Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 56: Chương 56




Dã quỷ 8

"Cô nghĩ lại xem?" Trên đời này chưa từng có tiền lệ quỷ hồi dựng chuyện quấy rối người lạ, dù sao đi luân hồi đầu thai là bản năng của chúng, thứ giúp chúng ở lại nhân gian chính là chấp niệm, người chúng nhớ mãi không quên đương nhiên là người quan trọng nhất, Ngôn Hành Thiện không cho rằng con quỷ này sẽ ngoại lệ.

"Đến tỉnh S làm thợ cắt tóc, thích uống Coca... Quần áo mặc hơi nhà quê..." Anh họ thực sự cố gắng, dáng dấp đáng thương đến mức suýt lấy micro gào thành bài hát trước mặt cô gái luôn.

Ngôn Hành Yến không biết phải nghĩ sao về chuyện này, bạn trai cũng đâu phải con chó hay con mèo hẹn hò xong quay người đi đã quên mất, không có thì là không có thôi. Y quay mặt sang một bên thì thầm bên tai Lệ Nam: "Có phải chỗ này xảy ra chuyện không may gì không?"

"Không có." Lệ Nam chắc chắn nhanh chóng trả lời câu hỏi của Ngôn Hành Yến, tầm mắt của hắn vẫn đặt trên người cô gái như cũ, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc nhưng từ góc độ của Ngôn Hành Yến dễ dàng thấy được trên môi hắn là nụ cười như có như không.

Trong lúc Ngôn Hành Yến đang ngẩn ngơ vì nụ cười này Lệ Nam bỗng nhiên quay đầu nhìn y: "Người phụ nữ này đang nói dối."

"!" Trong lòng Ngôn Hành Yến giật thột như tên trộm đang làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận, Lệ Nam sửng sốt vì phản ứng quá lố của y sau đó buồn cười nói: "Không đến mức chứ! Kinh ngạc vậy à?"

Ngôn Hành Yến cố nén cảm giác thẹn thùng, cứng rắn lái sang chuyện khác: "Nói dối gì? Ý cậu là cô tả giả vờ mình không có bạn trai?"

"Khi anh họ nói đến tỉnh S nét mặt của cô ta có chút lạ nhưng nhanh chóng che giấu." Lệ Nam cầm bút đen trong túi vuốt ve thân bút rồi thả ra: "... Tôi nghĩ."

Nghe vậy Ngôn Hành Yến lập tức kéo Ngôn Hành Thiện đang xì xà xì xồ sang một bên nhường sân khấu cho Lệ Nam biểu diễn. Ngôn Hành Thiện vẻ mặt được cứu còn cô dần xuất hiện vẻ mặt không thể nhịn nổi nữa, "Anh cảnh sát, các anh nhầm người rồi, tôi bận lắm không thể..."

"Chúng tôi không nhầm người, cô Trịnh Thiến." Lệ Nam đi tới trước, "Nhìn quần áo của cô nghề nghiệp hẳn là một streamer trên mạng?"

Hai anh em Ngôn Hành Yến và Ngôn Hành Thiện cùng trợn tròn mắt, Đào Tuyền thì khẽ a một tiếng biểu hiện kinh ngạc, thực tập sinh Chu Viễn Các cũng mím môi dưới lộ ra vẻ hơi ghét.

Trịnh Thiến dừng lại không nói gì, Lệ Nam cũng không cần cô trả lời, hắn có lòng tin với suy nghĩ của mình, "Nội dung stream có liên quan đến hát múa đúng không?"

"Đúng vậy." Trịnh Thiến vì Lệ Nam bỗng nhiên chỉ ra công việc của mình mà dừng lại, cũng không cảm thấy có gì khó nói nên thoải mái gật đầu: "Có vấn đề gì không?"

Lệ Nam không có vấn đề gì nhưng Ngôn Hành Yến có rất nhiều vấn đề. Y rất muốn hỏi Lệ Nam làm sao cậu biết nhưng lúc định mở miệng y bỗng nhiên hiểu ra: Một người bình thường ở nhà tại sao phải trang điểm kĩ càng như vậy? Ngoại trừ thợ trang điểm lấy mình ra để luyện tay nghề thì chính là quay video với người khác; hơn nữa nửa người dưới của Trịnh Thiến chỉ mặc một cái quần hoa khó coi giống mấy hình ảnh vui lãnh đạo đi họp bên trên áo vest bên dưới quần đùi và dép xỏ ngón.

Chưa nói Lệ Nam còn nghi ngờ nội dung trong quỷ mộng, nữ quỷ trong tấm gương nhảy múa điên cuồng, không phải rất giống một nữ streamer đang lên sóng sao? -- đương nhiên là phiên bản kinh dị.

"Có lẽ người đàn ông chúng tôi nói đến không phải bạn trai của cô." Lệ Nam cúi đầu nhìn vào mắt Trịnh Thiến, "Mà là một khán giả nào đó thường xuyên tặng quà trong live stream của cô... Không phải, một vị kim chủ lớn, nếu không phải người nằm trong top gửi quà tặng thì sao có thể có cách liên lạc của cô được.

Cô rất nhiệt tình với hắn, hai người nói chuyện rất nhiều, vì cô là một streamer có lượt xem không cao, áp lực cạnh tranh của nghề này cũng rất lớn, cô muốn vị kim chỉ này bơm tiền cho mình.

Nhưng dần dần nhiệt tình hoặc chính sự cố ý của cô đã khiến người đàn ông đó sinh ra ảo giác không thiết thực, hắn tỏ tình với cô, muốn gặp cô làm người yêu ngoài đời."

Lúc này giọng Lệ Nam khi nói chuyện còn trầm hơn thường ngày, ngữ điệu chậm khiến người nghe vô tình cảm thấy áp lực, ít nhất Trịnh Thiến càng nghe thân thể càng cứng ngắc như thể một giây sau sẽ sập cửa trốn đi.

"Cô không thể đồng ý với một yêu cầu vô lý như vậy nhưng lại không muốn từ chối mất đi một kim chủ nên cô tìm một cái cớ, cô nói với hắn cha mẹ mình không cho hai người bên nhau, chỉ khi hắn trở nên nổi bật có nhà có xe mới có thể xem xét."

"Ngại quá tôi không biết anh đang nói gì!" Trịnh Thiến lớn tiếng ngắt lời, cô nói rất nhanh, bả vai rụt lại, là tư thế tự bảo vệ, "Xin hỏi anh có chứng cứ gì không, lời cảnh sát nói ra thì không phải chịu trách nhiệm à?"

Lệ Nam cười cười, "Đúng là tôi nói không chứng cứ, cô cũng không cần khẩn trương như vậy, bởi vì... Người đàn ông tôi vừa nói đã chết, cách đây không lâu hắn bị tai nạn xe cộ."

"..." Môi Trịnh Thiến run lên, tư thế gây sự đột nhiên biến mất trở nên mờ mịt luốn cuống, ngay sau đó cô liều mạng xua tay: "Không phải, không phải tôi làm, tôi không có lý do gì để giết anh ta, tôi còn không biết anh ta ở đâu..."

"Không nói cô làm, chuyện ngoài ý muốn thôi." Ngôn Hành Yến thò đầu ra từ phía sau Lệ Nam, nhướng mày: "Ôi chao? Không phải cô nói không quen hắn à, sao kích động thế?"

Lúc này Trịnh Thiến mới nhận ra mình nói hớ, nhưng lúc này giả vờ cũng không kịp nữa, cô bị đè nén tới cực điểm lại không thể tức giận, thở gấp hỏi: "Anh cảnh sát, lần này các anh tới làm gì? Người các anh nói có nickname là Khiếu Phong Dạng Niên Hoa, fan của tôi hay gọi hắn là anh Phong, tình huống lúc trước đúng như các anh nói nhưng sau khi hắn có ý định muốn qua lại với tôi thì tôi cũng dần xa cách hắn, đến nay đã gần nửa năm không nói chuyện rồi."

Vì chứng minh lời mình Trịnh Thiến quay người lấy điện thoại di động, mở nhật ký trò chuyện với Khiếu Phong Dạng Niên Hoa, mở rộng cửa đưa ra ngoài.

Lần nói chuyện cuối cùng là ngày mùng ba tháng giêng, buồn cười là một thông báo chuyển khoản, anh Phong cho Trịnh Thiến một bao lì xì 520 tệ sau đó hỏi một câu em đang làm gì có vẻ như muốn nói chuyện phiếm. Trịnh Thiến trả lời một câu: Chúc mừng năm mới, cảm ơnn anh và một icon dễ thương, sau đó cô nói mình đang ở cùng bố mẹ, trong nhà có khách đến đợi tối rồi nói chuyện tiếp.

Đợi một lần là từ đông sang hè.

Có lẽ Trịnh Thiến cảm thấy người khách quen đã có niềm vui mới sẽ không tìm cớ để nói chuyện với mình nữa, không xem mình live stream nữa nên cũng hơi trách hắn thay lòng đổi dạ đồng thời cũng thở phào một hơi, cô chưa từng nghĩ anh Phong thật lòng mới mình, điều duy nhất ngăn cách hắn lại là âm dương cách biệt.

"Nửa năm trước hắn bị tai nạn xe cộ." Lệ Nam trả điện thoại cho Trịnh Thiến, bọn họ không vào nhà vì lúc này đã không cần nữa, "Chúng tôi đã đạt được mục đích, cảm ơn sự hợp tác của cô."

"Hả??" Một lần Ngôn Hành Thiện bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của mình, không lẽ là vì ít đọc sách?

Rõ ràng từ đầu tới đuôi đều ở cùng Lệ Nam, tin tức có được cũng như nhau nhưng vì sao Lệ Nam lại là vẻ khống chế tất cả, anh họ ngốc nghếch mông lung y hệt Trịnh Thiến tuôn ra một câu chất vấn: "Đạt được mục đích gì?"

Đào Tuyền đè ót Ngôn Hành Thiện để anh họ quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thực tập sinh Chu Viễn Các im lặng không lên tiếng im lặng không lên tiếng giữ nguyên vẻ mặt thúi, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến an tĩnh đứng chung một chỗ, Phong Ly trốn trong mũ áo của Ngôn Hành Yến, bé gái quỷ Tiểu Hải mờ mịt bay trên không trung chơi đùa với không khí.

Mà dã quỷ đã biến mất chẳng biết từ lúc nào.

"Chờ đã, anh nói nửa năm trước anh Phong đã..." Trịnh Thiến nắm chặt điện thoại di động của mình, cô không thể tin mở to mắt truy hỏi Lệ Nam: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc hôm nay các anh đến đây để hỏi cái gì?"

Chu Viễn Các cương quyết nhập cuộc, lạnh giọng ngắt lời: "Cảm ơn sự phối hợp của cô." Bị khuôn mặt lạnh lùng của hắn dọa Trịnh Thiến có chuyện cũng không dám hỏi, huống chi cô cũng chỉ vì lương tâm cắn rứt mà thôi, tình cảm thật sự cũng chẳng có bao nhiêu. Rất nhanh cô đã từ bỏ truy vấn, khép cửa lại.

Một sinh mệnh, đổi cả đêm trằn trọc khó ngủ, cũng không biết si tình để làm gì.

Ngôn Hành Thiện nuốt xuống những lời muốn nói, nhịn đến khi lên xe mới mở miệng: "Dã quỷ đi luân hồi từ khi nào? Khi phát hiện ra bộ mặt vô tình của cô gái kia? Anh không để ý..."

"Cũng không phải vậy." Bởi vì Tiểu Hải nhà mình vẫn luôn trông coi dã quỷ nên Đào Tuyền càng chú ý hướng đi của nó hơn những người khác, "Ngay khi Trịnh Thiến mở rộng cửa dã quỷ đã biến mất rồi... Thực ra nó chỉ muốn thấy Trịnh Thiến một lần mà thôi, chỉ cần biết cô ấy vẫn sống tốt là đủ rồi, còn những chuyện khác nó không để ý."

Đào Tuyền nói xong lại suy nghĩ một chút, tự do phát huy: "Tôi nghĩ rất có thể dã quỷ vẫn luôn coi Trịnh Thiến là trụ cột cuộc sống, dùng mục tiêu cưới được nữ thần để phấn đấu, tôi mới chỉ thấy tình nghĩa sâu sắc thế này ở vợ chồng hoặc cha mẹ sẵn sàng bảo vệ đối phương, con cái tạm thời từ bỏ luân hồi.

Bỗng nhiên thấy may mắn vì nó đi nhanh, nếu nó nghe được những gì cô gái kia nói không biết sẽ có tâm trạng gì? Chậc, ngẫm lại lúc ấy tôi cứ thấy không nỡ..."

"Nó nghe hiểu à?" Ngôn Hành Yến dùng một góc độ xảo quyệt cắt đứt lời nói của Đào Tuyền, ngay sau đó hai người cộng thêm Ngôn Hành Thiện liền bắt đầu thảo luận vấn đề "bao nhiêu năm quỷ mới có thể nghe hiểu được tiếng người".

Bên kia Lệ Nam ngồi ở giữa ghế sau nói chuyện với Chu Viễn Các bên tay phải: "Chào anh, cậu ấy là Ngôn Hành Yến em họ của Ngôn Hành Thiện, tôi là Lệ Nam bạn học của Ngôn Hành Yến."

"Ừm." Chu Viễn Các khách sáo xa cách gật đầu, ngay khi Lệ Nam nghĩ đề tài đến đây là hết lại nghe hắn nói: "Các cậu đều là sinh viên đại học N?"

"Đúng vậy, ngày 9 tháng 1 bắt đầu đi học."

"Ngành gì?" Chu Viễn Các lại hỏi, Lệ Nam đặt Phong Ly say xe lên đùi vuốt lông, "Nhân chủng học."

Chu Viễn Các trầm mặc một chút, bỗng nhiên dùng giọng nói dịu dàng Lệ Nam chưa từng nghe qua nói: "... Em gái tôi cũng nhập học năm nay, cùng một chuyên ngành với các cậu." Lệ Nam ngẩng đầu thấy trên mặt Chu Viễn Các là vẻ nhu hòa chính hắn cũng không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.