Viễn Phương

Chương 19: Chương 19: Chào anh, tôi là Triển Chiêu




“Xin chào, tôi là đại đội trưởng Trương Long của đội hình sự D thị.” Trương Long chìa tay ra cho Triển Chiêu, “Xin hỏi cậu là người bắt giữ được những kẻ bắt cóc phải không?”



Chuyện có tình cờ, thế nhưng hôm nay sự việc quả thật quá tình cờ. Đồn cảnh sát gần nơi xảy ra việc nhất lại trùng hợp chính là cục công an, mấy tên ăn cắp vặt này cũng thật là may mắn quá thể, vậy mà lại kinh động đến cả cơ quan chấp pháp lớn nhất thành phố D.

Là nhân viên của cục công an, hầu hết đều gặp qua những tình huống người dân ra tay bắt cướp, thế nhưng hôm nay cũng có chút cảm giác bị trấn áp. Dù sao cảnh tượng toàn bộ hành khách của một chiếc xe bus liên thủ giao nộp một nhóm cướp dùng dao bắt cóc cho cục cảnh sát không phải là chuyện có thể gặp hằng ngày. Cho nên tất cả những người không bận công việc đều muốn đến nhìn những người dân dũng cảm này, đương nhiên, đối với những lời tung hô thần kỳ “đại hiệp” từ miệng hành khách càng làm bọn họ hứng thú hơn.

Và ngược lại với những người khác, ngay lúc này đây, vị “đại hiệp” này chỉ hận mình tại sao lại đi phát hiện ra tên móc túi đó làm gì, đáng tiếc chuyện cũng đã rồi, có hối căn bản cũng không thể thay đổi.

Tình tiết vụ án này rất nghiêm trọng, cho nên ngoại trừ kinh động đến đại đội trưởng chi đội tuần cảnh, đại đội trưởng của liên hình cảnh bên kia cũng bị động đến. Khi hai vị đại đội trưởng này đi đến phòng làm việc tiếp đãi những đối tượng quần chúng đến báo án, Triển Chiêu ngây ngẩn cả người, tuy rằng từ khi cậu đến thế giới này đã năm lần bảy lượt trải qua sự kích động này, bất quá cảm xúc lúc này so với những lần trước hoàn toàn không giống.

“Chào mọi người, tôi là Vương Triều, đại đội trưởng đại đội công an tuần tra của thành phố D. Cảm ơn mọi người kiến nghĩa dũng vi (thấy việc nghĩa thì dũng cảm ra tay), giúp đỡ cảnh sát bắt được những kẻ bắt cóc này, chúng tôi đã truy tìm bọn chúng từ rất lâu rồi.”

Trong quần chúng đông đúc như vậy, Vương Triều bắt tay từng người một, anh ta cũng không phát hiện ra vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc của Triển Chiêu, ngoại trừ nhìn anh ta, cậu còn đang nhìn về phía đội trưởng đội hình cảnh Trương Long đang đứng phía sau.

Trương Long, Vương Triều? Triển Chiêu cảm thấy thân thể mình đang phát run, dĩ nhiên gặp được bọn họ, vậy không phải sẽ rất nhanh là có thể gặp lại đại nhân sao? Tâm tình kích động khó lòng khống chế, ngoại trừ rời bỏ vòng luân hồi ngàn năm của Bạch Ngọc Đường, đối với Triển Chiêu, điều tiếc nuối lớn nhất khi phải xuyên đến thế giới này chính là không thể thủ hộ Bao đại nhân. Cậu có một loại dự cảm, ngày hôm nay nếu đã được nhìn thấy tứ đại giáo úy đầu tiên của phủ Khai Phong, cũng sẽ có thể được gặp người thương yêu mình như con trai ruột – Bao đại nhân.

Bạch Ngọc Đường phát hiện tình tự của Triển Chiêu biến động khác thường, bèn kéo tay cậu một cái.

Triển Chiêu nhìn hắn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn qua có chút bất an.

“Triển Chiêu, cậu đừng lo lắng, chỉ cần nói không mang theo thẻ căn cước, bọn họ sẽ không truy cứu đâu.”

Triển Chiêu mỉm cười gật đầu.

“Không sao đâu, Ngọc Đường, cho dù tôi nói thật đi thì bọn họ cũng không đem tôi giam vào ngục đâu, không phải sao?”

“Không nhốt vào tù là được rồi sao? Thật là khờ quá.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, Triển Chiêu rốt cuộc là đơn thuần hay ngốc nghếch đây chứ?

Vương Triều đứng ở trước mặt Triển Chiêu lúc này đại khái khoảng 27, 28 tuổi, Trương Long nhìn qua cũng cùng độ tuổi với Vương Triều. Triển Chiêu nghĩ thầm, vì sao từ khi tới đây, mọi người đều lớn tuổi hơn mình vậy, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa cũng lớn hơn mình mấy tháng. Bây giờ Trương Long và Vương Triều càng lớn hơn mình nhiều nữa. Mỉm cười tự giễu, Triển Chiêu, ngươi hồ đồ rồi sao, bây giờ còn có tâm tình so đo cái loại chuyện này. Hơn nữa, mặc kệ bọn họ lớn hơn ngươi bao nhiêu, chí ít ngươi vẫn hơn bọn họ tận 900 tuổi. (Em ơi nhỏ nhất thì được thương nhất thôi đừng tự dối lòng nữa =))))))

Hai vị đại đội trưởng này đang lúc mọi người giới thiệu xong mới chú ý tới Triển Chiêu, tỉ mỉ quan sát người thanh niên trước mặt họ. Đối với nam giới mà nói, tướng mạo của người này rất thanh tú, khí chất ôn hòa trầm tĩnh khiến cho người đối diện không khỏi cảm thấy thân thiết. Quanh năm tiếp xúc qua với đủ mọi loại người, hai người kia cũng rất có kinh nghiệm nhìn người. Nhìn lướt một lần, bọn họ đều có thể nhận ra cậu thanh niên này không đơn giản, nhưng tuyệt đối là một người tốt đẹp chính trực, có thể tin tưởng.

“Xin chào, tôi là đại đội trưởng Trương Long của đội hình sự D thị.” Trương Long chìa tay ra cho Triển Chiêu, “Xin hỏi cậu là người bắt giữ được những kẻ bắt cóc phải không?”

Triển Chiêu đưa tay bắt lấy tay của Trương Long, lúc này tâm tình của cậu đã bình ổn trở lại, kích động khi nhận ra cơ hội được gặp lại đại nhân vừa nãy đã tan bớt phần lớn.

“Xin chào Trương đội trưởng, tôi là Triển Chiêu, chuyện lần này là do mọi người cùng chung sức, tôi chỉ giúp đỡ một tay mà thôi.”

Lúc Triển Chiêu nhìn Trương Long, không tự chủ được mà mỉm cười hòa nhã, Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh như thể vừa đứng tim một phát, tại sao lại như vậy? Thân thiết cười với người xa lạ không phải là việc mà Triển Chiêu sẽ làm. Cùng Triển Chiêu chung đụng bấy lâu nay, Bạch Ngọc Đường biết rõ, chỉ trừ khi đây là người quen, tuy rằng Triển Chiêu đối xử với người ngoài cũng ôn hòa, nhưng tuyệt đối sẽ không thân thiện như vậy. Nhìn thái độ của Triển Chiêu đối với Trương Long không giống bình thường, hơn nữa thân thủ lưu loát của Triển Chiêu trên xe bus vừa nãy, Bạch Ngọc Đường đối với những việc này tựa hồ lý giải được một điểm nào đó, lại như thể hoàn toàn không biết gì hết về Triển Chiêu, cảm giác càng lúc càng thêm mù mịt.

Trong lúc lập hồ sơ, về vấn đề thẻ căn cước, Triển Chiêu dựa trên đối sách của Bạch Ngọc Đường trả lời. Đối với số chứng minh thư, Triển Chiêu sẽ dùng số của Bạch Ngọc Đường. Trước mặt những người chấp pháp này, làm giả giấy tờ rất dễ bị phát hiện ra kẽ hở. Thế nhưng đối với số chứng minh thư của một vị anh hùng ra tay quản việc khó, liệu có ai rảnh rỗi đi tra lại xem cái số này là thật hay giả không? Đáng tiếc, Triển Chiêu ngày hôm nay quá không may mắn, bởi vì mấy tên cậu bắt được cũng không phải móc túi bình thường, mà là một nhóm tội phạm hoạt động liên tỉnh, bị cảnh sát treo giải thưởng phát lệnh truy nã nhiều ngày nay. Cho nên người nào bắt được bọn chúng đương nhiên sẽ nhận được tiền thưởng, mà đã như vậy, làm sao cục trưởng có thể không tự mình qua hỏi chuyện một chút đây?

Dự cảm của Triển Chiêu rất linh, cục trưởng cục công an thành phố D quả nhiên là Bao Chửng. Bởi vì trước đã gặp được Trương Long và Vương Triều, Triển Chiêu đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, thế nhưng lúc nhìn thấy Bao Chửng vẫn là suýt chút nữa không thể khống chế được. Tuy rằng Bao Chửng thời này so với vị ở Đại Tống trẻ hơn hẳn, bất quá Triển Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ông.

“Triển tiên sinh, Bạch tiên sinh, tôi là cục trưởng Bao Chửng. Tôi thay mặt cho Hội đồng thành phố cảm ơn hai người đã ra tay bắt giữ được băng nhóm tội phạm trốn chui trốn nhủi này, thực sự là vô cùng cảm tạ.”

“Bao —— cục trưởng, không cần cảm tạ.”

Lúc bắt tay Bao Chửng, Triển Chiêu cố gắng hết sức để giữ cho tay mình đừng run. Bất quá tâm tình rối loạn của Triển Chiêu đã khiến cho Bao Chửng kinh nghiệm phá án đầy mình phải nghi ngờ, người thanh niên này hình như có điều gì đó không tầm thường.

Bạch Ngọc Đường không nhận tiền thưởng, sau khi ghi chép hồ sơ xong lập tức kéo Triển Chiêu rời khỏi đồn, bởi vì hắn không muốn nhiều người biết tới chuyện vừa rồi. Nếu thật sự trở thành cục diện như vậy, Triển Chiêu sẽ phải đối mặt như thế nào, quả thực không dám tưởng tượng.

Khi về tới Hãm Không đã là buổi tối, lúc ăn cơm tối, Bạch Ngọc Đường vẫn len lén quan quát Triển Chiêu, chỉ là hắn vẫn cố nhịn không hỏi gì. Nhìn Triển Chiêu tâm sự đầy bụng, nuốt hết miếng cơm cuối cùng, Bạch Ngọc Đường đứng dậy, bình tĩnh nhìn cậu một cái rồi mở miệng nói.

“Ngày hôm nay giao chuyện buôn bán cho bọn Tiểu Văn đi, cậu theo tôi lên lầu, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” (Anh có chuyện muốn nói với em =))))

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào mắt của Triển Chiêu, chăm chú đến nỗi như có thể từ đôi mắt thâm nhập vào trong tâm trí của cậu, thế nhưng mắt không biết nói chuyện, tâm càng không thể nói. Cho nên Bạch Ngọc Đường bỏ qua, hắn quay người lên lầu, vào phòng Triển Chiêu trước chờ cậu. Hắn biết Triển Chiêu nhất định sẽ cho hắn một lời giải thích, hắn cũng biết, rất có thể Triển Chiêu sẽ chẳng nói rõ được cái gì.

Triển Chiêu bị mất trí nhớ, không phải sao? Làm sao có thể ép buộc cậu nói rõ với mình thân thủ tốt như vậy từ đâu mà đến đây? Triệu Giác như vậy, lại có cả những người ở cục công an, Triển Chiêu đều biết bọn họ sao? Tại sao phải bất an như thế này, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hình như mình cực kỳ muốn bắt lấy cái gì đó, thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tuột khỏi tay. Khổ sở, nhưng lại không biết khổ sở cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.