Viễn Phương

Chương 13: Chương 13: Mười ba, sau này đã có tôi bảo vệ cậu ấy




Vì sao Bạch Ngọc Đường lại biết được diễn biến tâm trạng của Triển Chiêu? Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Trong lúc Triển Chiêu chăm chú xem phim, thì Bạch Ngọc Đường chỉ tập trung nhìn Triển Chiêu, vì hắn cảm thấy ngắm nhìn người nam nhân ôn nhu bên cạnh mình này so với việc ngồi xem hình ảnh đi tới đi lui trên màn chiếu kia còn tốt hơn nhiều. Trong thời gian Triển Chiêu thể hiện tâm tình, Bạch Ngọc Đường phát hiện hình như hắn cũng có những cảm xúc giống như Triển Chiêu, chỉ có điều hắn không cảm động vì phim, mà là rung động vì người xem phim.



Đinh Nguyệt Hoa kéo Bạch Ngọc Đường ném khỏi xe, sau đó rất không có hình tượng thục nữ nhảy lên taxi, giục tài xế chạy tới bệnh viện Trung Tâm nhanh một chút.

Vứt lại một Bạch Ngọc Đường đầu óc mơ hồ và một Triển Chiêu không biết làm sao, vị Đinh đại tiểu thư này cứ như vậy mà đi mất tiêu.

“Triển Chiêu, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Triển Chiêu, trong lòng đang lan man nghĩ đến một vấn đề, vì sao Triển Chiêu khi rời khỏi Hãm Không và Triển Chiêu lúc bình thường không giống nhau gì hết. (Em nó đẹp hẳn ra chứ gì, biết mà =))))

“Thì anh thấy thế nào thì chuyện là thế đó,” Triển Chiêu cười cười, “Đinh tiểu thư nói muốn xem điện ảnh, bảo tôi đi theo cô ấy, sau đó cô ấy lại có việc gấp phải đi, nên mới gọi anh đến đi với tôi.”

“Đây —— ”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, hai người đang trong cuộc hẹn hò xem phim, nữ chính có công việc trọng yếu phải đi, kết quả tìm một người đàn ông khác đến để đưa bạn trai của cô nàng xem phim, sự việc sao lại thành ra quỷ dị như thế này vậy?

Triển Chiêu thấy biểu tình hiện tại của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên buồn cười, thật là dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vừa quẫn bách như thế này rất hiếm khi xuất hiện trên mặt Bạch Ngọc Đường mà.

Nhìn vẻ mặt nín cười của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng hiểu chuyện này nghĩ như thế nào cũng quá buồn cười. Có điều đối với bản thân hắn, việc Đinh Nguyệt Hoa bỏ đi và chuyển thành hắn “Hẹn hò” với Triển Chiêu, thật sự tâm tình của hắn không có chút nào khúc mắc. Hơn nữa, quăng vấn đề nghiêm túc bên Bạch thị để chạy đến đây, hắn hoàn toàn không cảm thấy một chút tội lỗi nào cả, trái lại còn thấy rất nhẹ nhõm.

Tuy rằng Bạch Ngọc Đường và Đinh Nguyệt Hoa luôn chành chọe với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng thật ra đánh giá của hắn về nha đầu này rất tốt, trong lòng hắn luôn có chút nể phục, chỉ là không bao giờ nói ra ngoài miệng thôi. Cho nên hắn tin tưởng Đinh Nguyệt Hoa, nha đầu kia không cho phép hắn hỏi lý do từ Triển Chiêu, chắc chắn phải có nguyên nhân khiến hắn không phản đối được. Nên Bạch Ngọc Đường cuối cùng không hề hỏi chuyện quỷ dị này rốt cuộc là như thế nào, mà hết sức chuyên tâm “thế thân” vào nhiệm vụ của Đinh Nguyệt Hoa.

“Được rồi, như vậy chúng ta phải xem phim nào đây?”

Nghe Bạch Ngọc Đường hỏi, Triển Chiêu ngẩn ra một chút, đối với cậu mà nói, vấn đề này thực sự khó trả lời, bởi vì căn bản cậu cũng không biết đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh là cái sự tình gì. Tất cả mọi chuyện đều là an bài của Đinh Nguyệt Hoa, hiện tại Bạch Ngọc Đường hỏi tới, quả thực cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Từ túi áo trước lấy ra hai tấm vé xem phim Đinh Nguyệt Hoa nhét vào cho mình, đưa cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ngượng ngùng nói: “Đây là Đinh tiểu thư để lại.”

Bạch Ngọc Đường bị cử chỉ của cậu khiến cho lơ mơ, cầm lấy vé xem phim, nhìn tên phim in trên vé, chân mày không khỏi nhăn lại.

“<Nhân sinh điều khiển từ xa>? Gu thưởng thức của nha đầu kia sao lại tệ tới mức đi chọn cái thứ phim ảnh thiếu muối này.”

Ngẩng đầu nhìn qua vẻ mặt mờ mịt của Triển Chiêu, nghĩ thầm, tám phần mười là Triển Chiêu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, xem ra hai thằng đàn ông bị một con nhỏ giỡn mặt rồi. Chỉ có điều nhớ lại giọng nói nghiêm túc của Đinh Nguyệt Hoa trước khi đi, có vẻ như việc đưa Triển Chiêu đi xem phim này là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu đã tới rồi thì thôi cứ vào xem đi. Không biết vì sao, hiện tại Bạch Ngọc Đường không hề cảm thấy ngồi bên cạnh Triển Chiêu, xem một bộ phim hài kịch cẩu huyết dài một tiếng rưỡi là chuyện mất thời gian gì cả.

Bởi vì xảy ra sự cố kia nên lúc hai người vào rạp đã trễ giờ rồi. Mò mẫm đi vào phòng chiếu phim, Triển Chiêu ngược lại không có cảm giác lo lắng. Dù sao hoàn cảnh âm thanh ồn ã và bóng tối lờ mờ này đối với Triển Chiêu không có gì quá sức, một năm trước cậu còn trải qua hoàn cảnh hung hiểm hơn rất nhiều. Hơn nữa không còn những ánh mắt của người thế giới này chiếu lên người, trong màn đen lại có cảm giác tự tại hơn.

Bạch Ngọc Đường tìm được ghế của hai người, nhanh chóng ngồi xuống trước. Trong bóng tối, Triển Chiêu thấy rõ động tác đẩy xuống phần ghế gấp của Bạch Ngọc Đường, cũng bắt chước dành động của hắn rồi ngồi xuống.

Phim coi như cũng xem được, phim hài điển hình của Hollywood, tuyệt đối không phải là loại phim hài không có nội dung, chủ đều mặc dù không tính là quá sâu sắc, nhưng cũng không phải rất nông cạn. Một người đàn ông bởi vì công việc mà không để ý quan tâm đến gia đình, để chuyện gia đình không gây trở ngại đến con đường thăng chức của mình, anh ta mượn đến một chiếc điều khiển từ xa thần kỳ, dùng chiếc điều khiển này khiến mọi việc anh ta cho là phiền não trôi qua thật nhanh. Cứ như vậy, cuộc đời cũng chỉ có thành công, không còn phiền não, tất cả những việc không thoải mái đều sẽ trong trôi qua trong một cái chớp mắt.

Lúc mới bắt đầu anh ta rất vui vẻ, nhưng mà không lâu sau đã hối hận, bởi vì anh ta phát hiện ra cho dù là khoảnh khắc đáng lẽ anh ta hưởng thụ sự dịu dàng của người vợ, hay thời điểm sinh ly tử biệt với cha mẹ, cái điều khiển từ xa cũng sẽ chiếu theo ý nghĩ ban đầu của anh ta, coi chúng là trở ngại đối với thành công mà lướt qua tất cả.

Vì vậy cuộc đời của người đàn ông này mặc dù thành công nhưng lại vô vị, anh ta đoạt được thứ mà mình mong muốn ban đầu, nhưng lại mất đi điều mà anh ta đáng lẽ phải quý trọng nhất.

Đương nhiên, phần cuối theo công thức của Hollywood, người đàn ông nhận ra lỗi lầm của mình, cũng hiểu tình cảm so với thành công còn đáng giá hơn nhiều. Vì vậy mọi thứ trở về như lúc bắt đầu, tất cả đều hạnh phúc. (Cho ai chưa nhận ra, cái này là phim Click của chú Adam Sandler đấy ạ)

Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường chịu không nổi, bởi vì tính cách đơn giản nhưng lạnh nhạt của hắn vốn chưa từng thích mấy phim tình cảm gì gì đó. Bất quá trong khoảng thời gian hắn kẹt trong rạp chiếu phim tối đen này, phát hiện ra một chuyện rất thú vị —— Triển Chiêu là một người đa sầu đa cảm.

Một tiếng rưỡi này, ánh mắt của Triển Chiêu không hề rời khỏi màn ảnh. Chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, ánh mắt thường xuyên toát ra tình cảm mừng rỡ hoặc buồn phiền, đôi môi mím lại thật mỏng, biểu tình chăm chú đến khác thường. Có điều, cậu cũng không hề cười, hơn nữa Bạch Ngọc Đường phát hiện, càng là lúc mọi người cười nhiều, lông mày cậu ngược lại càng nhíu chặt hơn, như thể không phải cậu đang xem phim hài, mà đang xem một bộ phim nghệ thuật trừu tượng vậy.

Vì sao Bạch Ngọc Đường lại biết được diễn biến tâm trạng của Triển Chiêu? Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Trong lúc Triển Chiêu chăm chú xem phim, thì Bạch Ngọc Đường chỉ tập trung nhìn Triển Chiêu, vì hắn cảm thấy ngắm nhìn người nam nhân ôn nhu bên cạnh mình này so với việc ngồi xem hình ảnh đi tới đi lui trên màn chiếu kia còn tốt hơn nhiều. Trong thời gian Triển Chiêu thể hiện tâm tình, Bạch Ngọc Đường phát hiện hình như hắn cũng có những cảm xúc giống như Triển Chiêu, chỉ có điều hắn không cảm động vì phim, mà là rung động vì người xem phim.

Đến khi đèn đuốc trong phòng chiếu đều bật lên rồi, Triển Chiêu dường như vẫn đắm chìm trong tình tiết của bộ phim, cho đến tận khi Bạch Ngọc Đường vỗ vai cậu, cậu mới hồi phục tinh thần.

“Sao vậy? Bộ phim này xem hay tới vậy à?” Bạch Ngọc Đường cười nói.

Đôi con ngươi trong sáng của Triển Chiêu lấp lánh một tia hơi nước, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường mỉm cười, điềm đạm nói: “Ngọc Đường, người kia thật hạnh phúc.”

Bạch Ngọc Đường giật mình, bị dáng vẻ xúc động của Triển Chiêu mê hoặc, như thể một bộ vị mềm yếu nào đó trong ngực bị đập vào rất mạnh, có chút đau, lại có chút chua xót.

Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim đã là buổi trưa, Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua Triển Chiêu vẫn đang mang theo nụ cười mơ màng, thở dài một hơi, người này không hiểu là đơn thuần hay là ngớ ngẩn nữa đây, một người đàn ông trưởng thành lại vì loại phim ảnh này mà cảm động tới như vậy.

“Triển quản lí,” Bạch Ngọc Đường dùng giọng điệu trêu chọc cười với Triển Chiêu, “Chúng ta có nên kiếm cái gì ăn trước đi rồi hẵng cảm động tiếp có được không?”

Triển Chiêu nhìn vẻ mặt buồn cười của Bạch Ngọc Đường, có hơi ngượng ngùng, mỉm cười đồng ý: “Ngọc Đường không nói thì tôi cũng quên mất, có chút đói bụng rồi.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chẳng trách con bé Đinh Nguyệt Hoa kia nhiều lần căn dặn, cái cậu Triển Chiêu này, không có người trông chừng thật đúng là không được mà.

Ăn cơm trưa xong, Bạch Ngọc Đường tận chức đưa Triển Chiêu về tận Hãm Không, tuy rằng hắn còn muốn ở chung với cậu nhóc vẫn đang cơn cảm động này thêm một hồi nữa, nhưng có một số việc thật sự là quá quái gở, cho nên hắn không có cách nào nhẫn nại được đến tối.

Rời khỏi Hãm Không, Bạch Ngọc Đường trực tiếp đến bệnh viện Trung Ương, trước mặt rất nhiều đồng nghiệp, kéo Định Nguyệt Hoa vừa mới rời phòng giải phẫu đi ra ngoài.

“Này, Bạch Ngọc Đường, cậu làm cái gì vậy, mau buông ra!”

Đinh Nguyệt Hoa tức giận giãy khỏi tay của Bạch Ngọc Đường, cái tên quỷ đáng ghét này, uổng công sống ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, tại sao lại không có lấy một chút phong độ lịch lãm thế chứ.

“Cho tôi biết lý do.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói.

“Cái gì hả? Cậu muốn nói gì.” Đinh Nguyệt Hoa tức giận trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Rốt cuộc là Triển Chiêu có chuyện gì? Bộ dạng cậu ấy xem phim ngoài rạp, còn cả cảm giác khác thường khi cậu ấy rời khỏi Hãm Không, tôi không thể diễn tả được, nhưng quả thực rất không thích hợp. Nha đầu, cô mau nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi!”

Chân mày Bạch Ngọc Đường dính chặt với nhau, những nghi hoặc từ sáng đến giờ vẫn vướng bận trong lòng, không hỏi rõ ra thì thật sự không thể chịu được.

Đinh Nguyệt Hoa nhìn hai bên một chút, chỉ thấy rất nhiều ánh mắt phấn khích của các đồng nghiệp, mặt nhanh chóng đỏ lên, cắn răng nói với Bạch Ngọc Đường: “Không phải tôi đã nói với cậu là tối nay tôi sẽ về Hãm Không kể cho cậu nghe sao?”

“Tôi phải biết ngay bây giờ, nói mau.”

“Cậu đi theo tôi.”

Đinh Nguyệt Hoa nhanh chân hướng ra khỏi bệnh viện, Bạch Ngọc Đường bám theo thật sát.

Đi ra khỏi khuôn viên bệnh viện, Đinh Nguyệt Hoa đứng thẳng người, nhìn Bạch Ngọc Đường, nghiêm túc nói: “Triển Chiêu bị thương.”

“Bị thương?” Bạch Ngọc Đường trong lòng căng thẳng, hỏi dồn: “Bị thương gì?”

Đinh Nguyệt Hoa nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Đại khái khoảng một năm về trước, cậu ấy ngất xỉu ngay trước cửa nhà tôi, khi tỉnh lại đã trở thành như vậy, đối với cuộc sống bình thường không biết bất cứ gì cả, y như một đại hài tử đơn thuần vậy. Sau đó tôi đưa cậu ấy đi làm kiểm tra, phát hiện não bộ bị tổn thương nặng, dẫn đến chứng mất trí nhớ. Cho nên bọn tôi mới để cậu ấy sống ở Hãm Không, đó là nơi duy nhất cậu ấy có ký ức.”

“Cái gì?!” Bạch Ngọc Đường đột ngột cất cao giọng, “Sao lại có thể như thế được? Nhìn cậu ấy kiểu gì cũng rất bình thường, tuy là —— tuy là có chút kỳ lạ mà thôi.”

“Ôi, một năm trước đây cậu ấy không phải như thế đâu. Mấy chuyện đó không cần nói cũng được, nhưng mà vấn đề bây giờ là không thể để cậu ấy tiếp tục như vậy, tôi muốn giúp cậu ấy thích ứng với xã hội một lần nữa, cho nên mới đưa cậu ấy ra ngoài.”

“Khó trách ——“ Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng lẩm bẩm, nhớ lại tình cảnh xem phim ban nãy, còn có vẻ yếu đuối đến đau lòng của Triển Chiêu đêm hôm qua. Ai, khó trách cậu ấy khác thường như vậy.

Tim không khỏi nhức nhối, chân mày nhíu chặt hơn, con người ôn nhu đó, trong lòng lại mất mát nhiều thứ đến như vậy.

“Vì sao cô không chịu nói cho tôi biết sớm hơn?”

Giọng nói của Bạch Ngọc Đường đột nhiên lạnh buốt, chọc cho Đinh Nguyệt Hoa bắn cho hắn một cái liếc mắt.

“Xin hỏi lão nhân gia ngài là vị nào chứ? Vì sao tôi cần phải nói với cậu hả? Cậu ấy không có thân phận, không có quá khứ, ở thành phố này chỉ có thể dựa vào bọn tôi. Anh hai bảo vệ cậu ấy vô cùng kỹ lưỡng, nếu không phải vì tôi thấy cậu ấy rất tín nhiệm cậu, còn lâu mới nói cho cậu chuyện này có hiểu không.”

Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt Đinh Nguyệt Hoa thật lâu, sau đó bên mép kéo ra một nụ cười ẩn ý sâu xa, xoay người bỏ đi.

“Này, Bạch Ngọc Đường, cậu đi đâu đấy?” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng hỏi.

“Quay về Hãm Không, bây giờ có tôi bảo vệ cậu ấy rồi, không cần anh hai cô phải quan tâm nữa.”

Bạch Ngọc Đường không quay đầu lại, cho nên hắn không nhìn thấy biểu tình của Đinh Nguyệt Hoa, có phần vui vẻ, lại cũng có phần lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.