Vẫn Luôn Thích Em

Chương 114: Chương 114: Cháu cũng muốn được hôn chúc ngủ ngon (1)




“À?” Thỏ trắng khịt mũi, ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử, rồi ngập ngừng đi đến Trình Thơ. “Cậu nhìn gì tớ vậy?”

Trình Thơ kéo tay thỏ trắng sang một bên mà không nói gì. Sau đó, Trình Thơ hỏi thỏ trắng với vẻ mặt nghiêm túc: “Thỏ trắng, tại sao cậu không kể với tớ rằng cậu có người thích chứ, đã vậy đó còn là chú của tớ nữa? “

“Ừ, người tớ thích là chú của cậu.” Thỏ trắng nhìn cô bạn của mình với vẻ mặt không thể giải thích được.

“Nhưng cậu nói rằng cậu thích ca ca nước cam!” Trình Thơ nhìn cô chằm chằm.

“Đúng rồi, ca ca nước cam là Trịnh Thành Tử, đó là tên mà tớ hay gọi anh ấy!” Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với nét mặt tự hào.

“...”

Trình Thơ không thể không đưa tay ra che mặt. Chúa ơi, tại sao thỏ trắng lại có thể thích chú của mình được chứ, tại sao chú lại biến thành nước cam??

“Mà cậu có chuyện gì nói với tớ nữa không vậy?” Thỏ trắng trông bối rối khi nhìn vào khuôn mặt của Trình Thơ và hỏi.

“Thôi tớ không nói với cậu nữa đâu... Giờ tớ cần bình tĩnh mọi thứ lại... “ Trình Thơ vẫy tay như muốn nói thỏ trắng đi xa cô ấy ra.

Thỏ trắng dường như không nói nên lời.

Trịnh Thành Tử đứng ở một nơi không xa họ và nhìn hai người họ. Cậu ấy không thể không mỉm cười quay lại và chào những người lớn trong nhà.

Mỗi năm, cứ vào ngày 30 tết trong năm là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất của ngôi nhà cũ ông bà Trịnh Thành Tử. Những đứa con cháu trong nhà đi làm trên thành phố đều trở về chuẩn bị đón giao thừa cùng gia đình, cùng nhau bao quanh một chiếc bàn tròn lớn, xem buổi tối lễ hội mùa xuân trong khi ăn.

Những đứa trẻ chạy quanh sân, cầm những khẩu pháo đầy màu sắc trên tay và bắn pháo hoa.

Với thỏ trắng thì đây là lần đầu tiên mà cô có thể trải nghiệm một năm mới sôi động như vậy. Một khuôn mặt hứng thú từ khi đứng cửa đi vào và cười không ngừng.

Lúc này, thỏ trắng đang đứng ở cổng sân và mỉm cười xem Trình Thơ đang chơi trò chơi cướp súng đồ chơi cùng các bạn nhỏ khác.

Một bàn tay to nhẹ nhàng bất chợt vuốt nhẹ đầu thỏ trắng.

Thỏ trắng ngước lên và liếc nhìn thì không ai khác đó là Trịnh Thành Tử đang mỉm cười và đứng cạnh cô.

“Em có vui không??” Trịnh Thành Tử khẽ hỏi.

“Vui ạ!” Thỏ trắng trả lời với một nụ cười.

“Vậy tại sao em không đi chơi??”

“Ôi... em thấy những cậu bé quá dữ dằn, em không thể tóm lấy được đâu.” Thỏ trắng nhếch mép.

“Vậu anh giúp em nhé??”

“À?” Thỏ trắng nheo mắt và nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của Trịnh Thành Tử, phải không, Trịnh Thành Tử sẽ giúp thỏ trắng lấy khẩu súng từ cậu bé chứ?

“Em nghĩ sao?” Trịnh Thành Tử trực tiếp lờ đi biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt thỏ trắng và hỏi một cách tình cờ.

“Ồ... đó...”

Thỏ trắng chỉ ngón tay của mình một chiếc súng con thỏ màu đẹp trong tay một cậu bé.

Trịnh Thành Tử mỉm cười và hét lên với Trình Thơ: “Này cháu.”

“Sao vậy chú?” Trình Thơ, người đang cướp khẩu súng đồ chơi, quay lại và nhìn vào đôi mắt của Trịnh Thành Tử. Cô ấy chạy đến trước mặt Trịnh Thành Tử và mỉm cười nói: “Chú gọi cháu có việc gì không ạ?”

“Chạy đi lấy dùm chú chiếc đèn trong tay Nam Hài nhé.” Trịnh Thành Tử nói rõ ràng với Trình Thơ.

“À!”

Trình Thơ thậm chí không hỏi Trịnh Thành Tử tại sao, cô bé nhanh chóng quay lại và chạy đến cậu bé tên Nam Hài.

Nam Hài là một cậu bé trông như một đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi, và thậm chí còn thấp hơn Trình Thơ. Cậu bé chắc chắn không phải là đối thủ của Trình Thơ về chiều cao hay sức mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.