Vẫn Luôn Thích Em

Chương 173: Chương 173: Cảm lạnh (6)




Editor: Waveliterature Vietnam

“Bây giờ là năm giờ ạ.” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử đang dựa đầu vào thanh giường rồi cô đi ra khỏi giường với sự tự tin, đi dép và đứng cạnh giường và nói với Trịnh Thành Tử: “Anh đang nằm đây nhé, em đi ra ngoài để lấy cho anh một ít thuốc rồi em sẽ quay trở lại. “

“Em đi một mình ư??” Trịnh Thành Tử lo lắng hỏi thỏ trắng.

“Chà, rất sớm thôi, có một hiệu thuốc ở lối vào xóm của mình. Anh cứ nằm yên đó nhé, em sẽ quay lại sau.” Thỏ trắng đứng trên sàn với hai tay chống hông và ra lệnh cho Trịnh Thành Tử.

Trịnh Thành Tử cười không nói nên lời.

Thỏ trắng đồng ý với sự im lặng của Trịnh Thành Tử và quay lại nhanh chóng đi ra.

Trịnh Thành Tử ngồi trên giường một lúc với cái đầu đau như búa bổ thì thỏ trắng sững sờ quay lại.

Thỏ trắng cầm một hộp thuốc trong tay và mỉm cười với Trịnh Thành Tử: “Chà, anh đợi em một lát nhé, em sẽ chạy nhanh chóng mua thuốc khác cho anh.”

Sao lại nhanh vậy?

Trịnh Thành Tử liếc nhìn và hỏi: “Em đã mua thuốc gì??”

“Thuốc Bupleurum ạ!” Thỏ trắng nhìn xuống chữ trên hộp thuốc và đọc được tên với Trịnh Thành Tử.

...

Cặp đôi lông mày thanh tú của Trịnh Thành Tử đột nhiên nhăn lại khi thấy thuốc này, bởi vì nó rất đắng...

“Dì bán thuốc nói rằng thuốc này rất tốt cho những người bị cảm lạnh và sốt. Loại thuốc này là hạ sốt, nhưng lại là thuốc chống viêm vậy nếu uống nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể.” Thỏ trắng cầm bao thuốc trong tay và nhìn Trịnh Thành Tử rất nghiêm túc: “Hơn nữa, lúc hồi em bị ốm mẹ cũng hay cho em uống thuốc này.”

“Nhưng...” Trịnh Thành Tử nghĩ về vị đắng của loại thuốc đấy thì cậu cảm thấy miệng mình khô khốc.

“Ca ca nước cam, anh không nên sợ uống thuốc như vậy chứ??” Thỏ trắng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Thành Tử sắp nhăn trên trán thì cô đột nhiên hỏi.

Lời nói của thỏ trắng khiến Trịnh Thành Tử không nhăn mặt nữa mà thay vào đó cậu mỉm cười lúng túng. Nhưng làm sao mà Trịnh Thành Tử có thể uống được đấy chứ??

“Được rồi, anh nằm ở đây để em đi sắc thuốc cho anh nhé!” Thỏ trắng vui vẻ trả lời rồi cầm bao thuốc trong tay và lao về phía bếp.

Trịnh Thành Tử ngồi trên giường với khuôn mặt rối bời, suy nghĩ về việc làm thế nào cậu có thể thoát khỏi số phận của việc uống thuốc.

Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Thành Tử đều không thích uống thuốc, nhưng cậu đặc biệt sợ nhất là loại hạt có vị của y học cổ truyền Trung Quốc.

Trịnh Thành Tử đã rất nhiều lần uống loại thuốc này trước đây. Đây là loại thuốc duy nhất mà sau khi mỗi lần uống, đều đắng trong miệng mà không thể giải thích được trong nhiều ngày.

Tuy nhiên, Trịnh Thành Tử không nghĩ các biện pháp đối phó với việc uống thuốc này. Thỏ trắng đã cầm nửa bát thuốc và viên Bupleurum sau khi sắc thuốc xong và đi về hướng Trịnh Thành Tử.

“Đây nào... ca ca nước cam, anh nhanh chóng uống thuốc đi rồi nằm xuống và ngủ, sẽ mau chóng khỏe lại thôi!” Thỏ trắng đưa viên thuốc Bupleurum trước mặt Trịnh Thành Tử, đôi mắt của cậu lại nhìn chằm chằm vào viên thuốc.

“...” Trịnh Thành Tử với một khuôn mặt đẹp trai nhưng cảm giác lại chịu đựng cầm bát thuốc trên tay thỏ trắng.

Trịnh Thành Tử do dự với một đống thuốc đắng nghét và có mùi.

Thỏ trắng đứng trên giường với hai tay ôm ngực và giục Trịnh Thành Tử: “Thôi nào...”

Trịnh Thành Tử chỉ do dự, và đưa viên thuốc Bupleurum lên miệng, nhưng nó có mùi, và cặp lông mày thanh tú đã nhăn lại.

“Thuốc này nó nóng quá, anh sẽ uống nó sau.” Khuôn mặt điềm tĩnh của Trịnh Thành Tử nhưng cậu lại lấy viên thuốc tròn ra khỏi miệng, và nói với giọng nói nhỏ.

“Không, em pha thuốc này với nước ấm chứ không phải nước sôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.