Vài Lần Hồn Mộng

Chương 38: Chương 38




Mạc Mặc bỗng nhiên dừng bước lại, trái tim đập mạnh, hắn hít sâu một hơi, sau ổn định lại cảm xúc của mình, mới cứng ngắc quay đầu lại. Chỉ thấy một tay quấn băng vải khoát lên trên vai của hắn, trong lòng hắn buông lỏng lại căng thẳng, lập tức đề phòng nhìn chằm chằm người đó.

Người này chính là Vân Chử, hắn buông Mạc Mặc ra, nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói: “Trước hết ta có chuyện muốn hỏi cô nương một câu.”

Nhược Nhất kỳ quái nói: “Chuyện gì?”

“Thiên Tố. . . . . .” Vân Chử hơi hơi cau mày, “Ngươi biết hiện giờ Thiên Tố đang ở đâu phải không?”

Lời này vừa nói ra, chẳng những thần sắc trên mặt của Thái Phùng lộ vẻ không đồng ý mà ngay cả Quý Tử Hiên cũng hơi hơi nhíu mày. Tiên yêu mến nhau vốn là việc cấm kỵ, hiện tại trước mặt Quý Tử Hiên, Vân Chử thế nhưng lại nhắc tới Thiên Tố, nhưng mà sự lo lắng trong lòng đã không thể kiềm nén. Thế nhưng Thiên Tố lại. . . . . .

Nhược Nhất trầm mặc hồi lâu, không biết phải mở miệng như thế nào, là nên theo ý của Thiên Tố đem chuyện này giấu diếm đi hay là cứ như vậy nói cho hắn đây?

Mạc Mặc âm thầm lôi kéo tay nàng, ý bảo Nhược Nhất nhanh chạy đi.

Nhược Nhất nhìn lướt qua Thái Phùng cùng Quý Tử Hiên, cuối cùng mở miệng nói: “Thiên Tố. . . . . . Đi rồi.”

“Có từng nói là đi đâu không?”

Cầu Nại Hà, đường hoàng tuyền, luân hồi đầu thai. . . . . . Nhược Nhất đem lời này nuốt vào trong bụng, lắc đầu.

Thần sắc trong mắt của Vân Chử tối sầm xuống.

“Nhưng mà Thiên Tố có nói, hy vọng sau này chàng sẽ sống thật vui vẻ. Kỳ thật. . . . . .” Nhược Nhất nghĩ đến cảnh tượng đêm đó Vân Chử một kiếm đâm vào tim Thiên Tố, khẩu khí nàng không khỏi thở dài, “Trong lòng ngươi hẳn là cũng hiểu được, như vậy mới là tốt nhất.”

Nghe xong lời của Nhược Nhất, Vân Chử cười khổ một tiếng, nói lời đa tạ, rồi không nói gì nữa.

Mạc Mặc lôi kéo Nhược Nhất chạy nhanh về hướng của Thương Tiêu.

Mắt Thái Phùng nhìn thân ảnh Nhược Nhất rời đi, nói với Vân Chử: “Bây giờ ngươi còn nhớ mãi không quên tiểu hồ yêu kia?”

Vân Chử lắc đầu, Thái Phùng hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói gì nữa, Quý Tử Hiên lại mở miệng : “Thái Phùng, thôi. Một chữ tình vốn không phải chính mình có thể làm chủ được. Huống hồ hiện giờ tiểu hồ yêu kia đã tự mình rời đi, mà Vân Chử là một người hiểu được đại nghĩa, nên tất nhiên là biết làm như thế nào không cần người khác nhiều lời.” Lời này nói ra rất trôi chảy, vừa thông tình lại đạt lý, khiến Vân Chử không có lời nào để nói. Quý Tử Hiên nói tiếp: “Nhưng thật ra hộ vệ bên người Nhan Nhược Nhất. . . . . . Thái Phùng ngươi nói cho ta nghe một chút về hình dáng của hắn đi.”

Thái Phùng nói: “Thanh niên cường tráng, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, mặc trang phục màu đen, như cách ăn mặc của một kiếm khách.”

“Thanh niên cường tráng?” Quý Tử Hiên thì thào, rồi lại hỏi, “Trước đây có thể có gặp qua ở yêu tộc hay chưa?”

“Tựa hồ không có, nhưng mà yêu tộc những năm gần đây gia tăng rất nhiều. Nói không chừng ta có thể đã quên.”

Quý Tử Hiên có chút đăm chiêu gật gật đầu.

“Chủ thượng, hôm nay có còn muốn tìm nữa hay không?”

Quý Tử Hiên im lặng một lúc lâu, nhướng mày đột nhiên nói: “Thái Phùng, ta vì sao phải tự mình đến Anh Lương tìm nữ tử cực kỳ cổ quái kia?”

Thái Phùng bị câu hỏi này khiến ngẩn ra: “Là bởi vì nàng trộm đi thiên thư trong cung còn đối với chủ thượng. . . . . .” Thái Phùng lựa chọn ngôn ngữ một chút, “Đối với chủ thượng thì hạ độc thủ. Nên phải bị trừng phạt.”

“Thật không?” Quý Tử Hiên vốn cũng đã nghĩ đến như thế, đợi hắn bắt được Mạc Mặc nhất định phải làm cho nàng nếm thử nỗi đau cắt thịt lóc xương một chút. Nhưng mà trong đầu lại thoát ra một thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh: “Hiên Hiên, đêm nay ngươi theo ta đi.” Nữ tử có một giọng nói như vậy, hắn đột nhiên không nỡ cắt đi lưỡi của nàng.

Nếu bắt trở về, hắn ngay cả trừng phạt cũng không nỡ, vậy vì sao còn muốn hao phí hết tâm tư đem nàng bắt trở về? Về phần thiên thư. . . . . . Những điều muốn biết hắn đã biết hết rồi, hiện tại bất luận là đã đánh mất hay là trả lại cho yêu tộc đều không có sao. Hơn nữa hiện giờ công việc của tiên tộc bề bộn, một phải chống đỡ với yêu tộc, hai là phải lấy lòng tín nhiệm của nhân tộc, ba là phải diệt trừ ma khí quái vật càng ngày càng nhiều, hắn thật sự không nên ở Anh Lương tiêu phí thời gian để tìm hiểu khắp nơi, chỉ vì tìm một nữ tử đã khiến hắn bối rối để lấy lại mặt mũi.

Cất công chỉ vì một chuyện nhỏ, một chút cũng không giống hắn. Quý Tử Hiên nghĩ như vậy: “Vậy thì dừng lại, buông tha cho Mạc Mặc.”

“Chủ thượng, hôm nay có còn phải tìm hay không?”

Khi Thái Phùng hỏi hắn như thế, hắn lại trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lại nói ra chữ “tìm” mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.

Thái Phùng kính cẩn đáp một tiếng vâng, Quý Tử Hiên dừng lại bảo hắn: “Nếu là hôm nay lại tìm không được, nên trở về đi thôi.”

Mạc Mặc, coi như nàng là một tên trộm tới Tầm Thường Cung trộm đồ vật là được rồi.

Quý Tử Hiên không biết, lúc này Nhược Nhất cũng cho rằng Mạc Mặc là tên trộm đi đến Tầm Thường Cung để trộm đồ vật, chỉ là. . . . . .

“Kẻ đánh cắp trái tim a!” Nhược Nhất đắc ý rung đùi vui sướng. Mạc Mặc bĩu môi, ngại cho Thương Tiêu cùng Tử Đàn đều ở đây, không có trả lời.

Thương Tiêu liếc mắt Nhược Nhất một cái: “Nàng nói gì với hắn thế?” “Hắn” đương nhiên là chỉ Quý Tử Hiên.

“Ta có thể nói cái gì với hắn nữa, đơn giản chỉ là khách sáo châm chọc khiêu khích vài câu, lại đánh không được, nhưng thật ra Vân Chử kia, ta vốn tưởng rằng người của tiên tộc sẽ không có nhân tính, không nghĩ tới vẫn còn có người si tình.”

Thương Tiêu nhíu mày, nhớ tới tiểu hồ yêu đem nội đan của mình cho Vân Chử, sinh ra mấy phần hứng thú hiếm thấy: “Vậy nam tử kia đã biết hết rồi sao?”

Nhược Nhất lắc đầu: “Quý Tử Hiên cùng với Thái Phùng âm dương kì quái kia ở đó, ta nào dám nói.”

“Mặc dù nàng không nói, nhưng chính hắn cũng có thể nhận thấy được.” Thương Tiêu nói, “Nội đan của yêu quái ở trong cơ thể hắn, khí tức không giống với tiên thuật mà hắn tu luyện, bây giờ hắn bị thương chưa lành nên còn chưa thể cảm giác được, qua không được bao lâu. . . . . . Nàng đành chờ hắn tới tìm nàng đi.”

Nhược Nhất thở dài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dựa sát vào Thương Tiêu hỏi: “Tiêu hồ ly, chàng nói Quý Tử Hiên có thể động tình hay không?”

Thương Tiêu thoáng chốc lộ ra biểu tình cực kỳ khinh thường. Mạc Mặc dựng đứng tai lên, tinh tế lắng nghe, Tử Đàn ở một bên chỉ để ý ăn mứt quả.

Nhược Nhất nhìn biểu tình này của Thương Tiêu, nhíu mày nói: “Không phải chăng? Nhưng mà giống đại băng sơn như chàng cũng có thể động tình, hắn vì cái gì không thể động tình?”

Nhược Nhất nói thẳng lời này ra, bên tai Thương Tiêu ửng đỏ. Miệng Tử Đàn nuốt xuống một mứt quả nói: “Tiêu nhi là trời sinh không thích nói nhiều, tính cách lại vừa buồn vừa lạnh nên cũng không giống hài tử của nhà Cửu Vĩ Bạch Hồ chúng ta một chút nào, nhưng thật ra Quý Tử Hiên kia, khí phách rất có phần tương đối giống Cửu Vĩ Bạch Hồ, xinh đẹp cường đại, hơn nữa còn có tính mị hoặc (yêu ma, mê hoặc) rất cao, có thể nói đây là sở trường của hắn.”

“Đàn nhi. . . . . .” Thương Tiêu vô lực đỡ trán.

Tử Đàn không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Nhược Nhất ngươi có biết thứ mà Quý Tử Hiên có , đã là ưu điểm của Cửu Vĩ Bạch Hồ, lại càng là một loại khuyết điểm, bởi vì mị hoặc rất cao, mê hoặc người khác đồng thời cũng mê hoặc chính mình, làm chính mình không kiềm chế sa vào trong thế tục hồng trần, đây cũng luôn là nguyên nhân mà Cửu Vĩ Bạch Hồ không thể độ qua kiếp, mà sự lạnh lùng của Tiêu nhi vừa vặn khiến cho hắn có thể càng chuyên chú đi nghiên cứu thuật pháp, hắn có thể vượt qua tám mươi kiếp phía trước, trời sinh linh lực mạnh mẽ chỉ là một phần, điều quan trọng hơn là hắn chăm chỉ và một lòng không hề phân tâm.“

Nhược Nhất gật đầu cái hiểu cái không, nói cách khác thiếu sót trên tính cách của Thương Tiêu ngược lại đó chính là yếu tố thành công của hắn! Nhược Nhất lấy khuỷu tay huých vào cánh tay Thương Tiêu, nhỏ giọng nói: “Tiêu hồ ly, vận khí của chàng cũng có lúc quá tốt đấy chứ.”

Thương Tiêu cười khổ một tiếng cũng nhỏ giọng nói: “Trước lúc tình cờ gặp nàng, đại khái đúng như vậy.”

Nhược Nhất oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có suy nghĩ những lời thâm ý này, lại nói: “Thế nhưng, cái đó và Quý Tử Hiên có động tình hay không thì có quan hệ gì chứ?”

“Ừ, hắn tự chặt đứt rễ tình của mình.”

Nhược Nhất cùng Mạc Mặc nghe vậy ngẩn ra, Mạc Mặc liền hỏi: “Vì sao?”

“Ai biết được! Có lẽ là vì hắn muốn đuổi theo bước chân của ca ca Thương Tiêu này.” Miệng Tử Đàn ngốn đầy mứt quả, ngôn ngữ nói được mơ hồ nghe không rõ, nhưng là ngữ khí vẫn thản nhiên như trước, “Quý Tử Hiên nếu không có sinh ra vào thời điểm đã có Tiêu nhi, có lẽ ở trong tộc hắn cũng sẽ trở thành một vị vương hết sức vĩ đại của Cửu Vĩ Bạch Hồ.”

Mạc Mặc rũ mắt trầm mặc.

Sống cùng người dưới một mái hiên, còn cường đại hơn mình rất nhiều. Có thể tưởng tượng, khi đó cuộc sống ở U Đô của Quý Tử Hiên nhất định là cực kỳ khó chịu. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, vẫn luôn có một người dựa vào thiên phú bẩm sinh đứng ở trên đầu hắn, tất cả vinh quang đều bị người phía trên lấy đi.

Cho nên. . . . . . Cuối cùng mới không cam lòng phản loạn hay sao. . . . . .

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút trầm mặc. Cách một hồi lâu, Nhược Nhất mới mở miệng hỏi: “Nếu, ưm, ta nói nếu, nếu Quý Tử Hiên có hài tử, cũng là một Cửu Vĩ Bạch Hồ, vậy yêu tộc sẽ có thu giữ hắn không? Ngươi xem, huyết mạch của bộ tộc Cửu Vĩ Bạch Hồ không phải vẫn rất thưa thớt. . . . . .”

“Nhan Nhược Nhất.” Thương Tiêu lạnh lùng mở miệng, “Yêu tộc từ trước đến nay không tiếp nhận sự phản bội, cho dù là con cháu của kẻ phản bội, hắn nhất định sẽ bị nhiều thế hệ đánh đuổi.”

Sắc mặt của Mạc Mặc hơi hơi trắng mấy phần.

Thương Tiêu nói tiếp: “Hơn nữa, nếu như Quý Tử Hiên có hài tử, hắn sẽ giết chết hài tử kia còn nhanh hơn ta.”

Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Vì sao? Đó không phải là hài tử của hắn sao?”

“Tiên tộc không dễ dàng tha thứ cho một hài tử của yêu tộc sống tại Tầm Thường Cung, lại càng không dễ dàng để cho một Cửu Vĩ Bạch Hồ làm tộc trưởng. Cho nên Quý Tử Hiên nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.”

Lời nói mang sự lạnh lẽo của Thương Tiêu, Nhược Nhất nghe được mà lòng lạnh giá, nàng quay đầu nhìn Mạc Mặc, đã thấy biểu tình của hắn nửa phần không thay đổi, tựa như những lời nói của bọn họ vừa rồi không có đến nửa phần quan hệ với hắn. Nhược Nhất cũng không rõ, Mạc Mặc của hiện tại rốt cuộc là đang ngụy trang. Hay là hắn thật sự một chút cũng không để ý tới hài tử kia, lại càng không để ý đến Quý Tử Hiên?

Nhược Nhất cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng, ta còn cảm thấy được hắn động tình . . . . . .”

Trở lại Anh Lương, Thương Tiêu cùng Tử Đàn vừa rời đi, Nhược Nhất liền bắt lấy Mạc Mặc thấp giọng hỏi: “Bây giờ ngươi tính thế nào?”

Mạc Mặc nhìn chằm chằm vào Nhược Nhất, trong đôi mắt không có nửa điểm do dự: “Bỏ hài tử, chết. Không bỏ hài tử, sau khi sinh cũng chết, trước hay sau thì cũng đều giống nhau, ta đương nhiên sẽ chọn kiểu chết vừa lòng đẹp ý. Tóm lại mặc kệ là chết như thế nào, cũng không thể để cho người khác như ý nguyện.”

Nhược Nhất nghe được liền run rẩy một trận, vào thời điểm này cũng chỉ có Mạc Mặc mới có thể nói ra như vậy, Nhược Nhất vô lực hỏi: “Cho nên?”

“Ta quyết định, tìm một chỗ sinh hài từ, sau đó đem tiểu hỗn đản này ném vào Tầm Thương Cung rồi ta thi pháp trở về. Hại chết cha của nó.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi phải làm chuyện bỏ chồng bỏ con sao? Như vậy. . . . . . Như vậy. . . . . .”

“Ta là Mạc Mặc, làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên .”

Nhược Nhất im lặng trong chốc lát, cho rằng lý do “Ta là Mạc Mặc” này sao thật tuyệt diệu: “Thế nhưng, hiện tại ngươi chỉ có thời gian nửa tháng, làm sao có thể sinh con.”

“Nhan Nhược Nhất, ngươi đừng lầm, thời gian nửa tháng chỉ là khoảng thơi giàn ta có thể bình yên vô sự ở thế giới này, sau nửa tháng, ta sẽ làm cho mình một kết giới, cùng lắm chỉ là mỗi ngày tốn một chút linh lực, ta không tin việc sinh đứa nhỏ ở dị thế này có thể làm khó ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.