Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 33: Chương 33: Mận đổi đào




Mộ Dung Đan Thanh nhíu mày nhìn Viên Tri Mạch không nói lời nào. Kỳ thật từ đáy lòng, hắn cũng không thực thích Viên Tri Mạch. Đoạn tình cảm này hoàn toàn là Dung Tầm đơn phương làm ầm ĩ, Viên Tri Mạch từ đầu đến cuối đều bài xích, kháng cự.

Dung Duyệt lại không có nghĩ nhiều, vội vàng nói.

“Chúng ta cũng đến tìm đại ca. Hôm nay đại ca đi quá nhanh, ảnh vệ cũng chưa theo kịp, nhưng đến bây giờ cũng chưa trở về!”

Viên Tri Mạch lảo đảo, nhờ Dung Duyệt chống đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng, hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Ta lo lắng Dung Tầm đã xảy ra chuyện.”

Mộ Dung Đan Thanh lạnh giọng nói.

“Ngươi có chứng cứ gì?”

Viên Tri Mạch đem chuyện vừa rồi gặp được Tưởng Kim nói qua một lần. Sắc mặt Mộ Dung Đan Thanh biến đến rất khó xem, nhạy bén bắt được một vài điểm mấu chốt trong đó.

“Ngươi sao có thể khẳng định Tưởng Kim ẩn nấp ở trong doanh trại chính là vì xuống tay ở Định Hi? Là ai nói cho ngươi? Ngươi có phải biết cái gì hay không? Tưởng Kim là người của ai?”

“Ta không có biện pháp giải thích cho ngươi.”

Viên Tri Mạch mím môi.

“Lúc này không phải lúc truy cứu, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được Dung Tầm!”

Mắt Dung Duyệt đã sớm đỏ hoe hướng về phía Mộ Dung Đan Thanh dậm chân kêu to.

“Ai nha, lúc này còn nghĩ nhiều như vậy làm gì! Nhanh đi tìm đại ca! Nếu đại ca xảy ra chuyện gì, ta hận ngươi cả đời!”

Viên Tri Mạch nắm chặt Dung Duyệt.

“Không thể gióng trống khua chiêng đi tìm! Mặc kệ Dung Tầm thế nào, thân phận của hắn là Duệ Quận Vương, lần này xuất chinh thân phận cao quý nhất! Nếu truyền ra ngoài quân tâm tất không xong. Binh giả kiêng kị nhất là quân tâm bất ngờ làm phản, chúng ta còn chưa có đánh đã bại! Càng không được để triều đình biết, sự việc sẽ càng lớn!”

Nuốt nuốt nước miếng, cổ họng đau lợi hại, giọng khàn khàn, Viên Tri Mạch tiếp tục nói.

“Hơn nữa nếu bị địch biết Dung Tầm mất tích, tình cảnh Dung Tầm càng nguy hiểm! Chúng ta cần để tất cả mọi người cho rằng Dung Tầm còn ở quân doanh!”

Mộ Dung Đan Thanh chấn động, kinh ngạc nhìn sắc mặt trắng bệch của Viên Tri Mạch. Hắn không thể phủ nhận Viên Tri Mạch suy xét tuyệt đối chính xác. Suy nghĩ vấn đề quá chu đáo chặt chẽ như vậy thì không thể là một công tử thế gia nuông chiều từ bé có thể làm được. Có năng lực xem xét thời thế phải là người cực kỳ thông minh, hoặc là người đã trải qua rèn luyện lâu dài mới có khả năng thấu đáo như vậy!

Dung Duyệt nghe Viên Tri Mạch nói có chút nghẹn ngào, hoang mang lo sợ nhìn về phía Mộ Dung Đan Thanh.

“Không thể để tất cả mọi người đi tìm. Vậy.... Vậy phải làm sao đây?”

“Cải trang!”

“Cải trang!”

Viên Tri Mạch và Mộ Dung Đan Thanh cùng lúc mở miệng, ánh mắt hai người giao nhau, rồi lại đồng thời chuyển dời ánh mắt đến Dung Duyệt há miệng thở dốc.

“Vậy ai giả?”

Viên Tri Mạch gào to.

“Ta!”

Mộ Dung Đan Thanh chỉ một ngón tay.

“Hắn!”

Nhóm ảnh vệ bị phái đi ra ngoài. Một tổ chuyên môn phụ trách tìm kiếm Dung Tầm. Dựa theo Mộ Dung Đan Thanh suy luận, Dung Tầm đi ra ngoài gần nửa ngày, nhiều nhất là ba dặm. Những người này liền giăng lưới tìm kiếm, bất luận một ngóc ngách cũng không thể bỏ xót. Một tổ chuyên môn truy tìm Tưởng Kim. Dung Tầm mất tích tám phần có liên quan Tưởng Kim, chỉ cần tìm được Tưởng Kim là có thể tra ra manh mối Dung Tầm.

Lều trại an tĩnh kinh người, sau một nén nhang người phái ra ngoài chưa có trở về.

Mộ Dung Đan Thanh đi tìm tướng quân Trình Tam, người dẫn quân tiên phong lần này. Trình Tam là cháu của phu nhân Trưởng Tôn Khải, là người cẩn thận bản tính trung thành, đáng tin. Huống hồ Dung Tầm mất tích, Viên Tri Mạch giả trang Dung Tầm, chuyện này cần phải cho một người trong quân đội biết, nếu không rất nhiều chuyện khó giấu.

Dung Duyệt bị Viên Tri Mạch giao phó đi tìm Tô Khắc Cáp. Tô Khắc Cáp hiện giờ cùng Viên Tri Mạch liên minh, hắn lại là Vương tử Nam Việt, chuyện này cũng cần thiết phải biết. Hơn nữa Viên Tri Mạch nghe nói ban ngày Dung Tầm từ lều của Trưởng Tôn Yến trực tiếp chạy đi. Lúc ấy có Tô Khắc Cáp cùng mấy quân y ở đó. Từ chỗ họ hỏi mới có thể đại khái suy đoán ra Dung Tầm đi hướng nào.

Viên Tri Mạch một mình ngồi ở trong lều, đã rửa mặt sạch sẽ, còn thay quần áo của Dung Tầm. Quần áo của Dung Tầm khá rộng so với Viên Tri Mạch, nhưng may mắn đã vào đông vốn dĩ trời lạnh, bên trong mặc nhiều quần áo cũng nhìn không ra cái gì không đúng. Trên người có mùi thơm nhàn nhạt, từng chút từng chút lan tỏa ở trong không khí, giống như Dung Tầm ở bên cạnh.

Dung Tầm đang ở nơi nào?

Một ý niệm vừa mới nổi lên trong đầu đã bị Viên Tri Mạch mạnh mẽ áp xuống. Đồng thời còn đem tuyệt vọng cùng đau đớn dần dần lan tràn ra trong lòng cưỡng chế xuống.

Không cần biết Dung Tầm ở nơi nào, chỉ cần ở chỗ này chờ hắn, hắn nhất định sẽ trở về.

Dung Duyệt hai mắt hồng hồng.

“Nếu đại ca đã xảy ra chuyện thì làm sao?”

Viên Tri Mạch mạnh mẽ trả lời.

“Dung Tầm sẽ không xảy ra chuyện.”

Dung Tầm sao có thể xảy ra chuyện. Nếu tính theo đời trước, hắn còn chừng chín năm sinh mạng. Trong chín năm hắn tùy ý làm bậy, hắn phong lưu thiên hạ, hắn kế thừa Vương vị, hắn khởi sự tạo phản. Đời này hắn còn có nhiều chuyện chưa có làm, hắn sao có thể có việc gì?

Một người keo kiệt so đo như vậy sao có thể cam tâm?

Người nọ luôn có chủ ý khiến người ta không thể nghĩ ra. Luôn dùng ngọn lửa nhiệt tình yêu thương để dọa người. Hắn có lạc thú gì là làm không biết mệt. Cho nên, lúc này đây kỳ thật cũng là đang dọa người thôi.

Nói không chừng hết thảy đều là tự bản thân mình buồn lo vô cớ. Nói không chừng, ngay sau đó hắn sẽ tùy tiện từ góc nào đó vụt ra, mặt dày vô sỉ cười cợt.

“Giật cả mình.”

Mành bỗng chốc bị người xốc lên!

Một người xuất hiện ở cửa!

Viên Tri Mạch nhảy dựng, vội vàng ngẩng đầu. Sau đó, bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.

Người kia không có thần thái, thoạt nhìn có chút mỏi mệt.

“Ngươi quả nhiên ở chỗ này.”

Mang chút thẫn thờ nhìn trường bào màu tím trên người Viên Tri Mạch.

Quan hệ họ đã thân thiết đến mức cùng mặc chung quần áo sao?

Viên Tri Mạch miễn cưỡng cười cười.

“Sao ngươi lại tới đây? Sốt còn chưa có lui, lại đây làm chi, coi chừng bị phong hàn.”

Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn về phía Sâm Cách.

“Ngươi sao đem hắn mang ra đây!”

“Hỏi hắn.”

Sâm Cách bĩu môi chỉ Trưởng Tôn Yến.

Trưởng Tôn Yến ho hai tiếng, nhìn chung quanh bốn phía.

“Duệ Quận Vương đâu?”

Viên Tri Mạch nhìn chằm chằm hắn, không chút do dự nói.

“Hắn mất tích.”

Trưởng Tôn Yến ngẩn ngơ, buồn bã mím môi.

“Chuyện quan trọng như vậy ngươi lại nói cho ta. Ta thật sự nên cảm tạ ngươi còn xem ta là huynh đệ. Ta nghĩ ta biết Dung Tầm đi chỗ nào.”

Viên Tri Mạch chấn động.

“Cái gì?”

“Ta tỉnh lại đột nhiên nhớ tới khi mình còn hôn mê có người hỏi ta đi cứu người nào, hình như là giọng Duệ Quận Vương.”

Trưởng Tôn Yến mệt mỏi dựa cái bàn. Thân thể hắn kỳ thật còn rất suy yếu, đầu còn rất đau.

“Cụ thể tình huống ta nhớ không rõ lắm, nhưng ta nhớ rõ ta đã đáp là Hiểu Đường.”

Viên Tri Mạch có dự cảm xấu.

“Ngươi nói rõ ràng một chút!”

“Ta vừa rồi tỉnh lại quân y an ủi nói không cần thương tâm. Ta mới biết được trong mắt người bên ngoài người ta cứu đã bị chôn vùi trong đống đất.”

Sâm Cách tiếp lời.

“Hắn hiểu lầm.”

Viên Tri Mạch ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, đầu óc bị hồ đồ. Sau đó đã gắt gao bắt lấy vạt áo Sâm Cách nói.

“Vậy ngươi vì cái gì không giải thích cho hắn?”

Sâm Cách lời ít mà ý nhiều.

“Lúc ấy ngươi không phải ở chỗ ẩn nấp sao?”

Viên Tri Mạch ngơ ngẩn, sắc mặt trắng bệch. Lúc này mới nhớ tới bởi vì sợ hãi Dung Tầm mà rời đi trước, cho nên Dung Tầm hiểu lầm mình bị chôn ở sườn núi……

“Nếu ta là Duệ Quận Vương, ta nhất định sẽ đi nơi đó tìm ngươi.”

Trưởng Tôn Yến nhíu mày nhìn Viên Tri Mạch trước mặt có chút hoảng hốt. Hắn có chút không rõ Viên Tri Mạch vì sao lại có bộ dáng như vậy.

“Làm sao vậy? Ngươi đi tìm hắn trở về là được, mưa lớn như vậy……”

Lời còn chưa dứt, mành trướng lại bị người xốc lên. Một ảnh vệ vội vàng đi vào, trong tay cầm một mảnh ngọc.

“Viên công tử, đây là vật một tiểu đội trưởng tìm được. Hắn nói là Tưởng Kim làm rớt ở triền núi bên kia……”

Hắn dừng một chút, nam nhân cao lớn thô kệch hốc mắt đã hơi hơi đỏ lên.

“Tiểu đội trưởng nói thời điểm nhóm của hắn đến chỗ kia, triền núi không biết vì sao lại sụp đổ……”

Máu toàn thân Viên Tri Mạch như đông lạnh, cảm thấy giọng ảnh vệ rất xa, cả người đều hư không.

Sụp đổ……

“Đại ca!”

Đột nhiên vang lên một tiếng gọi thê lương, Dung Duyệt mới vừa kéo Tô Khắc Cáp trở về đã nghe ảnh vệ nói rõ ràng. Hốc mắt hắn đỏ lên, thân hình như một mũi tên lao vào trong mưa gió!

Ảnh vệ lắp bắp kinh hãi, cuống quít đuổi theo. Định Hi đã mất một vị tiểu chủ tử, khả năng lại mất người thứ hai!

Tô Khắc Cáp phản ứng cũng mau, lập tức hướng về phía Sâm Cách quát.

“Còn không mau đi hỗ trợ!”

Sâm Cách gật gật đầu, thân ảnh rất mau biến mất trong bóng đêm. Tô Khắc Cáp nhìn Viên Tri Mạch đứng tại chỗ nói.

“Chuyện này không thể lộ ra ngoài, quân tâm không thể loạn, ta đi hỗ trợ.”

Trưởng Tôn Yến lúc này cũng đoán được xảy ra chuyện gì, lo lắng quan tâm nhìn về phía Viên Tri Mạch. Ánh mắt hắn hỗn loạn lẫn đau đớn.

“Hiểu Đường, ngươi muốn đi xem hay không?”

Viên Tri Mạch đờ đẫn quay mặt đi. Như là bị đánh thức vội vàng hướng ra ngoài cửa, nhưng còn chưa tới cửa bước chân đột nhiên dừng lại, tay Viên Tri Mạch gắt gao bắt lấy khung lều trại, dùng sức siết chặt. Mu bàn tay xuất hiện gân xanh dữ tợn, tựa giãy giụa trong thống khổ!

Thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Trưởng Tôn Yến lại cảm giác đã là ngàn ngày.

Viên Tri Mạch chậm rãi quay đầu lại, chậm rãi đi trở về, chậm rãi ngồi vào vị trí Dung Tầm thường ngồi, chậm rãi bày ra tư thế Dung Tầm thường có……

Trưởng Tôn Yến nhìn không đành lòng.

“Hiểu Đường, bất quá qua một hồi sẽ không có việc gì.”

Rõ ràng nóng vội lại miễn cưỡng mình ngồi tại chỗ chờ đợi, thống khổ như vậy lại tỏ vẻ bình thường.

“Ta ở chỗ này chờ hắn.”

Viên Tri Mạch nhìn chằm chằm mặt bàn, lúc này mới phát hiện trên mặt bàn có khắc chữ nho nhỏ. Là chữ Đường Đường, khắc rất cẩn thận, hiển nhiên là bỏ rất nhiều tâm tư.

“Hay là ta giúp ngươi ở chỗ này, ngươi đi nhìn xem?”

“Không cần.”

Ánh mắt Viên Tri Mạch trong trẻo bình tĩnh mà kiên định.

“Ta ở chỗ này chờ hắn.”

Trưởng Tôn Yến chậm rãi nhắm mắt lại, thần sắc tuyệt vọng.

Sáng sớm mưa ngừng rơi.

Chỗ triền núi đã bị lật tung tìm kiếm. Mỗi một tấc đất đều đào lên. Mỗi một thân cây đều cắt thành vài đoạn. Mọi người hận không thể mọc ra thêm mấy cách tay, để nhanh chóng đào ra người nào đó.

Đương nhiên người được tìm kiếm chính là Tần Hiểu Đường đã mất tích mấy ngày trước. Bởi vì theo Duệ Quận Vương nói, người tên Tần Hiểu Đường là ân nhân cứu mạng hắn. Duệ Quận Vương bị kẻ gian hãm hại, may mắn được Tần Hiểu Đường cứu, nhưng hắn lại bị vùi vào trong đất. Đại ân không thể không báo.

Duệ Quận Vương bị thương, đã cùng Trưởng Tôn tướng quân nói chuyện một đêm. Họ đã quyết định hai mươi vạn đại quân lên đường, năm ngàn quân đóng ở lại chỗ này. Một là tiện cho Duệ Quận Vương dưỡng thương, hai là có thời gian tìm kiếm ân nhân cứu mạng.

Tuy rằng Duệ Quận Vương bị thương, nhưng hứng thú không giảm, thường xuyên che mặt đến các gia đình danh môn vọng tộc địa phương làm khách, tiện thể quan sát dân tình. Tô Khắc Cáp Vương tử là người trượng nghĩa, cũng lưu lại tiếp khách.

Duệ Quận Vương ngày ngày uống rượu, mấy ngàn người ngày ngày ở sườn núi tìm kiếm, phạm vi đã từ một vùng nhỏ biến thành một dặm. Nhưng vẫn như cũ không có tìm được tiểu binh tên Tần Hiểu Đường, không thấy người, không thấy thi thể.

Có binh linh lén bàn tán, nói nơi này mãnh thú rất nhiều, có lẽ Tần Hiểu Đường đã bị kéo đi ăn. Lời này truyền tới tai Duệ Quận Vương. Duệ Quận Vương hét lớn, nhẹ nhàng bâng quơ thưởng cho mấy binh lính kia một trăm đại bản, sau đó ngơ ngẩn đứng ở triền núi, đứng một lúc lâu, rồi nói ra một câu long trời lở đất.

“Ngày mai nhổ trại, đi biên quan, trong ba ngày phải đuổi kịp đại quân.”

Hôm sau đoàn quân lên đường.

Duệ Quận Vương ngồi trong xe ngựa, ngẫu nhiên nhấc màn xe lên nhìn, áo tím lay động nhẹ nhàng. Đúng là tuyệt đại phong hoa!

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn người đối diện, rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng Mộ Dung Đan Thanh, ôm Mộ Dung Đan Thanh gào khóc, vừa khóc vừa nói.

“Ta thay Hiểu Đường ca khóc. Hắn không thể khóc, ta thay thế hắn khóc! Ta muốn khóc đến khi cái người đại ca không lương tâm kia trở về. Nói mất tích liền mất tích, sao nhẫn tâm như vậy!”

Mộ Dung Đan Thanh thổn thức không thôi, ôn nhu vỗ lưng Dung Duyệt, phòng ngừa tiểu tử khóc nghẹn chính mình. Ánh mắt hắn rơi xuống bóng người ở xe đối diện, khe khẽ thở dài.

Từ bỏ tìm kiếm đối với mọi người xem như giải thoát. Nhưng đối với Viên Tri Mạch mà nói, sự khủng hoảng mới bắt đầu. Phải ra quyết định từ bỏ dù không nỡ, dù tim đau ruột đứt cũng phải cắn răng thừa nhận!

Từ bỏ là một từ nói dễ dàng, lại khó làm nhất.

Hắn trong lòng than nhỏ, nhưng thật ra có chút bội phục Dung Tầm. Dung Tầm đã tìm được một người mạnh mẽ như sắt đá, mưa gió bão táp vẫn không ngã.

Chẳng qua nếu hắn biết sợ là phải đau lòng không chịu được. Người chỉ thích hợp phủng trong lòng bàn tay cưng chiều, lại bị tra tấn trắc trở.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm.

“Dung Tầm, ngươi không trở lại, thật sự sẽ đau chết người, đồ chết bầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.