Vẫn Luôn Thích Em

Chương 123: Chương 123: Lời chúc đầu năm mới (5)




Trình Thơ vừa chạy đến bảo điện Đại Hùng thì thấy Trịnh Thành Tử đang nắm tay thỏ trắng và hỏi điều gì đó với các nhà sư trong chùa.

Trình Thơ lẻn ra phía sau Trịnh Thành Tử và đập tay vào lưng Trịnh Thành Tử: “Chú ơi!”

Trịnh Thành Tử quay lại, và một khuôn mặt đẹp trai đầy lo lắng. “Cháu đã đi đâu, chú với thỏ trắng đã đi tìm cháu suốt nãy giờ, cháu có biết không?”

“Này... cháu... cháu lạc đường...” Trình Thơ nhìn vào đôi lông mày nhíu chặt của Trịnh Thành Tử và nhanh chóng cúi đầu rồi nói, “Lần sau cháu sẽ rút kinh nghiệm ạ, chú... chú đừng giận cháu nữa ạ... “

“Nếu cháu đi lạc đâu đó thì làm thế nào mà chú có thể nói với bố mẹ của cháu được chứ?”

“Không... chú ơi, đây cũng là một ngôi chùa lớn nên không thể nào có chuyện mà ai đó đến đây để lừa và bán phụ nữ và trẻ em đi đâu. Bên cạnh đó, ngôi chùa này cũng rất rộng nữa nếu sau khi đi một vòng tròn thì kiểu gì chúng ta luôn có thể gặp nhau... “Trình Thơ nhìn Trịnh Thành Tử với một nụ cười trên khuôn mặt.

Trịnh Thành Tử nhìn Trình Thơ và không nói chuyện.

Mặc dù Trịnh Thành Tử thấy Trình Thơ tươi cười như vậy thì cậu cũng phần nào đỡ lo lắng hơn nhưng cậu vẫn thực sự tức giận. Còn trong khi đó Trình Thơ vẫn còn hơi sợ hãi.

Trình Thơ lẻn lên và liếc nhìn thỏ trắng đứng cạnh Trịnh Thành Tử. Trình Thơ đưa tay ra và chọc vào cánh tay thỏ trắng và ra hiệu cho thỏ trắng nói với Trịnh Thành Tử một vài lời tốt đẹp và cứu giúp cô ấy.

Thỏ trắng suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ôm lấy Trịnh Thành Tử. Cô mỉm cười và nói: “Ca ca nước cam, giờ chúng ta đi vào trong để ước nguyện nào??”

Hành động nhỏ của thỏ trắng khiến hai người này tự nhiên thoát khỏi ánh mắt giận dữ của Trịnh Thành Tử, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu năm nên Trịnh Thành Tử cũng vờ như qua chuyện và căn dặn: “Lần sau cháu nhớ không được đi đâu một mình như vậy nữa!”

“Cháu biết rồi ạ.” Trình Thơ cúi đầu xuống và giọng nói yếu dần.

“Được rồi, chúng ta vào trong sảnh chính để cầu nguyện nào.” Trịnh Thành Tử thở dài và lắc đầu, một tay cầm tay thỏ trắng và giữ tay kia với Trình Thơ đi về phía trước Hội trường Thiên vương.

Sau khi ước nguyện xong thì cả ba người đi xung quanh chùa một vòng nữa và sau đó họ trở về nhà.

Điều khiến Trình Thơ hối hận là cô đã không gặp lại chú tiểu nhỏ khi cô lang thang quanh chùa.

Khi xuống núi, Trình Thơ nhẹ nhàng chọc vào cánh tay thỏ trắng và thì thầm, “Cậu ước điều vậy gì thỏ trắng?”

“Chà? Chẳng phải tớ đã nói với cậu trong lúc đi lên núi rồi sao?” Thỏ trắng quay lại nhìn Trình Thơ, trả lời bằng một câu hỏi khó hiểu, rồi hỏi một cách tình cờ: “Còn cậu, cậu ước điều gì cho năm tới? “

“À thì?” Trình Thơ khịt mũi, rồi ngập ngừng và gật đầu: “Chà... tớ ước tớ có gặp lại im lặng lần nữa...”

“Ah? Nhưng im lặng là ai chứ? Sao cậu lại muốn gặp lại người ấy?” Thỏ trắng cảm thấy khó hiểu trước câu trả lời của Trình Thơ.

“Ồ, không có gì.” Trình Thơ nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chú ơi chú đã ước gì?”

“Chú ước kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông sắp tới sẽ diễn ra suôn sẻ.” Trịnh Thành Tử cúi đầu và nhìn hai người họ rồi trả lời một cách tình cờ.

“Ồ... Thật là một điều ước mà không có ý nghĩa ​​gì cả...” Trình Thơ khịt mũi: “Mẹ cháu nói chú học giỏi vậy chắc chắn thế nào rồi cũng sẽ đỗ vào lớp chọn mà thôi.”

Trịnh Thành Tử nghe những lời đó, mỉm cười và không nói gì.

“Này, chúng ta đi thôi chứ bụng chú đói rồi.”

“Cháu cũng chưa ăn sáng...”

“Cần rất nhiều năng lượng để leo lên một ngọn núi!”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.