Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 46: Chương 46




Edit: Liệt Tuyết (Juukapup)

“Trên đường đưa tới bệnh viện, anh ấy cứ kêu tên cô mãi không thôi, cho nên, tôi tìm đến cô, nhưng mà, dù vậy, tôi cũng sẽ không nhường anh ấy cho bất kỳ ai! Diệp Lận nếu có việc gì, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô(A Tuyết: liên quan quái gì mà cần tha thứ ~ em gái này nói chuyện như gì ý).” – Đây là câu nói sau cùng của Dương Á Lợi để lại trước khi rời bệnh viện.

Ôi, cô ta không tha thứ tôi, thì định……làm cái gì?

Tôi cười yếu ớt đi tới bên giường bệnh nhìn Diệp Lận với khuôn mặt trắng bệch, sức sống của anh ở đâu rồi, cứ như một con thú nhỏ bị thương, yếu đuối như vậy, tàn tạ như vậy, như thể sẽ tan biến trong nháy mắt thôi, nhưng anh lại đẹp thế, đẹp như thể dù anh không thể hiện vẻ phóng khoáng thì cũng là một thiên thần sáng trong xinh đẹp.

“Diệp Lận, Diệp Lận….” – Trong lòng tôi đã thầm gọi cái tên này biết bao lần. – “Diệp Lận, mỗi lần anh đố em đều giải được, bởi vì anh sẽ cho em gợi ý, vậy lần này thì sao……..nằm ở chỗ này, là thực sao?”

“Hôm ấy, anh muốn đi tìm em mà………”

“Hành động tự sát của anh chỉ là diễn trò thôi……vì anh sợ chết mà.”

“Bởi vì anh sợ chết, cho nên, Diệp Lận, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.”

Tôi ở bên anh.

Chờ anh khôi phục ý thức.

Chờ anh tỉnh lại.

Bác sĩ nói, nếu như trong vòng 10 ngày không thể tỉnh lại, có khả năng sẽ trở thành ……… người thực vật.

Tôi đi thăm em gái của Diệp Lận, là một cô bé xinh xắn, nhưng cũng chỉ còn lại một thân thể đã mất linh hồn.

“Nè, Giản An Kiệt, em biết không, anh có một cô em gái, bộ dáng rất dễ thương, có hai chiếc răng khểnh, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền…”

“Con bé cứ quấn lấy anh đòi gặp chị dâu tương lai, làm sao giờ làm sao giờ, có muốn cho con bé gặp không, vợ tương lại, nhở? Nhở…?”

“Cô ơi, cô cần phải nghỉ ngơi đi.” – Y tá đã khuyên bảo không chỉ một lần.

“Tôi sẽ.” – Tôi nói, tiếng nói rất lạnh nhạt, đúng vậy, tôi sẽ nghỉ ngơi, vì tôi sẽ chờ được anh tỉnh lại.

Mấy ngày này, Gia Trân và Bùi Khải đã tới, nhưng tôi không có lòng dạ nào mà hướng ứng, Phác Tranh tới, anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng tôi, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Diệp Lận không có người thân, anh chỉ có một người em gái.

Tôi ở lỳ trong bệnh viện hai hôm, tôi biết có người ở trong bóng tối ngầm giúp tôi, đãi ngộ trong bệnh viện, cục cảnh sát tới thẩm tra tình hình, tất cả tất cả, tôi biết có người vẫn giúp tôi giải quyết, không phải anh, nhưng, cũng là do anh phái đến.

Ba ngày, anh không hề tỉnh lại, năm ngày, anh không hề tỉnh lại, nhưng tôi vẫn cứ chờ.

Ngày thứ bảy, tôi bước ra khỏi phòng bệnh, đi gọi điện cho cô, nói rằng sẽ về muộn vài hôm.

Trời còn chưa sáng hẳn, tôi đi ra hành lang, ngồi xuống thềm đá bên ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn phía chân trời vẫn đầy sao, hít sâu một hơi.

Tôi phải chờ được anh tỉnh lại, bởi vì, Giản An Kiệt rất lạnh lùng nhưng cũng rất……dễ mềm lòng.

Chợt nghe thấy một loạt âm thanh lộn xộn, thấy có mấy bác sĩ chạy về phía phòng bệnh mé đông, ngực cứng lại, hơi loạng choạng đứng dậy, chạy theo tới….đó là phòng bệnh của Diệp Lận.

Tôi bị y tá ngăn ở ngoài cửa, qua ô cửa sổ nhỏ bé bằng thủy tinh, chỉ thấy được một đám người mặc đồ trắng vây quanh giường bệnh kiểm tra này nọ……Trong khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy một đôi con ngươi đen láy đẹp tươi như sao sáng…

Diệp Lận tỉnh lại năm ngày, tình hình phục hồi khá tốt.

“Bác sĩ nói, anh bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng(A Tuyết: không có từ nào khá khẩm hơn =.=”, thật sự khiến người ta rùng mình mà).” – Tôi bỏ từng miếng từng miếng táo đã gọt vỏ vào miệng mình.

“Vậy em cũng đừng ăn trước mặt anh chứ.” – Diệp Lận ảo não, lắc lắc đầu.

“Vậy em không ăn nữa, đã được chưa.” – Tôi cười nhẹ, ném luôn nửa trái táo đã gọt vỏ vào thùng rác.

“Này!” – Diệp Lận hơi trách, trừng mắt nhìn tôi. – “Giản An Kiệt, em lãng phí thức ăn.”

“Vâng.” – Tôi lau sạch con dao nhỏ rồi đặt sang một bên.

“……” – Diệp Lận nhìn tôi, như có gì nghĩ ngợi.

“Ngày mai em đưa anh đi dạo công viên.” – Tôi cười nói.

“Thật sao! Nhưng mà, gần đây…có công viên sao?” – Xem ra đầu óc không có bị va đập.

“Hơ.” – Tôi giả vờ chăm chú ngẫm nghĩ một chút. – “Vườn hoa của bệnh viện.”

***************

Bệnh tình của em gái Diệp Lận vẫn tương đối ổn định, nếu có thể duy trì như thế này cũng không phải là chuyện xấu.

“Hồi nhỏ con bé có phần ương bướng, chả khác gì một đứa con trai.”

“Rất giống anh.”

“Giản An Kiệt!” – Có người hình như không vừa lòng rồi.

Tôi ho khan một tiếng, hỏi – “Thăm tiểu công chúa xong rồi, kế tiếp thì sao, đi đâu giờ?”

“Hôm qua em, không phải, là hôm trước, hôm trước em nói sẽ đưa anh tới công viên mà.” – Vẫn còn nhớ rõ.

“À, vườn hoa nhỏ thôi nhé.”

Diệp Lận đã có vẻ xem thường – “Giản An Kiệt, hồi học trung học em đáng yêu hơn nhiều!”

Người người qua lại con đường nhỏ của bệnh viện, dọc đường di dạo của chúng tôi, không ít ánh mắt lần lượt tập trung vào người đang ngồi trên xe do tôi đẩy, có hai cô gái đi qua bên cạnh chúng tôi líu ríu cười nói, phía trước lại có người chạy tới đón đầu, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Diệp Lận – “Phiền anh ký tên cho tôi.”

“Anh không phải chỉ là người mẫu thôi sao?” – Tôi nhịn không được trêu đùa.

“Sai, là siêu mẫu.” – Trả lời rất là hùng hồn. (A Tuyết: ụa ~.~)

*******************

Hôm nay Phác Tranh lại tới, vừa thấy tôi lại bế bổng tôi lên.

“An Kiệt…..Anh chỉ muốn nói với em, anh mong em hạnh phúc.”

“Nhất định rồi mà, anh.” – Tôi hít lấy hương vị tươi sáng của Phác Tranh, sao có thể quên được, suy nghĩ của anh vẫn luôn đơn giản như thế, cũng mãi chỉ nghĩ cho tôi mà thôi, tôi làm sao có thể hoài nghi được……

“Nghe tin cậu ta tự sát, anh thực sự bị dọa mà.” – Phác Tranh ngừng một chút lại nói – “Rõ ràng là cùng thích nhau…..Anh mong hai người có thể có kết cục tốt đẹp, đừng làm loạn như trẻ con khiến anh phiền lòng nữa nhé, OK?”

Tôi cười cười vục mặt trong áo Phác Tranh mà bần thần.

“Sao lại như con mèo nhỏ rồi.”

“Có làm nũng đâu mà.”

“Ừ phải, em từ khi mười tuổi đã không biết làm nũng nữa rồi, có đứa con gái nào như em đâu.” – Phác Tranh vừa nhớ lại một chút lại không khỏi lắc đầu thở dài, nhưng vẻ yêu chiều trên khóe miệng lại càng thêm rõ ràng rạng rỡ.

****************

Trò chuyện cùng bác sĩ Lưu xong, xác định thân thể Diệp Lận đã không còn gì đáng ngại, chỉ là bởi trên người còn nhiều vết sẹo để lại e là sẽ không thể tiếp tục sự nghiệp người mẫu, tôi không biết anh có để tâm chuyện ấy hay không nữa, dù sao người mẫu cũng là công việc mà anh yêu thích.

Tôi đẩy cửa phòng bệnh đi vào, thấy Diệp Lận đang ngồi trên giường, cúi đầu, nhìn đầu ngón tay mình.

“Sao vậy, sao mà ủ rũ thế?” – Tôi bước tới, ngồi xuống mép giường.

“Em vẫn muốn trở về bên anh ta phải không?” – Ánh sáng để lại trên mí mắt anh một mảnh u ám.

Tôi ngẩn ra, chậm rãi vươn cánh tay ôm lấy anh. – “Diệp Lận.” – Tôi tựa đầu lên bờ vai anh, nhỏ nhẹ nói. – “Em mãi mãi quan tâm anh.”

Cảm giác được cánh tay vòng quanh eo mình chậm rãi siết chặt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.