Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 46: Q.1 - Chương 46: Nhục nhã




Anh dùng sức nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt, khuôn mặt kia, giọng nói kia, chính là cô, Bạch Nặc, vẫn là bộ dáng xinh đẹp tao nhã, dù cố tình gây sự cũng là so với người bình thường còn xinh đẹp hơn, dù nổi giận cũng chỉ khiến người ta thấy xinh đẹp, cô hoàn toàn không để cho người ta tìm ra một điểm khiếm khuyết nào.

Nhưng là, hiện tại, anh cũng phát hiện ra, người mà trong lòng anh nhận thức là hoàn mỹ nhất, căn bản chính là không hoàn mỹ, cô ta thật ra chỉ là một cô gái ích kỉ.

Tay anh đặt trên cánh tay mảnh khảnh của Lạc Tuyết, thật khó chịu khi cô bị người khác bắt nạt , ngay cả Bạch Nặc cũng không được làm như vậy.

Mà nhất là khi nhìn thấy Bạch Nặc, bản thân anh sinh ra ý tưởng muốn giết cô, mà hiện tại anh mới phát hiện, lòng anh so với trước kia càng ngày càng lạnh lẽo, anh mất đi nhiều cảm giác lắm, kích động là có, yêu thì vẫn còn, hận cũng không thiếu, nhưng hiện tại cái gì cũng không muốn làm.

“ Nhìn cái gì vậy hả người quái dị?”, Bạch Nặc đột nhiên quay đầu, nhìn thấy đứa bé đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên không khỏi xuất hiện một cảm giác rất kì quái, ánh mắc của đứa bé kia giống như là 2 cái hang tối, muốn đem cả người cô giam vào trong đó.

Cô ghét ánh mắt này, thật sự rất ghét…

Lạc Tuyết vội vàng ôm lấy Đường Mặc Vũ, đem mặt anh vùi vào trước ngực mình, “ Tôi xin lỗi, cô gì ơi , xin cô đừng nói những lời khó nghe như vậy với một đứa bé có được không?” Lạc Tuyết nhìn sang hướng của Bạch Nặc, không một chút sợ hãi. “ Là tôi đụng phải cô, cô muốn nói tôi như thế nào cũg được, nhưng dù sao đứa bé này cũng là vô tội. Tôi có thể chấp nhận bất cứ những lời sỉ nhục, nhưng là xin cô không cần đối xử như vậy với trẻ con. Nó không xấu, nó cũng giống như bao đứa trẻ khác, đều rất đáng yêu.”.

“ Chỉ có cô gái như cô mới có thể sinh ra một con quái vật.” Bạch Nặc cười lạnh, trong lòng thập phần ảo não, hôm nay cô nhất định là xui xẻo mới có thể gặp loại con gái này, làm mất cả hứng thú.

Đột nhiên, một người đàn ông ngoại quốc đi tới, khi trong thấy Bạch Nặc thì ánh mắt trở nên mềm nhũn.

“ Em yêu, ai chọc giận em, anh thay em xử lí nó”, Người đàn ông ngoại quốc vội vàng đứng sát lại bên người Bạch Nặc, tay đặt ngang lưng cô. Bạch Nặc cũng không có kéo anh ta ra, thậm chí còn thân mật dựa vào vai anh ta. “ Đều là tại cái cô gái bẩn thỉu kia, đã đụng phải người ta không nói mà còn muốn dạy dỗ em…”, Bạch Nặc không ngừng trừng mắt nhìn Lạc Tuyết, cô không khỏi ngửi thấy trên cơ thể cũng vương một chút mùi vị bẩn thỉu kia.

“ Em yêu, chúng ta đi thôi, không cần phải tức giận, em xem cô ta như vậy, cũng không có khả năng bồi thường cho em một bộ quần áo mới, anh đưa em lại mua một bộ khác có được không?”. Người đàn ông ngoại quốc tốt bụng an ủi Bạch Nặc, lại xấu hổ nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, anh ta chính là một người quân tử, không thể nào động thủ với một cô gái, huống chi là 1 đứa bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.