Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 36: Chương 36: Cô ấy xinh đẹp đoan trang




Năm phút sau, chiếc Audi của Lục Minh Trác vững vàng dừng trước cửa nhà hàng tây Mazur. Tĩnh Sam nói cảm ơn xong liền xuống xe vẫy tay chào tạm biệt, sau đó xoay người vui vẻ đi vào nhà hàng tây Mazur.

Cô không biết, Lục Minh Trác ở sau lưng cô nhìn cô với ánh mắt đầy si mê mà lại chua xót, cho đến khi chẳng nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.

Sau khi Tĩnh Sam vào Mazur liền đi thẳng tới lầu 2.

Có nhân viên phục vụ ngăn cô lại, khách sáo nói: "Chị à thật ngại quá, lầu hai tối nay đã được bao hết rồi."

Tĩnh Sam mỉm cười ngọt ngào: “Tôi đến tìm người, người bao hết chỗ này... tên là Hàn Thiên Sư nhỉ?"

Nhân nhân viên phục vụ gật đầu, thấy Tĩnh Sam quen người đàn ông đã bao hết lầu này, cũng không ngăn cản nữa.

Tĩnh Sam lên lầu hai, khóe môi rộ lên nụ cười vui sướng. Trong đầu nhớ đến tin nhắn vừa nhận được, sao có thể không vui?

Lầu hai mơ hồ truyền đến khúc hợp tấu của đàn dương cầm và đàn vi-ô-lông đầy khoan khoái, lãng mạn cực kỳ.

Tĩnh Sam tâm tình kích động bước lên bậc thang cuối cùng, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Chỉ thấy lầu hai rộng lớn của nhà hàng tây Mazur, Hàn Thiên Sư đang đưa lưng về phía cô, ôm chặt một người phụ nữ cao gầy khiêu vũ...

Lam Vy cố ý nói muốn khiêu vũ!

Cô và Hàn Thiên Sư ôm chặt nhau, mặt hướng về chỗ cầu thang lầu hai, vừa khéo có thể nhìn thấy Tĩnh Sam xuất hiện.

"Thiên Sư, có phải là anh thích Tĩnh Sam không? Anh yêu cô ấy rồi đúng không?" Lời này, Lam Vy cất cao giọng hỏi.

Cho nên, Tĩnh Sam nghe rành mạch.

Cô trừng mắt nhìn thẳng bóng lưng của Hàn Thiên Sư, nghe thấy đối phương phủ định: "Vy, em nói cái gì vậy? Anh sao có thể yêu người phụ nữ đó chứ??""..." Tĩnh Sam trong lòng trầm xuống câu trả lời này nằm trong dự đoán, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán, khiến cho cô trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu!

Chỉ nghe Lam Vy tiếp tục cao giọng nói: "Anh gạt em! Nếu như anh không yêu cô ấy, tại sao lúc nào anh cũng bảo vệ cô ấy? Sáng nay em nhận được điện thoại của Oánh, em ấy nói anh bởi vì chuyện của Tĩnh Sam mà trách mắng cô ấy một cách nặng nề. Rõ ràng anh biết, Oánh nhằm vào Tĩnh Sam chỉ là vì cảm thấy bất bình cho em, nhưng anh..."

"Vy!" Hàn Thiên Sư mở miệng cắt đứt lời oán hận của Lam Vy, nghiêm túc nhấn mạnh nói: "Em nên biết, anh là một người công tư phân minh..."

Nghe vậy, Lam Vy liền hỏi ngược lại: "Ý của anh là, anh không phải là vì yêu Tĩnh Sam mới bảo vệ cô ấy, chỉ là không muốn nhìn thấy đấu đá giữa nhân viên mới trách mắng Oánh?"

Hàn Thiên Sư bị câu nói của Lam Vy dẫn đường, gật đầu “ừ” một tiếng. Anh biết Lam Vy tối nay tâm trậng không tốt, cho nên liền thuận theo lời của cô nói.

Trên thực tế, trong lòng anh rất rõ ràng, sáng nay anh trách mắng Lam Oánh, hoàn toàn không phải bởi vì việc công. Vào lúc đó, anh thật sự đang bảo vệ Tĩnh Sam, không muốn người khác ăn hiếp người phụ nữ của anh!

Lam Vy mắt thấy Tĩnh Sam đứng ở cầu thang sắc mặt trắng bệch, cười nhẹ một cách đắc ý.

Cô ta càng ôm chặt Hàn Thiên Sư hơn nữa, cố ý nói: "Thiên Sư, em biết mà, anh nể mặt em nên sẽ không giận Oánh mà! Em ấy tính tình không tốt, anh bao dung với cô ấy chút."

Hàn Thiên Sư trầm mặc, xem như đồng ý.

"Thiên Sư, hôn em!" Lam Vy ánh mắt lấp lánh, nhìn thẳng vào trong mắt Hàn Thiên Sư, mở miệng hôn.

Hàn Thiên Sư chần chờ, thật lâu không nhúc nhích.

Lam Vy ánh mắt lạnh đi, trong lòng có vật gì đó vang lên một tiếng "lộp bộp". Cô ta chủ động hôn, nếu là trước kia, Hàn Thiên Sư sẽ vui sướng cực kì. Nhưng mà bây giờ, anh thế nhưng đang chần chờ?

Đang nghĩ rằng thái độ của Hàn Thiên Sư đối với cô ta đã thay đổi, một nụ hôn khẽ dừng trên trán cô ta.

Hai tay Lam Vy thuận thế ôm lấy, kiễng mủi chân hôn lên môi mỏng của Hàn Thiên Sư.

"Lạch cạch" vang lên một tiếng đầy đột ngột, là do Tĩnh Sam đang đứng ở cầu thang ngẩn người làm điện thoại rơi xuống đất.

Hàn Thiên Sư và Lam Vy tách ra, cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Sáu mắt nhìn nhau, Tĩnh Sam sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đáy mắt hiện lên vẻ đau thương kịch liệt và không dám tin. Mà trong mắt Lam Vy lại tràn đầy ý cười vì âm mưu đã thực hiện được.

Về phần Hàn Thiên Sư, anh chưa từng ngờ tới Tĩnh Sam sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của cô, phản ứng đầu tiên của anh vậy mà lại là... cảm giác chột dạ sau khi bị bắt gặp!

Lam Vy thấp giọng cười khẩy nói: "Thiên Sư, bác Hàn thật sự là đã tìm một người phụ nữ rất tốt cho anh. Anh nhìn xem, còn biết theo dõi anh. Bước tiếp theo, có phải muốn nói cho bác Hàn chuyện anh hẹn với em hay không?"

Không thể không nói, Lam Vy quá hiểu điểm cấm kị của Hàn Thiên Sư ở đâu.

Một câu “bác Hàn”, một câu “theo dõi”, liền thành công khơi mào lửa giận trong lòng Hàn Thiên Sư!

"Tĩnh Sam, cô theo dõi tôi?" Hàn Thiên Sư không dám tin trừng mắt nhìn Tĩnh Sam, đáy mắt bốc lên vẻ chán ghét.

Anh đã hiểu lầm rồi, bởi vì anh rất chắc chắn, Tĩnh Sam lúc này không nên xuất hiện ở đây!

Giải thích duy nhất, không phải chính là cô theo dõi anh sao?

Tĩnh Sam trong lòng rất đau khổ! Đây là những gì Hàn Thiên Sư cho cô.

Rõ ràng là trước đó anh nhắn tin cho cô, kêu cô đến đây xem niềm vui bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho cô. Kết quả, chuyện vui không có, trái lại lại bị anh ở trước mặt Lam Vy vu oan bản thân theo dõi anh?

Tĩnh Sam cắn môi dưới, không cam lòng chất vấn nói: "Hàn Thiên Sư, anh đã không muốn để em xuất hiện ở trước mặt anh, vì sao còn..."

"Cô chính là Tĩnh Sam nhỉ?" lời chất vấn của Tĩnh Sam còn chưa nói xong, đã bị Lam Vy đánh gãy.

Cô ta tao nhã đi đến trước mặt Tĩnh Sam, khom người nhặt điện thoại rơi ở trước mặt Tĩnh Sam lên.

"Cô đừng hiểu lầm! Tôi và Thiên Sư chỉ là trùng hợp gặp nhau, cho nên ăn bữa cơm mà thôi." Lam Vy trợn mắt nói dối, cũng mỉm cười đưa điện thoại cho Tĩnh Sam: “Nè, điện thoại của cô!"

Đây là lần đầu tiên Tĩnh Sam nhìn thấy Lam Vy, cô ta xinh đẹp đoan trang, dáng người xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, chính là một người phụ nữ vừa giàu có và xinh đẹp tiêu chuẩn.

Chẳng qua, Tĩnh Sam thực tại thích không được cô ta!

Lam Vy này, mặc dù đang cười với cô, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười, cực kì quỷ dị, luôn khiến cô có loại... cảm giác khẩu phật tâm xà!

Tiếp theo, Lam Vy vừa nãy nhìn như là đang giải thích, trên thực tế lại rõ ràng là đang khiêu khích cô. Đứa ngốc cũng có thể nhìn ra được, Hàn Thiên Sư và Lam Vy là hẹn với nhau đến đây từ trước.

Cả lầu hai của nhà hàng tây Mazur đều được Hàn Thiên Sư đặt bao hết, Lam Vy lại nói với cô hai người chỉ là trùng hợp gặp nhau nên ăn bữa cơm mà thôi? Chẳng lẽ, Tĩnh Sam cô giống như một đứa bé 3 tuổi ngu ngốc sao?

Tĩnh Sam hít sâu một hơi, cô nên nói gì đó, nhưng mà vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng mình chua xót, chẳng nói được gì.

Cô chỉ vươn tay, nhận lấy điện thoại được Lam Vy nhặt lên.

"Cô..." Tĩnh Sam không ngờ rằng Lam Vy nắm điện thoại chặt như vậy, rút một hồi cũng không thể rút ra, liền nhíu mày nhìn đối phương.

Lại thấy Lam Vy cong đôi môi đỏ mọng, nhìn cô cười lạnh.

Tĩnh Sam còn chưa kịp phản ứng lại Lam Vy cười cái gì, liền nhìn thấy đối phương buông bàn tay đang nắm chặt điện thoại ra, xoay qua chụp lấy cổ tay của cô. Sau đó mạnh mẽ kéo cô về phía trước.

"Cô làm gì vậy?" Tĩnh Sam sợ hãi hô to một tiếng, muốn gạt tay của Lam Vy ra.

Mà Lam Vy, liền nương theo lực gạt của Tĩnh Sam, bống nhiên buông tay liên tục ngã về sau đi, ngã trên mặt đất.

"A!" Lam Vy hét lên một tiếng, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

ở góc độ Hàn Thiên Sư đang đứng, nhìn không thấy Lam Vy một tay chụp lấy cổ tay của Tĩnh Sam, anh chỉ nhìn thấy sau khi Tĩnh Sam hoảng sợ hô to một tiếng đã đẩy Lam Vy ngã trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.