Vẫn Luôn Thích Em

Chương 104: Chương 104: Anh là người dịu dàng nhất (4)




Thỏ trắng cúi đầu và cắn môi mà không nói.

“Chà, đừng lo lắng, cô cũng chỉ nói vậy thôi. Hãy cố gắng thật tốt vào kì thi sắp tới nhé.” Cô giáo Ngụy thấy thỏ trắng không nói chuyện, cô liền đưa tay ra vỗ vai thỏ trắng, rồi quay đi.

Thỏ trắng đứng một mình trong chốc lát, sau đó chầm chậm bước về phía trước cổng trường.

Ra khỏi cổng trường, thỏ trắng đi thẳng dọc theo con đường một lúc, rồi rẽ phải, đi một lúc, và cuối cùng đến cổng trường của Trịnh Thành Tử.

Học sinh trường trung học vẫn chưa ra khỏi trường, nhưng thỏ trắng đã rất quen thuộc với những người bảo vệ của trường, vì vậy cô bước vào phòng bảo vệ chỉ với một vài bước chân nhẹ nhàng, và sau khi chào chú bảo vệ, thỏ trắng lấy ra bài tập về nhà từ trong cặp mình. Và cô bắt đầu đặt bút vào hoàn thành đống bài tập trên bàn.

Các bài tập toán gần như giống nhau, tiếng chuông của trường trung học cơ sở cuối cùng cũng vang lên, và thỏ trắng nhanh chóng thu dọn sách vở và chạy vào phía trong trường.

Sau năm phút, khuôn viên yên tĩnh cuối cùng cũng trở nên sôi động.

Các học sinh mặc đồng phục cười đùa và đi ra ngoài, có những bạn đi xe đạp mang theo túi xách, thường là phải mang đồng phục vào ngày đầu tuần và cuối tuần. Trịnh Thành Tử nói rằng nhà trường không ép buộc mang đồng phục khi đi học tự học vào buổi tối. Nhưng có những học sinh không đem theo áo quần thay nên sau đó đi ăn bên ngoài trường. Sau khi ăn xong sẽ quay trở lại lớp học để học buổi tối.

Thỏ trắng lúc đó đưa mắt tìm Trịnh Thành Tử trong vô số học sinh của trường trung học.

Mặt trời vào mùa đông lặn rất sớm, nên trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại một quầng đỏ nhỏ trên bầu trời.

Trong khuôn viên trường, đèn được bật lên và vào thời điểm tất cả đèn đường được bật lên, cuối cùng thỏ trắng cũng nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Thành Tử trong đám đông.

Trịnh Thành Tử mặc bộ đồng phục ở trường trung học cơ sở, đó là một bộ đồng phục học sinh màu xanh và trắng rất phổ biến. Trịnh Thành Tử vẫn không biết tại sao mỗi khi cậu mang nó trên người thì càng ngày càng toát ra khí chất lịch lãm.

Túi của Trịnh Thành Tử xéo trên vai, một tay đẩy xe đạp, một tay điều chỉnh tai nghe bên trong tai, khuôn mặt trắng như ngọc, mũi thẳng nhưng nhờ vào ánh nắng khiến cậu trở nên nổi bật hơn.

Thỏ trắng mang theo chiếc cặp trên vai, lặn lội chen lấn giữa dòng người để chạy theo và tìm Trịnh Thành Tử.

“Ca ca nước cam, ca ca nước cam!!”

Một tai của Trịnh Thành Tử đang nghe tai nghe nên âm lượng khá lớn, nhưng cậu vẫn có thể nghe được tiếng gọi yếu ớt của thỏ trắng.

Trịnh Thành Tử quay đầu lại nhìn thấy hai bím tóc của thỏ trắng, mang theo chiếc cặp màu đỏ, đang chạy về phía cậu.

Mặc dù, có nhiều người đang đi trên sân trường, nhưng thỏ trắng lại đi một mình.

Lý do duy nhất để thỏ trắng đi một mình như vậy thì chỉ có Trịnh Thành Tử đang đi trước cô.

Trịnh Thành Tử từ mỉm cười, vẫy tay về phía thỏ trắng, đẩy chiếc xe đạp về phía cô.

“Ca ca nước cam!!” Thỏ trắng chạy đến trước mặt Trịnh Thành Tử, hít một hơi, ngước lên và nhìn cậu với một nụ cười.

“Em về rồi ư?” Trịnh Thành Tử vươn tay ra và chạm vào đầu cô, như muốn nói rằng thỏ trắng lên ghế sau xe đạp ngồi.

“Vâng ạ!” Thỏ trắng nhảy lên ghế sau xe đạp của Trịnh Thành Tử và đang chuẩn bị nói. Một cô gái đột nhiên chặn đường của Trịnh Thành Tử.

Thỏ trắng nhìn lên và bối rối nhìn cô bạn của Trịnh Thành Tử.

“Đó... bạn cùng lớp Trịnh Thành Tử...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.