Vẫn Luôn Thích Em

Chương 192: Chương 192: Cháu của chú thật không đơn giản (2)




Editor: Waveliterature Vietnam

“Thật ra... tớ đã thích cậu từ lâu...” Giọng nói của Sách Đồng Học vang lên chậm rãi.

“Hả?” Giọng nói thỏ trắng rõ ràng có sự ngại ngùng.

“Từ ngày đầu tiên tớ chuyển đến lớp mình thì tớ đã chú ý cậu đầu tiên.” Giọng nói của Sách Đồng Học chậm rãi, rồi sau đó có vẻ hơi ngại ngùng với thỏ trắng: “Lúc đó, cậu đang ngồi chăm chú làm bài tập về nhà, lúc đấy đôi mắt của cậu thực sự rất tập trung và điều đó đã thu hút ánh nhìn của tớ.

Tớ không biết tại sao, từ lúc đó, đôi mắt của tớ không thể dõi theo cậu. “

“Nhưng...” Thỏ trắng ngập ngừng hỏi Sách Đồng Học: “Nhưng chúng ta vẫn còn quá nhỏ mà.”

“... Tớ biết.” Giọng nói của Sách Đồng Học đột nhiên trở nên hơi lạc lõng. “Nhưng tớ chỉ có cậu trong mắt tớ...”

“Ý tớ muốn nói về điều khác nữa?” Thỏ trắng nói với giọng cứng rắn đáp lại Sách Đồng Học: “Tớ... tớ đã có người tớ thích.”

“Tớ biết rằng cậu thích ca ca nước cam của cậu, nhưng trong nhiều năm nay, chẳng phải anh ấy vẫn không thừa nhận rằng cậu là bạn gái của anh ấy, tại sao cậu lại không thể thử tìm người khác xem như thế nào? Tớ biết rằng đối với các cô gái như cậu, thì điều quan trọng nhất vẫn muốn người mình thích cũng thích mình mà đúng không? Chẳng lẽ cậu không muốn anh ấy nói với người khác một cách bình tĩnh rằng cậu là bạn gái của anh ấy ư? “

“Tớ...”

“Cậu thấy đấy, anh ấy không sẵn sàng thừa nhận cậu là bạn gái của cậu!” Sách Đồng Học tiếp tục nói với thỏ trắng: “Thỏ trắng, tớ có thể đợi cậu từ từ thích tớ, miễn là cậu sẵn sàng ở bên tớ, tớ sẵn sàng nói với nhiều người rằng cậu là bạn gái của tớ, vợ tương lai của tớ, mẹ của con tớ... “Sách Đồng Học đọc tờ giấy được viết bởi Trình Thơ, nhưng cậu không thể không khỏi cảm thấy ngượng ngùng khi nói với thỏ trắng!

Thỏ trắng có lẽ đã không nghĩ rằng những dòng được viết lại được viết chính bởi Trình Thơ sẽ như thế này... Thật khó để nói, vì vậy.....

Thỏ trắng ngồi xổm một lúc trước khi nhìn vào tờ giấy trong tay và nói tiếp: “Cậu đã nói như vậy, tớ rất cảm động... nhưng tớ...”

“Cậu hãy suy nghĩ thêm đi, nếu được hãy cho tớ một cơ hội...” Sách Đồng Học nói thật lòng với thỏ trắng.

“Tớ... tớ sẽ nghĩ về điều đó...”

Trịnh Thành Tử đứng ngoài phòng và lắng nghe cuộc trò chuyện ở phòng khác. Trán và cặp lông mày thanh tú của Trịnh Thành Tử không thể không nhăn lại.

Trong khi Trình Thơ đứng ngoài nghe hai người nói chuyện, thì cô không khỏi biểu hiện trên gương mặt khi thấy cách diễn của hai người không ăn ý cũng như không có cảm giác là bao nhiêu.

“Chú ơi, chú đứng đây làm gì thế, sao chú không vào phòng đi, chẳng phải chú nói mở máy tính cho cháu ư?” Trình Thơ tìm cách đẩy Trịnh Thành Tử vào phòng bởi vì đã đến lúc kết thúc việc tờ giấy mà cô đã đưa cho thỏ trắng và Sách Đồng Học.

“...” Trịnh Thành Tử liếc nhìn Trình Thơ một cách yếu ớt, rồi mở cửa phòng cậu và bước vào.

Sau một lúc, thỏ trắng và Sách Đồng Học đều bước ra khỏi phòng thỏ trắng với khuôn mặt đỏ bừng.

Trịnh Thành Tử ngước nhìn cả hai và không nói gì.

Trình Thơ ngồi trước máy tính, đang di chuyển con chuột máy tính với tâm trạng vui vẻ. Trình Thơ nói: “Này chú, vừa nãy chú nghe cuộc nói chuyện giữa thỏ trắng với Sách Đồng Học, cháu thấy hình như thỏ trắng có tình cảm với cậu ấy thật đấy. “

“...” Thỏ trắng câu nói của Trình Thơ khi đứng ngoài cửa phòng Trịnh Thành Tử thì khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng hơn.

Sách Đồng Học khá bình tĩnh khi đối diện với Trình Thơ: “Tớ thực sự nghiêm túc với thỏ trắng mà.”

“À...” Trình Thơ quay đầu lại và chớp mắt với Sách Đồng Học. “Làm thế nào cậu có thể chứng minh rằng cậu nghiêm túc thỏ trắng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.