Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 46: Chương 46: Không phải em vẫn luôn nói rằng mình yêu anh sao?




Toàn thân của Tĩnh Sam trở nên căng thẳng và cứng ngắc, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Hàn Thiên Sư không hề chớp mắt.

Nhưng Hàn Thiên Sư lại nói đùa rằng: “Không phải em vẫn luôn nói rằng mình yêu anh sao? Vậy thì cởi hết quần áo ra để lấy lòng anh, để xem em yêu anh nhiều như thế nào!”

Anh nói nhẹ nhàng và bình thản, tùy ý như thể đang nói với Tĩnh Sam nên ăn gì vào buổi tối nay vậy.

Tuy nhiên, Tĩnh Sam nghe thấy thì lạnh hết sống lưng, trái tim cô đau nhói từng cơn.

Cô mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, run giọng nói run rẩy hỏi: “Hàn Thiên Sư, anh làm như thế này là sao? Bởi vì anh hiểu lầm mà muốn sỉ nhục em ư?”

“Ha ha! Sỉ nhục?” Hàn Thiên Sư thấp giọng cười, ánh mắt nhìn Tĩnh Sam càng ngày càng lạnh lùng: “Nếu em đã nhất quyết muốn hiểu theo nghĩa này thì tùy.”

Tĩnh Sam không nói nên lời trước thái độ này của Hàn Thiên Sư, trong lòng ấm ức, cảm thấy có nỗi khổ tâm mà không nói ra được thật là khó chịu.

Cô đưa tay ra, nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Hàn Thiên Sư trên ngực mình, sốt sắng gọi: “Hàn Thiên Sư, anh có thể đừng cãi vã nhau như vậy được không? Chúng ta không còn là những đứa trẻ lên hai lên ba nữa rồi, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là xong chuyện, anh nghe em nói đã…”

Hàn Thiên Sư đưa bàn tay còn lại của mình ra và che miệng của Tĩnh Sam không cho cô nói tiếp.

Còn anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên đôi môi mềm mịn của Tĩnh Sam nở một nụ cười sâu xa và nói: “Tĩnh Sam, em phải biết rằng có yêu anh hay không, không phải cứ nói bằng lời là xong, yêu mà, phải làm gì đó chứ!”

“...” Tĩnh Sam đờ đẫn nhìn động tác mờ ám và xấu xa của Hàn Thiên Sư, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi.

Không ngờ Hàn Thiên Sư sẽ nói ra những lời lẽ quá đáng như vậy, anh không hề muốn nghe cô giải thích, chỉ làm nhục cô bằng lời nói. Thậm chí còn ép cô... lấy lòng anh!

Bản chất của việc này khác với việc tối hôm qua hai người họ tâm đầu ý hợp, thuận theo lẽ tự nhiên. Cô không thích anh ép buộc mình như thế này!

Chậm rãi buông lỏng hai tay đang ôm chặt lấy Hàn Thiên Sư, cô nhẹ nhàng lùi lại một bước, trầm giọng nói: “Bây giờ anh...không được bình tĩnh, có lẽ đầu óc chắc cũng không tỉnh táo cho lắm, em về đi làm trước đây, tối nay... chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện!”Tĩnh Sam cảm thấy mình nên cho Hàn Thiên Sư một chút thời gian để bình tĩnh lại, con người lúc đang trong cơn giận thì không có chút lí trí nào nữa.

Khi cơn giận của anh lắng xuống, cô sẽ giải thích rõ ràng chuyện với Lục Minh Trác, tin rằng đến lúc đó anh có thể lắng nghe.

Nghĩ vậy, Tĩnh Sam xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà, ngay khi cô nhấc chân đi về phía cửa, một cơn gió mạnh thổi đến từ sau lưng.

Giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.

“Muốn rời đi như thế này, không thể nào!” Hàn Thiên Sư ghé vào tai Tĩnh Sam thì thầm.

Tĩnh Sam giãy dụa, trong lòng cảm thấy bối rối: “Hàn Thiên Sư, buông tay ra.”

Hàn Thiên Sư không trả lời, càng không buông tay. Anh bế thân hình nhỏ bé mảnh mai của cô lên nhẹ như không và sải bước đi về phía cửa sổ.

“Hàn Thiên Sư, anh làm gì vậy? Buông em ra!” Tĩnh Sam cố gắng phản kháng, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của anh.

Hai tay của Hàn Thiên Sư giống như hai cái kìm lớn, khóa chặt Tĩnh Sam lại.

Anh lạnh lùng nói: “Trước khi rời khỏi đây, để anh xác minh xem em có nói dối không!”

Trong khi nói chuyện, anh đè cả người Tĩnh Sam lên lớp cửa sổ kính dày.

“Anh buông ra!” Tĩnh Sam muốn xoay người, nhưng lại bị Hàn Thiên Sư áp sát hơn, cả người cô dính chặt vào cửa kính.

“Hàn Thiên Sư!” Tĩnh Sam không thể giãy dụa, hai tay vỗ vỗ lên cửa sổ hét tên anh.

Hàn Thiên Sư không để ý đến tiếng hét của Tĩnh Sam, ném áo khoác của cô sang một bên trên mặt đất.

“Hàn Thiên Sư, anh làm sao vậy? Anh buông em ra, giờ đang là ban ngày đấy!” Cô vừa xấu hổ vừa tức giận.

Hàn Thiên Sư cười lạnh chế giễu: “Ban ngày thì sao? Không phải em và Lục Minh Trác cũng ve vãn nhau giữa ban ngày ban mặt sao? Cùng anh ta thì được, nhưng với anh thì không được sao?”

Tĩnh Sam nghe ra những gì Hàn Thiên Sư muốn nói, ngoài miệng thì nói rằng không hiểu lầm cô và Lục Minh Trác, nhưng thực chất trong lòng đã hiểu lầm rồi.

Cô không muốn như vậy, cô rất sợ hãi, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của mình, sợ Hàn Thiên Sư sẽ tiếp tục làm nhục cô.

“Hàn Thiên Sư, anh đừng làm thế! Giữa em và Lục Minh Trác thực sự chưa có chuyện gì xảy ra, anh buông em ra trước được không?” Tĩnh Sam hơi nghẹn ngào khi nói câu này.

Đáng tiếc là Hàn Thiên Sư không hề để tâm đến sự sợ hãi hoảng loạn của cô.

Anh đè mạnh lên người Tĩnh Sam, khiến cô dính chặt vào cửa kính không thể nhúc nhích.

Tĩnh Sam giận đến phát khóc, giơ chân giẫm mạnh lên mu bàn chân của Hàn Thiên Sư.

Cô đi giày cao gót, cú giẫm mạnh này lực rất mạnh, Hàn Thiên Sư đau đớn đến nỗi lập tức nhíu chặt lông mày, bàn tay đang kẹp chặt Tĩnh Sam cũng hơi nới lỏng ra một chút.

Tĩnh Sam nhanh chóng nhân cơ hội đẩy anh ra, nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị một đôi tay dài kéo lại.

Mu bàn chân của Hàn Thiên Sư đau nhức, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy mạnh mẽ. Anh ghì chặt Tĩnh Sam xuống khoảng trống phía sau bàn làm việc, khiến cô không thể nhúc nhích được.

Tĩnh Sam tức giận vung tay đánh Hàn Thiên Sư mà chẳng hề nghĩ ngợi gì. Hàn Thiên Sư không kịp phòng bị và bị đánh một cú đau điếng.

Nhưng sau khi nghe thấy một tiếng “bốp”, tay của cô đang ở trên khuôn mặt điển trai của Hàn Thiên Sư.

Nhất thời cả hai đều sững sờ kinh ngạc nhìn nhau.

“Em... em không cố ý, chỉ là...” Tĩnh Sam cắn môi, nhỏ giọng giải thích.

Tuy nhiên, còn chưa kịp giải thích rõ ràng, Hàn Thiên Sư đã định thần lại, đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn cô.

“Tĩnh Sam, em dám đánh anh? Em không muốn anh động vào người em như vậy sao?” Hàn Thiên Sư tức giận nghiến răng hỏi.

Tĩnh Sam lắc đầu, vô cùng ấm ức nói: “Hàn Thiên Sư, anh có thể bình tĩnh lại một chút được không? Anh có đầu óc không vậy? Nếu em không muốn anh động vào người thì chuyện tối hôm qua là gì? Em tưởng là giữa chúng ta nên chung sống hòa thuận với nhau, tình cảm, thái độ của em, anh đều hiểu hết... ”

“Anh không hiểu!” Hàn Thiên Sư cắt ngang lời của cô, tức giận khiển trách: “Em nói thích tôi, yêu tôi. Nhưng vừa quay đầu đi chỗ khác là có thể trò chuyện thân mật với người đàn ông khác ngay. Mà bây giờ, anh đã cho em cơ hội để chứng minh tình yêu với anh, nhưng... em lại đang từ chối! ”

Tĩnh Sam khóc nhòe mi không thể nhìn rõ khuôn mặt của Hàn Thiên Sư.

Cô khóc hức hức, cảm thấy vô cùng buồn bã: “Hàn Thiên Sư, trong lòng anh, cách để chứng minh tình cảm có thật lòng hay không là làm ở đây giữa ban ngày ban mặt sao?”

“Đúng vậy!” Hàn Thiên Sư đáp lại rất nhanh, hoàn toàn không hề suy nghĩ.

Tĩnh Sam lau vội hàng nước mắt, nhưng vẫn không kìm được nước mắt lại trào ra, cô hỏi ngược lại: “Anh hỏi em có yêu anh không, vậy còn anh? Anh có yêu em không?”

“...” Hàn Thiên Sư im lặng, ánh mắt đục ngầu nhìn Tĩnh Sam, không nói lời nào. Có vẻ như không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên hỏi như vậy.

Thấy Hàn Thiên Sư không trả lời, Tĩnh Sam tiếp tục hỏi: “Tại sao không trả lời? Là bởi vì anh hoàn toàn không yêu em, nên mới không trả lời được đúng không?”

Ngập ngừng một chút, Tĩnh Sam thất vọng cười khổ: “Bởi vì anh không yêu em, cho nên không quan tâm em sẽ buồn hay thất vọng không, cũng không quan tâm liệu em có bị tổn thương hay không. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bây giờ anh ép buộc sỉ nhục em như thế này, tàn nhẫn biết nhường nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.