Bọn họ nhìn khắp nơi xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm người nào đó.

“Nhanh đến bên kia báo cáo kết quả”

“Nếu thấy hai người kia tuyệt đối không được buông tha”

Mơ mơ hồ hồ, Tư Cửu Lê nghe được hai câu không rõ ý vị này.

Tư Cửu Lê cũng không có lao ra, thứ nhất tu vi của hắn gần với những người này, đi ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm, thứ hai, những người này hắn không có ấn tượng gì, tuyệt đối không phải đệ tử cùng tiến vào bí cảnh cùng bọn hắn.

Tóm lại, những người này chắc chắn không có ý tốt.

Mắt thấy đám người kia đang hướng về phía bọn họ đang trốn, sắp bị phát hiện đến nơi rồi, Tư Cửu Lê quyết tâm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Ma khí trong tay hắn ngưng kết, đột nhiên đánh về phía lá chắn bên dưới vách núi, chỉ chốc lát sau, tầng chắn kia đã bị đánh nát không còn một mảnh.

Ma khí khổng lồ mà dày đặc bùng lên.

Sắc mặt đám người kia biến đổi, nhanh chóng lui về phía sau.

Từ trước đến nay người tu chân đối với ma khí cùng ma vật đều là tránh còn không tránh kịp, lúc này bọn họ cũng không dám tiếp tục dò xét, ngược lại xoay người rời đi. Dù sao nếu bên trong ẩn giấu ma vật gì, mấy năm tu vi của bọn họ phỏng chừng sẽ bị hủy đi một sớm một chiều.

Chờ những người đó đi xa, Tư Cửu Lê mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà không được bao lâu, rừng cây phía đối diện lại chậm rãi đi ra hai người, một người có vẻ bị thương, được một người khác nâng đỡ.

Tư Cửu Lê nheo mắt lại nhìn trong chốc lát, lúc này mới xác định, “Diệp Nam Kỳ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.