Viễn Khê

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 20

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

ẦM ẦM~~~~

“A, đó là cái gì thế kia, là phi cơ trực thăng phải không?” https://lenivy.wordpress.com

“Sao có thể có một chiếc trực thăng đến chỗ chúng ta được.”

“Khẳng định là đi ngang qua thôi, loại địa phương nhỏ bé, hẻo lánh như chỗ của chúng ta làm sao có phi cơ trực thăng được?”

“Này này, nhìn giông giống của quân đội.”

….

Trên đường cái ở Phổ Hà huyện, mỗi người đều ngửa cổ nhìn lên nhìn vật thể lạ bay trên đỉnh đầu bọn họ. Đang bán hàng, Cố Khê cũng nâng đầu. Tuy cậu cũng cảm thấy rất kỳ quái vì cái gì mà lại có trực thăng của quân đội bay tới đây nhưng cậu cũng đơn thuần chỉ hiếu kì thôi. Thật lâu trước kia, cậu vì quen thân với hai người kia nên cũng đã từng được thấy tận mắt trực thăng rồi, hơn nữa còn được ngồi thử nữa cơ.

Doanh trại quân đội ở đâu cũng có, trong vòng một đêm bỗng mọc ra một căn cứ quân sự ở gần đây cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc. Tiếng ầm ầm đã đi xa, Cố Khê đem miếng sủi cáo vừa gói bỏ vào ***g hấp. Thứ hai này, Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ đi thi, chờ hai đứa thi xong, cậu sẽ không mở quán nữa, bắt đầu chuẩn bị cho tất niên.

Nghĩ đến phần quà sinh nhật bí mật tặng cho hài tử, Cố Khê nhịn không được trong lòng cười thầm, tiệc sinh nhật ngày đó, chỉ sợ nhi tử cao hứng quá đến nỗi ngủ không yên thôi.

Thời gian vừa lúc là giờ tan tầm, rất nhiều người đều đến quán của Cố Khê mua sủi cảo hấp để làm thức ăn. Có người mang theo hộp đựng, có người chẳng mang theo gì cả, trực tiếp xin Cố Khê túi to để đựng đồ mang về nhà. Cố Khê một người bán hàng tuy khá bận rộn, vất vả nhưng cũng rất dễ chịu. Dần dần, có người biết đến Cố Khê, tay nghề của cậu dù là mì sợi hay sủi cảo cũng đều rất được yêu thích. Nguyên liệu của cậu tươi ngon, giá cả cũng phải chăng, hơn nữa vệ sinh tuyệt đối yên tâm, nhà nhà đều rất thích đến chỗ cậu mua đồ.

Lau lau mắt mờ đi vì hơi nước, Cố Khê nhanh nhẹn nhận tiền, thối lại tiền, gói sủi cảo. Trời rất lạnh, cậu phải đội một chiếc mũ màu xanh trên đầu, hai bên mũ có thể buông xuống che kín lỗ tai, phía dưới còn có dây buộc, để giữ ấm cậu phải buộc chặt hai tai mũ vòng qua cằm. Đây là kiểu mũ thường thấy ở mùa đông phương Bắc. Bởi vì ho khan nên Cố Khê còn đặc biệt đeo một chiếc khẩu trang, nhưng vì phải gói sủi cảo nên cậu cũng không thể đeo thêm găng tay. Thừa dịp không có người, Cố Khê tranh thủ gói thêm sủi cảo, động tác của cậu thuần thục, nhanh nhẹn, đến khi vị khách tiếp theo tới mua đồ cậu đã kịp đem sủi cảo vào ***g hấp.

“Khụ khụ khụ……”

Vẫn mải bận rộn với công việc nên Cố Khê không hề phát hiện ra những người trên đường đều hiếu kì nhìn về phía đầu phố; không hề phát hiện thấy mấy người chung quanh đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đỗ đằng xa chưa từng thấy bao giờ, chỉ trỏ vào chiếc xe quân đội nhìn qua cũng biết rất đắt; cũng không hề phát hiện ra mấy người bước từ trên xe xuống đang nhìn chính cậu. Lồng hấp bốc hơi nghi ngút, Cố Khê lần lượt nhấc nắp ***g lên rồi lại đậy nắp ***g xuống. Nghiêng người ho khan một trận, cậu mỉm cười nhận tiền rồi mở ***g hấp gói kĩ sủi cảo cho khách, đưa đồ qua, cuối cùng nói một tiếng cám ơn.

Gió lạnh từng đợt, hơi nước tỏa ra bốn phía, Cố Khê mặt khi tỏ khi mờ. Đứng ở cạnh xe, Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung nhìn nhân ảnh kia, thế nào cũng không thể cất nổi bước chân. Gió đưa đến từng tiếng ho khan của Cố Khê, tuy chỉ rất khẽ khàng truyền đến nơi bọn họ đang đứng nhưng nghe vào trong lỗ tai của mấy người thì đều phóng đại đến cực điểm. Từ Mạn Mạn nhịn không được, nàng đẩy Trang Phi Phi bên người ra, lướt qua Triển Tô Nam, chạy nhanh tới chỗ Cố Khê.

“Tiểu thúc!” https://lenivy.wordpress.com

Đang làm sủi cảo, Cố Khê đình chỉ động tác, xoay người lại.

“Tiểu thúc!”

Tiếng gọi mang theo lo lắng khóc nức nở, sủi cảo trên tay Cố Khê rơi trên mặt đất, vội vàng mở rộng vòng tay tiếp nhận người vừa nhào vào lòng cậu. Hai tay dính đầy bột mì, cậu ôm lấy Từ Mạn Mạn, sợ hãi “Mạn Mạn, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại vừa về đã khóc ?”

“Tiểu thúc…… Tiểu thúc…… Oa ~~~~……” Từ Mạn Mạn khóc lóc như đứt từng khúc ruột gan.

“Mạn Mạn, đừng dọa tiểu thúc, xảy ra chuyện gì? Có việc gì vậy? Nói cho tiểu thúc, chớ sợ chớ sợ, nói cho tiểu thúc xảy ra chuyện gì.”

Có bốn người đi tới quầy hàng của Cố Khê, người xung quanh đều nhìn ngó qua đây, ngay cả người đến mua sủi cảo hấp cũng không dám lên tiếng. Cố Khê toàn bộ tâm tư đều dừng trên người Từ Mạn Mạn đang khóc lớn, một mực hỏi Từ Mạn Mạn đã xảy ra chuyện gì nhưng Từ Mạn Mạn chỉ gắt gao ôm chặt cậu òa khóc, cái gì cũng không nói.

Cố Khê nóng ruột, chỉ cảm thấy yết hầu một trận khô rát, cậu kịch liệt ho khan. Tiếng khóc của Từ Mạn Mạn thoáng chốc đình chỉ, Cố Khê tháo khẩu trang xuống, mặt biến sắc hỏi “Khụ khụ, xảy ra chuyện gì, khụ khụ khụ, nói cho tiểu thúc, khụ khụ khụ……”

Từ Mạn Mạn kìm nén nước mắt, vỗ nhẹ lưng của tiểu thúc giúp cậu thuận khí, lúc này bỗng có người khẽ gọi tên Cố Khê “Tiểu Hà———-.”

Cố Khê nghi hoặc ngẩng đầu, một khắc kia, thời gian như đình chỉ……

Xung quanh chỉ còn vẳng lại tiếng ho khan không nén lại được của Cố Khê. Mười hai năm qua, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại hai người kia, nhìn đến khuôn mặt của hai người vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, Cố Khê hoàn toàn quên mất phản ứng.

Khuôn mặt gầy gò mà tái nhợt, cho dù mặc áo bông dày nhưng thân hình vẫn có vẻ phá lệ gầy yếu, trên đôi tay ôm Từ Mạn Mạn còn lộ rõ vết đỏ vì nứt da……

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc quả thực rất muốn tiến đến đem người kia ôm vào lòng mình, hướng cậu sám hối. Nhưng khi hai người vừa định bước đến, bị những cảm xúc trong mắt Cố Khê ảnh hưởng nên lại cứng rắn lùi trở về.

Cố Khê trong mắt ngoài sự kinh ngạc thì cũng không còn bất cứ cảm xúc gì thêm nữa. Ánh nhìn ngỡ ngàng như ngẫu nhiên gặp lại người quen của nhiều năm trước. Là người quen chứ không phải bằng hữu, lại càng không phải ái nhân. Không vui sướng, không kích động, thậm chí không có oán hận, chỉ là kinh ngạc. Kinh ngạc vì không nghĩ tới còn có thể tái kiến bọn họ.

Bọn họ…… thay đổi nhiều quá, vô luận là bề ngoài hay là khí chất, đều không còn giống như trong trí nhớ. Mà trong trí nhớ của bọn hắn thì…… Cố Khê chăm chú nhìn hai người kia….. Trong trí nhớ của bọn hắn cũng cảm thấy thật mơ hồ, thế nhưng không phải là quên lãng mà chỉ như bị chôn vùi tận sâu dưới đáy lòng mà thôi….. Bọn họ, theo Mĩ quốc đã trở lại…… Vậy mà lại gặp nhau ở chỗ này…… Hơi nước bị gió thổi tung trên người Cố Khê, văng vẳng tiếng tim đập mãnh liệt, ai ai cũng đều nghe rõ mồn một. Nở nụ cười thản nhiên với bọn hắn, cậu mở miệng “Đã lâu… không gặp.” https://lenivy.wordpress.com

Liều mạng khắc chế chính mình, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc khàn khàn đáp lại “Đã lâu, không gặp.” Cố Khê lại nhìn về phía người còn lại, nhẹ nhàng nói “Anh Hải Trung.”

“……” Nuốt nước bọt, Ngụy Hải Trung gian nan cất tiếng “Tiểu Hà.”

“Tiểu thúc…… Thực xin lỗi……”

Hối hận vì đem lại phiền toái cho tiểu thúc, Từ Mạn Mạn thút thít khóc. Cố Khê cúi đầy, trên mặt đầy vẻ yêu thương. Đoán chừng là do Mạn Mạn đưa bọn họ tới đây, Cố Khê cũng không hỏi nguyên do nữa mà nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cháu gái lên, dùng ngón cái lau nước mắt cho nàng, nói “Đừng nói lời xin lỗi với tiểu thúc được chứ. Đừng khóc, mắt sưng lên mất rồi. Chưa ăn cơm phải không?”

“Vâng.” Ôm lấy tiểu thúc, Từ Mạn Mạn không buông tay.

Ho khan vài tiếng, Cố Khê cười, vỗ nhẹ Từ Mạn Mạn, lại nâng mặt nàng lên lau nước mắt “Đừng khóc, khóc nữa mặt sẽ bị lấm lem đấy. Tiểu thúc sẽ dọn quán, trở về nấu sủi cảo cho cháu ăn.”

Dựa dẫm vào trong lòng tiểu thúc, Từ Mạn Mạn cứng đờ, nàng sợ… Nhận thấy được Từ Mạn Mạn đang bất an, Cố Khê vỗ về nàng “Không sợ. Mạn mạn, giúp tiểu thúc thu quán nào.”

“Vâng ạ——–.” Từ Mạn Mạn buông lỏng tay .

Cố Khê giờ mới nhìn về phía ba người đang ngây ngốc đứng kia, xem ra hiểu lầm của năm đó hẳn là đã được giải trừ. Không rõ được tư vị trong lòng mình lúc này nữa, hoặc có lẽ không hề có một chút cảm giác gì nữa, Cố Khê cười nhạt, hỏi “Các anh cũng chưa ăn gì đúng không?”

Ba người nói không nên lời, nhất là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không hề nghe thấy Cố Khê gọi tên mình, bọn hắn hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho tốt đây…Cố Khê… không hoan nghênh bọn họ. Ngụy Hải Trung chậm rãi gật đầu, ấm ách nói “Chưa, chưa ăn.”

Cố Khê xoay người, nhấc ***g hấp lên rồi lấy một chiếc túi ni lông đưa cho Từ Mạn Mạn “Mạn Mạn, căng túi ra dùm thúc.”

Quệt quệt mặt, Từ Mạn Mạn bành túi to ra, Cố Khê cầm đũa gắp từng chiếc sủi cảo đặt vào trong túi, cho hết sủi cảo còn lại vào trong túi. Đựng đầy bốn túi ni lông, Cố Khê mới gắp hết đống sủi cảo… Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc định lên cầm hộ, nhưng bất ngờ Cố Khê lại cầm lấy túi từ trong tay Từ Mạn Mạn đưa cho bọn hắn “Cầm lấy ăn lúc đi đường, trời lạnh nên ăn lúc còn nóng”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kinh ngạc nhìn túi sủi cảo bốc hơi trong tay Cố Khê, trong lòng không chút vui sướng mà ngược lại vô cùng đau đớn. Cố Khê vẫn như trước đưa túi về phía bọn hắn “Chỉ là chút sủi cảo chay thôi, đừng ghét bỏ”

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc chậm rãi đưa tay, thân thể run rẩy tới trước mặt Cố Khê, đầu ngón tay đụng phải đầu ngón tay Cố Khê, bọn hắn co rúm lại…. Đầu ngón tay thật lạnh lẽo. Ngay sau đó, Cố Khê trực tiếp đặt mấy gói vào tay hai người, mỉm cười nói “Mau trở về để kịp ăn nóng, trời lạnh dễ bị nguội lắm.” Rồi cậu không hề nói gì nữa, trực tiếp xoay người cùng Từ Mạn Mạn thu quán.

Đau…. rất đau… trái tim đau đớn đến phát ngất. Trên tay cầm theo mấy túi sủi cảo, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đờ đẫn, không nói được gì, nhìn hình đáng người ấy tất bật thu dọn quán hàng. Người nọ nói bọn hắn “mau trở về”, người nọ….không muốn nhìn thấy bọn hắn. Không phải chưa từng nghĩ tới tình huống này nhưng bọn họ tình nguyện thà người ấy hung hăng mắng bọn hắn khốn nạn hay là đồ tồi tệ còn hơn là lạnh lùng xa cách thế này.

“Ba————–?”

Hai giọng nói trẻ con đồng thời vang lên từ phía sau của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, Cố Khê chợt dừng tay, quay đầu. Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam cùng Ngụy Hải Trung cũng xoay người nhìn. Ba người bọn hắn, cùng Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn hít vào một ngụm lãnh khí. Sau khi cùng bị chấn động, thì lại là hoảng loạn và sợ hãi. Buông chày cán bột, người duy nhất còn bình tĩnh ở đây, Cố Khê lên tiếng “Các con sao lại ra đây? ”

Vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn mấy vị khách xa lạ kia, mang theo một cặp ***g giữ nhiệt đến, Cố Triêu Dương đáp lời “Dì cả làm mì nước, bảo chúng con mang ra đây cho ba ăn”

Kỳ thật là hai huynh đệ muốn giúp đỡ ba ba. Cố Triêu Nhạc nhìn chằm chằm vào Kiều Thiệu Bắc vẻ mặt đang kinh ngạc, rồi mới âm thầm kéo áo anh trai, Cố Triêu Dương nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc, sửng sốt….. Trong ánh đèn đường, khuôn mặt của Kiều Thiệu Bắc được soi sáng vô cùng rõ.

Tiếng ho khan của ba ba đã thức tỉnh tâm trí của hai đứa trẻ, áp chế một bụng đầy nghi vấn cùng cảm giác cổ quái đối với vị thúc thúc kia, đi đến trước mặt ba, vừa xoay đầu về, hai đứa bỗng kinh hô một tiếng “Chị————?”

Không dám nhìn Kiều Thiệu Bắc, Từ Mạn Mạn mỗi tay ôm một đứa “Dương Dương, Nhạc Nhạc…..”

“Chị, chị xảy ra chuyện gì thế? Ai bắt nạt chị?”

Vừa thấy chị gái khóc, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc cũng không thèm quản tới mấy vị thúc thúc cổ quái kia nữa, đặt cặp ***g giữa nhiệt xuống bàn, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

Nhìn đến hai đệ đệ, Từ Mạn Mạn lại không kìm nén được rơi nước mắt, mang theo vào tia tủi thân với tiểu thúc, nói “Không có việc gì.”

“Không có việc gì thì sao chị lại khóc?” Cố Triêu Nhạc nâng tay lau lau nước mắt cho chị gái “Chị, chị nói đi, ai khi dễ chị? Cứ nói cho em biết, em sẽ báo thù cho chị.”

Rồi không hẹn mà cùng Cố Triêu Dương quay đầu không mấy thiện tình nhìn về mấy vị khách kì quặc kia, chị rơi nước mắt tuyệt đối có liên quan tới mấy người kia!

Mà bốn vị khách kì quặc kia thì lúc này đây, tâm hồn đang treo ngược cành cây nên không hề có chút cảm giác đối với cái trừng mắt đầy ‘địch ý’ của Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc.

“Dương Dương, Nhạc Nhạc, đừng để chị con trúng gió, trở về rồi nói sau.”

“À….”

Áp chế lửa giận, Cố Triêu Dương cầm cặp ***g giữ nhiệt đưa cho Mạn Mạn rồi mới đẩy chị gái đứng sang một bên “Chị, để em và Nhạc Nhạc thu dọn, chị đừng đứng ở đầu gió”

“Để chị dọn cho.”

Từ Mạn Mạn muốn đưa cặp ***g cho em trai giữ lấy, một mình nàng cũng có thể dọn được.

“Để tôi làm.” Người thứ nhất hoàn hồn Trang Phi Phi cởi áo ngoài khoác lên người Từ Mạn Mạn vẫn luôn khóc lóc đang rét run, tiếp đó không đợi Cố Khê cùng hai hài tử phản đối, hắn đã nâng cái ***g hấp năm tầng lên mà không chút gì quá sức, đặt nó ở trong vách xe ba gác.

Cố Khê không nghĩ tới động tác người này mau lẹ như thế, khi thấy đối phương cầm cái thớt, cậu vội vàng ngăn lại, nói “Không cần…không cần đâu…. để tôi làm…. để tôi làm, ở đây chỗ nào cũng đều là bột mì, đừng làm dơ quần áo của anh.”

Cố Triêu Dương và cố Triêu Nhạc híp mắt nhìn, không lên tiếng cũng không ngăn cản. Bất quá, lại có người đi tới giúp đỡ, cùng Trang Phi Phi đoạt lại cái thớt, còn Cố Khê thì bị một người khác giữ chặt cánh tay đứng một bên. Tiếp đó, một người khác lại tiến lên cầm lấy thớt, Trang Phi Phi không cùng người này tranh giành mà chỉ giúp đỡ hắn đem cái thớt đặt lên xe ba gác.

“Không cần, để tự tôi dọn dẹp là được rồi….”

Cố Khê có điểm nóng nảy, muốn giằng tay khỏi người kia mà người nọ mãi không chịu buông tay, hắn còn nói “Để cho bọn họ dọn cũng được.”

Cố Khê quay đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có thể đứng nhìn sốt ruột. Ngụy Hải Trung túm chặt tay Cố Khê, còn bên này, Từ Mạn Mạn không khách khí mở miệng chỉ huy ba người nam nhân kia làm sao dọn quán.

“MẠN MẠN——– !”

Cố Khê lần đầu tiên lên giọng nói nặng với cháu gái.

Từ Mạn Mạn xụt xịt mũi, mang theo giọng mũi nghẹn ngào nói “Bọn họ muốn làm thì để cho họ làm, tiểu thúc mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút đi mà.”

“MẠN MẠN !” Cố Khê giận tái mặt, có người kéo kéo tay cậu “Ba, bọn họ là ai vậy?” Cố Triêu Dương lên tiếng hỏi.

Đang dọn chỗ bột mì, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc thân hình đột nhiên cứng ngắc rồi mới chậm rãi xoay người, thần sắc bất an nhìn về phía Cố Khê. Cố Khê ho khan vài tiếng, khe khẽ thở dài, nhìn thoáng qua hai người kia rồi mới đáp lời hai con trai “Bọn họ là…. ba ba hồi trước ……”

Có một người rất nhanh xen lời “Chúng ta là bạn bè của ba ba các cháu. Tôi họ Kiều, vị thúc thúc này họ Triển, vị thúc thúc kia họ Ngụy.”

Sợ hãi Cố Khê nói ra cái gì khiến bọn họ tan nát cõi lòng, nên Kiều Thiệu Bắc nhanh miệng cắt lời, trong lòng cực khẩn trương, sợ đối phương phủ nhận.

“Anh họ Trang, là bạn bè của chị gái các em, các em kêu anh là Trang Tử là được rồi.” Không dám phiền lão bản, Trang Phi Phi chủ động tự giới thiệu.

Không có phủ nhận, cũng không có gì mất hứng, Cố Khê xoa đầu đứa lớn, thản nhiên nói “Đây là con trai lớn của tôi, Cố Triêu Dương..” Tiếp đó xoa đầu đứa thứ hai “Đây là con trai út, Cố Triêu Nhạc, chúng là song sinh.”

“Chào thúc thúc.” Hai huynh đệ rất lễ phép chào hỏi.

“Chào các cháu———.”

Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam nhìn chằm chằm hai hài tử có khuôn mặt giống nhau như đúc, trái tim kinh hoàng, đầu ong ong đầy hoảng loạn.

Cố Triêu Nhạc chớp chớp đôi mắt giống hệt ba ba, ngẩng đầu nói “Ba, mấy vị thúc thúc là bạn bè của ba, nhưng sao con và anh chưa từng biết?”

Sắc mặt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vô cùng khó coi, Ngụy Hải Trung buông cánh tay Cố Khê, làm bộ ho khan vài tiếng, cũng cực khó chịu. Cố Khê mỉm cười với nhi tử, giải thích “Là bằng hữu trước đây của ba ba, rất nhiều năm không gặp lại rồi, cho nên các con chưa thấy qua thôi.”

“Ồ…….”

Hai đứa trẻ cũng hơi hiểu nên gật gật đầu, tuyệt….đối…có…vấn…đề! (=))))) chết cười…)

‘Bằng hữu trước đây’…… Những lời này nghe vào tai ba người có lực sát thương so với dao sắc nhọn còn đáng sợ hơn ngàn lần. Nhìn ba người, nhất là hai vị lão bản mặt mày xanh trắng lần lượt thay đổi, Từ Mạn Mạn không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, thực hả giận. Trả lại áo khoác cho Trang Phi Phi, nàng đi đến trước mặt tiểu thúc, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của tiểu thúc, làm nũng “Tiểu thúc, trở về đi mà, cháu đói bụng rồi.”

“Được.” Ôn hòa cười cười với cháu gái, Cố Khê buông tay cháu gái ra, đi đẩy xe.

“Tôi làm.” Không dám nhìn Cố Khê, Triển Tô Nam không nói hai lời, nâng xe ba gác lên, Kiều Thiệu Bắc đem mấy thứ vụn vặt còn lại để trên xe, rồi mới nói với Cố Khê “Để chúng tôi đẩy, cậu dẫn đường đi.”

Lại khe khẽ thở dài, Cố Khê cũng không giành nữa, nơi này không phải chỗ có thể nói chuyện.

“Vậy phiền các người rồi.”

“Không phiền toái, không phiền toái.”

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc trái tim đang rỉ máu.

“Đợi chút, con đi vùi lò.” Cố Triêu Dương hô to, đến bếp than, nhặt cái gậy xúc trên mặt đất, động tác thuần thục nhấc toàn bộ cục than tổ ong bên trong ra, lại tiếp tục nhấc hai viên than còn chưa cháy hết đặt vào trong bếp lò. Lúc này Nhạc Nhạc đã lấy luôn hai viên than mới từ trong xe ba gác đặt ở bên chân Dương Dương. Cố Triêu Dương đem hai viên than mới này bỏ vào bếp lò, điều chỉnh vị trí của mấy lỗ than, rồi mới xoay người đi đến bên xe ba gác, đặt cái bếp lò lên, vỗ vỗ tay “Được rồi.”

Ở đây ngoại trừ hai anh em Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Cố Khê đứng ngoài, mỗi người sắc mặt đều thực cứng ngắc, Từ Mạn Mạn đôi mắt lại đỏ hoe. Vùi lò…… Đừng nói Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, ngay cả Trang Phi Phi cũng chưa từng làm qua! Bọn hắn chỉ biết mở cửa lò, đóng cửa lò vào thôi. Động tác của hai hài tử thật thuần thục, nhàn hạ, hiển nhiên là đã làm không dưới một trăm lần…. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chỉ cảm thấy mặt mày như đang bị thiêu đốt, không còn chút mặt mũi nào nhìn người kia nữa.

“Thúc thúc, xong hết rồi, đi thôi.” Hai hài tử lễ phép kéo kéo mấy vị thúc thúc cổ quái đang cứng ngắc, chỉ chỉ hướng nhà của bác cả. Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đè nặng nỗi niềm xót xa, đẩy xe bước đi. Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc trao đổi ánh mắt với nhau, rồi Cố Triêu Dương như không có việc gì, cầm chặt tay ba ba, một tay kia giữ chặt lấy đôi tay lấm lem của em trai, đi phía trước dẫn đường.

Cố Khê được cháu gái kéo đi, thần sắc bình tĩnh đi trước, trong lòng là thản nhiên bất đắc dĩ, sinh hoạt thường ngày của cậu cùng nhi tử đều bị quấy rầy. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc phụ giúp đẩy xe, đi theo sau Cố Khê. Trang Phi Phi cầm theo bốn túi sủi cảo đi sau cùng Ngụy Hải Trung, ánh mắt nhìn chằm chằm hai bóng dáng đứa nhỏ, cau mày…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.