Vô Củ

Chương 74: Chương 74: Hạ độc




Ngô Củ tự mình đỡ Thạch Tốc, áo choàng cũng nhiễm máu.

Bình thường Công tử Củ là người yêu sạch sẽ, giờ lại không để ý, Tề Hầu nhìn thấy trong lòng chua lờm.

Thời điểm đến truy xe, Ngô Củ còn dự định mang Thạch Tốc lên một chiếc xe khác, Tề Hầu lại nói:

“Thạch Tốc bị thương nặng, chỉ một mình Nhị ca chăm sóc khó khăn, vẫn là ngồi cùng xe thôi. Cô cũng có thể hỗ trợ.”

Ngô Củ thật ra là sợ làm dính bẩn Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu đã lên tiếng, Ngô Củ cũng nói tự nhân giúp đem Thạch Tốc nâng lên truy xe của Tề Hầu.

Ba người ở trong xe. Thạch Tốc vẫn còn đang hôn mê. Tề Hầu lấy thuốc trị thương vẩy lên lưng Thạch Tốc cầm máu, sau đó dùng khăn sạch sẽ trùm lên, động tác phi thường gọn gàng.

Ngô Củ cẩn thận nói:

“Quân thượng, Thạch Tốc không có chuyện gì chứ?”

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

“Ai biết được, phải xem tạo hóa thôi. Nếu người bình thường, bị thương nặng như vậy, không chết cũng tàn phế. Bất quá Thạch Tốc thể chất tốt hơn một chút, vẫn còn có thể cầm cự, có lẽ còn hi vọng.”

Ngô Củ vừa nghe càng cảm thấy tê cả da đầu. Phía sau lưng Thạch Tốc cùng trên mặt bị đinh của roi đánh đến nát bét. Đừng nói là lưu vết sẹo, tuyệt đối mong đừng tàn tật là tốt rồi.

Xe ngựa tới dịch quán, đã có y quan chờ sẵn. Vì trước đó có tự nhân chạy về trước thông báo, mọi người vội vàng đem Thạch Tốc nhấc xuống, tiến vào dịch quán trị liệu.

Ngô Củ cũng không hiểu y thuật, chỉ có thể đi về phòng thay đổi xiêm y.

Tử Thanh cùng Yến Nga nhìn thấy xiêm y Công tử Củ đều là máu, sợ hết hồn. Yến Nga vừa lấy phục thường, vừa nói:

“Vương tử này còn nhỏ tuổi sao lòng dạ độc ác như vậy, thật khó có thể tưởng tượng.”

Ngô Củ thay đổi xiêm y xong, vội vã chạy đến phòng Thạch Tốc nhìn tình huống.

Y quan đang xử lý vết thương, may mắn bị thương không ở chỗ hiểm. Bất quá vết thương rất sâu, có chỗ bị đinh đâm nhiều lần sâu đến xương cốt, thực sự máu me đầm đìa.

Thạch Tốc nằm úp trên giường, phía sau lưng bị băng bó dày đặc, hai má cũng bị băng bó lại. Đang yên đang lành một gương mặt nghiêm nghị anh tuấn bị sưng phù lên rất dữ dội.

Thạch Tốc đã tỉnh, thấy Công tử Củ tiến vào, vội vã giãy dụa ngồi dậy, muốn bái tạ.

Ngô Củ ngăn cản hắn, nói:

“Ngươi nằm úp sấp đi, là ta cám ơn ngươi mới đúng. Nếu không phải tối hôm qua ngươi tới báo cho ta, Tề quốc liền gặp chuyện. Vì chuyện này hại ngươi chịu khổ, cái này cũng là ta phải làm. Thiên tử đã đem ngươi ban cho ta, sau này ngươi liền đi theo ta, không cần về Vương cung nữa. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương.”

Thạch Tốc hơi kinh ngạc, lúc này liền dập đầu nói:

“Tốc cảm ơn đại ân Công tử cứu mạng!”

Vừa lúc này, Tề Hầu cũng từ bên ngoài đi vào. Xiêm y của hắn cũng dính không ít vết máu.

Đổi thường phục, không có mặc triều phục, cả người Tề Hầu thoạt nhìn có chút hiền hoà, thế nhưng vẫn cứ không giấu được lãnh khốc ác liệt.

Tề Hầu cùng Thạch Tốc đều hiện ra vẻ lãnh khốc, thế nhưng cũng không giống nhau. Thạch Tốc như tảng đá, nghiêm túc thận trọng. Mà Tề Hầu mặc dù coi như lãnh khốc, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ôn nhu như nước. Hắn khiến ngươi cho rằng đang ôn nhu như nước, nhưng cũng có thể nổi giận lôi đình bất cứ lúc nào. Nói chung khiến người ta không thấu, không thể phỏng đoán được HunhHn786.

Tề Hầu chắp tay sau lưng đi tới, cười híp mắt nói:

“Vì sao chỉ tạ ơn Công tử, không tạ ơn Cô?”

Thạch Tốc vừa thấy Tề Hầu, vội vàng muốn quỳ xuống tạ ơn, suýt nữa đem vết thương phía sau lưng nứt toạc. Ngô Củ thấy mà kinh hồn táng đảm. Tề Hầu cười tủm tỉm duỗi tay ngăn hắn, nói:

“Cô nói đùa thôi. Đêm qua chuyện Vương nữ, ngươi còn có ân với Cô, cứ dưỡng thương cho tốt là được.”

Thạch Tốc tựa hồ phi thường cảm kích, bất quá sắc mặt vẫn giống như hòn đá, thật sự là mặt than, xem như không biến hóa. Liền ở ngay lúc này, Tề Hầu lại nói:

“Như vậy đi......”



Ngô Củ không biết Tề Hầu muốn nói gì, bất quá nhìn vẻ mặt mưu mô kia cảm thấy không phải cái gì tốt. Chỉ sợ là hắn muốn trêu cợt Thạch Tốc thôi.

Tề Hầu lập tức vỗ tay một cái, rất có hứng thú nói:

“Cô thấy ngươi là người mạnh mẽ, tính tình rất giống người Tề quốc.”

Thạch Tốc nói:

“Tốc thật ra là người Tề quốc, chỉ là lưu lạc tới Chu Triều.”

Tề Hầu vừa nghe càng cao hứng, mỉm cười, nói:

“Vậy thì càng tốt, ngươi trung thành và tận tâm, trên đời ít có, lại rất có duyên với Cô. Giống như nhị ca nói, thật sự là có duyên phận. Không bằng như vầy đi, Cô thu ngươi làm nghĩa tử, được chứ?”

Ngô Củ:

“......”

Ngô Củ nghĩ thầm.

Tề Hầu không đơn giản, cuồng thu nghĩa nữ, hiện tại thế nhưng cũng nghiện thu nghĩa tử rồi.

Tề Hầu 30 tuổi, Thạch Tốc hai mươi mấy tuổi, nhìn như thế nào cũng không giống như là cha con. Hơn nữa Thạch Tốc thân hình cao lớn, tướng mạo lãnh khốc, thấy thế nào cũng như là hai anh em. Hắn thu Thạch Tốc làm nghĩa tử thật sự kỳ quái.

Thạch Tốc cũng sửng sốt một chút, vội vàng nói:

“Tốc xuất thân hạ tiện thấp kém, Quốc quân đã không bỏ mà cứu giúp. Nhưng trăm triệu lần không dám trèo cao.”

Tề Hầu cười nói:

“Cô cho người khác chỗ tốt, người khác hận không thể quỳ cảm tạ. Hôm nay cho ngươi chỗ tốt, ngươi lại quỳ chối từ. Càng vừa mắt Cô. Vậy là định rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi không phải thiện phu Thạch Tốc, mà là Công tử Tốc Tề quốc.”

Ngô Củ ở một bên vẫn như cũ có chút vô lực. Không biết sao Tề Hầu đột nhiên ham thích trò nhận con nuôi này. Ngô Củ đột nhiên lại có thêm một đứa cháu trai hai mươi mấy tuổi, cảm giác áp lực rất lớn.

Tề Hầu còn cười tủm tỉm, vẻ mặt mưu mô.

Thạch Tốc tựa hồ bị cảm động, vội vàng dập đầu, nói:

“Tạ ơn Quân thượng!”

Tề Hầu cười nói:

“Phải kêu Quân phụ.”

Hắn nói, lại chỉ vào Ngô Củ.

“Công tử Củ là nhị ca Cô, ngươi sau này kêu hắn là nhị bá đi.”

Thạch Tốc thực thành thật, vội vàng nói:

“Nhị bá.”

Trong nháy mắt, Ngô Củ cảm giác mình bị già đi không ít, áp lực thật sự không nhỏ.

Tề Hầu tựa hồ cảm thấy kết quả này thập phần vừa lòng, đầy mặt từ ái nói:

“Tốc Nhi dưỡng thương cho tốt, Cô cùng nhị bá không quấy rầy. Có chuyện gì chỉ cần phân phó người hầu là được. Có cái gì không được an tâm, nói người tới tìm Cô. Nhị bá thân mình không tốt đừng phiền hắn.”

Thạch Tốc nghe không hiểu thâm ý Tề Hầu, chỉ là gật đầu nói:

“Dạ, Quân... Quân phụ.”

Ngô Củ đã vô lực chửi bới. Thật sự không thích người khác kêu mình là bá bá, bởi vì Ngô Củ cảm thấy mình căn bản không lớn tuổi như vậy.

Ngô Củ cùng Tề Hầu rời khỏi phòng Thạch Tốc, còn dặn dò Thạch Tốc nghỉ ngơi. Ngô Củ vừa muốn cáo lui liền “hắt xì!” một tiếng, lại hắt xì, nhanh dùng tay áo che lại miệng mũi, quay đầu đi.

Tề Hầu nhíu mày nói:

“Nhị ca là tối hôm qua cảm nhiễm phong hàn, hôm nay may mà không có việc gì, nhanh về nghỉ ngơi thôi. Cô lệnh y quan qua xem một cái.”

Ngô Củ cảm thấy chỉ là cảm mạo nhẹ, hắt xì thì tốt rồi. Nhưng Tề Hầu đặc biệt săn sóc gọi y quan đến.

Ngô Củ trở về phòng, Tề Hầu cũng đi theo. Y quan vội vàng lại bắt mạch. Quả nhiên là cảm nhiễm phong hàn.

Ngô Củ thân mình tương đối nhược, lúc này y học cũng không phát triển. Thân thể này vốn có bệnh cũ vào ngày đông còn ngủ chiếu dưới đất tất nhiên bị cảm mạo.

Y quan kê một ít dược liệu, nói chỉ cần uống hai ngày thì tốt rồi.

Hôm nay cũng không chuyện gì, chỉ còn chờ phát tang, sau phát tang sẽ có buổi tiệc chiêu đãi các đặc sứ.

Tề Hầu ở buổi tiệc đầu tiên tiếp đãi đặc sứ đã cho Lỗ quốc cùng Vệ quốc khó coi. Ở lần thứ hai, hắn liền tính toán lấy cớ Tống quốc không có người tới chịu tang, nói được đại diện Thiên tử ở hội nghị các chư hầu.

Tề Hầu tính toán như vậy liền dặn dò Công tử Củ uống thuốc nghỉ ngơi, còn mình trở về phòng lên kế hoạch.

Ngô Củ không có chuyện gì làm nghỉ ngơi ở trong phòng, uống thuốc ngủ một giấc. Kết quả bữa trưa cũng bỏ qua, tỉnh dậy đã là buổi chiều. Thời điểm Ngô Củ tỉnh lại cảm giác đầu nặng trầm trọng, cổ họng cũng đau.

Cảm mạo uống thuốc mà càng biến nặng, cũng không có ăn uống, lại nặng nề ngủ đi.

Ngô Củ hai ngày này ở trong phòng, cơ hồ không động. Uống thuốc cảm mạo không giảm lại càng ngày càng nặng. Vừa mới bắt đầu là nhảy mũi, sau đó không còn chải mũi, hắt xì cũng hết, thế nhưng bụng đau, thường xuyên ho khan, thời điểm ho còn kèm theo chút tơ máu.

Ngô Củ có chút kinh hồn táng đảm. Y quan lại tới xem qua. Vẫn là nói nhiễm phong hàn có chút nghiêm trọng, điều chỉnh phương thuốc.

Hôm nay, Ngô Củ càng khó chịu, đau đầu muốn nứt, hôn hôn trầm trầm. Yến Nga thấy Ngô Củ tỉnh, liền tiến vào hỏi:

“Công tử, tốt chút nào chưa?”

Ngô Củ không tinh thần, nói chuyện hữu khí vô lực.

“Vẫn là như cũ.”

Yến Nga vừa nghe, nói:

“Vậy nô tỳ đi báo Quân thượng.”

Ngô Củ nói:

“Sao lại thế?”

Yến Nga nói:

“Quân thượng hôm nay sáng sớm nói muốn ăn bánh rán Công tử làm, hỏi nô tỳ Công tử đã khỏe chưa.”

Ngô Củ vừa nghe, thì ra Tề Hầu lại “ốm nghén“. Tuy rằng bản thân còn chưa có khỏe, bất quá chỉ đơn thuần là cảm mạo, cũng không có gì, Ngô Củ nghĩ thầm chịu được liền qua.

Ngô Củ ngồi dậy. Đã nhiều ngày chưa hoạt động, Ngô Củ liền dứt khoát đi phòng nếp một chuyến, thuận tay làm bánh rán, cũng chỉ trong chốc lát.

Tử Thanh cùng Yến Nga hầu hạ Ngô Củ rửa mặt, mặc quần áo, sửa sang lại đầy đủ hết, lúc này mới đi đến phòng bếp.

Bởi vì còn sớm chưa có thiện phu làm việc, phòng bếp có chút quạnh quẽ.

Tề Hầu hôm nay dậy rất sớm. Trời còn mờ tối hắn liền tỉnh, có chút ngủ không được. Nguyên nhân gì sao?

Là hắn tưởng niệm món ăn của Công tử Củ. Đột nhiên đặc biệt muốn ăn bánh rán lớn vào bữa sáng. Lăn qua lộn lại, hắn càng nghĩ càng thèm. Tề Hầu dứt khoát rời khỏi giường.

Tự nhân tiến vào hầu hạ. Tự nhân này là tự nhân ngày ấy Hồ Tề đưa cho Tề Hầu. Tự nhân này xinh đẹp khả ái, kỳ thật hắn xuất thân là một con hát, chính là người xướng khúc. Hắn rất giỏi về bắt chước.

Tự nhân ngày ấy ở trên xe ngựa bị Tề Hầu ôm, còn kêu hắn là nhị ca. Sau khi sợ hãi, hắn tựa hồ minh bạch cái gì đó. Mấy ngày nay, hành động nói chuyện, hắn đều bắt chước Công tử Củ.

Nhưng không có một nửa điểm tương tự. Ngô Củ khẩu khí luôn là lạnh nhạt, mà tự nhân này lại muốn lấy lòng Tề Hầu, cho nên làm có chút chẳng ra ngô ra khoai gì.

Tề Hầu ngồi dậy. Tự nhân liền quỳ trên mặt đất, “động tay động chân” mặc quần áo cho Tề Hầu. Hắn hận không thể ôm đùi Tề Hầu. Thái độ ân cần lại quyến rũ, so với nữ tử còn muốn quyến rũ hơn.

Tề Hầu lạnh căm căm nhìn thoáng qua tự nhân, cũng không có để ý đến hắn. Tự nhân vẫn cứ không nhụt chí, nũng nịu nói:

“Quân thượng, tiểu thần hầu hạ ngài vấn tóc.”

Tề Hầu nhìn hắn một cái. Tự nhân còn tưởng rằng Tề Hầu rốt cuộc coi trọng chính mình, lập tức mặt ngượng ngùng, hơi chút hạ thấp mặt liếc mắt đưa tình.

Tề Hầu chỉ là nhàn nhạt nói:

“Giọng nói sao vậy? Nuốt lông gà?”

Mặt tự nhân cứng đờ, tức khắc ho khan một tiếng. Biết mình dùng sức quá mạnh, nhanh nói:

“Không... Không phải, Quân thượng.”

Tề Hầu cười lạnh một tiếng, xoay người lại duỗi tay nắm cằm tự nhân. Tự nhân tức khắc một trận tâm thần lay động, mặt đỏ rần, nói:

“Quân thượng......”

Tề Hầu nhìn trái nhìn phải, cẩn thận đánh giá một phen, nói:

“Thân thể phẳng phiêu, quá mảnh khảnh, ôm không đủ tay. Mặt cũng không phải đẹp. Mũi không đủ cao thẳng. Mắt cũng không đủ quyến rũ. Môi này... không đủ mềm mại. Trở về nói cho Thiên tử biết, ngươi không hợp khẩu vị của Cô.”

Tự nhân còn đang tâm thần dao động, kết quả là bị đánh giá một trận, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Hắn vốn là kép hát, sau này tới hầu hạ bên cạnh Thiên tử. Thiên tử lúc nào cũng khen hắn, nói hắn đẹp đẽ ôn nhu, hiểu chuyện vừa ý. Nào có biết lại bị Tề Hầu hạ thấp cũng không phải một bậc HunhHn786.

“Cộc cộc”

Vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng gõ cửa, Tề Hầu lúc này mới buông tay ra, nói:

“Là ai?”

Giọng Yến Nga nôn nóng vang lên, cách ván cửa nói:

“Quân thượng, là tỳ nữ Yến Nga!”

Tề Hầu vừa nghe là Yến Nga, đi tới, tự mình mở cửa ra, hỏi.

“Chuyện gì?”

Cửa mở ra đã thấy Yến Nga hai mắt đầy nước mắt. Đôi mắt đỏ hồng hồng, một mặt lo lắng nói:

“Quân thượng... Công tử... Công tử bị ngất! Công tử ở bên trong phòng bếp té xỉu, còn... còn ho ra máu.”

Tề Hầu vừa nghe, tim “thình thịch“.

Bên trong phòng bếp? Kia không là bởi vì muốn làm bánh rán lớn sao? Thì ra Công tử Củ thân thể còn chưa khỏe, hơn nữa té xỉu, ho ra máu!

Tề Hầu nói:

“Chuyện gì xảy ra? Y quan đâu?”

Yến Nga khóc lóc nói:

“Y quan xem rồi. Chính là vì y quan xem rồi, Công tử vẫn hôn mê bất tỉnh. Tỳ nữ cùng Tử Thanh không quyết định được. Tử Thanh đang chiếu cố Công tử, nói tỳ nữ chạy đến báo với Quân thượng. Công tử... Công tử là trúng độc!”

“Trúng độc?”



Tề Hầu cả kinh. Yến Nga hoang mang hoảng loạn còn nói:

“Là trúng độc, y quan nói là trúng độc. Tỳ nữ không thể quyết... Công tử hôn mê bất tỉnh... cho nên mới đến quấy nhiễu Quân thượng.”

Tề Hầu cảm giác một trận kinh hoảng, vội vã bước ra cửa, nói:

“Đi, mau dẫn Cô đi xem xem.”

Yến Nga nhanh chóng chạy trước dẫn đường, dẫn theo Tề Hầu về phòng Công tử Củ.

Đẩy cửa ra, đi vòng qua gian ngoài liền nhìn thấy Công tử Củ nằm ở trên giường. Sắc mặt dị thường tiều tụy, trắng thuần như lụa, không có một chút máu. Đôi môi cũng hiện ra màu tím nhạt.

Tử Thanh ở bên cạnh hầu hạ. Trên bàn có vài cái khăn, bên trên đều có vết máu, đã từ màu hồng biến thành màu đỏ tươi. Công tử Củ còn hôn mê, nhưng luôn ho không ngừng, có máu từ khóe miệng trào ra, trượt xuống cổ, nhìn rất chói mắt.

Tề Hầu vội vã xông tới đến bên giường. Cầm lên một khăn sạch, hắn nhanh chóng nâng đỡ cổ người nằm, nghiêng một ít, để tránh khỏi bị sặc, đồng thời dùng khăn lau vết máu.

Công tử Củ chỉ là ho, lại không có ý tỉnh. Sắc mặt Tề Hầu sắc có chút âm u. Giọng không lớn vì sợ quấy rầy đến người bệnh, mà là phi thường trầm thấp lạnh lùng nói:

“Y quan ở đâu?”

Một y quan bên cạnh nhanh chóng quỳ trên mặt đất, nói:

“Tiểu thần ở đây.”

Tề Hầu nhỏ giọng hỏi:

“Công tử là thế nào? Đã xem ra chưa?”

Y quan liền vội vàng nói:

“Tiểu thần đã bắt mạch. Đây... là trúng độc, tổn thương tới lục phủ ngũ tạng mới xuất hiện bệnh trạng ho ra máu.”

Tề Hầu trầm thấp nói:

“Không chỉ là bệnh thương hàn? Vì sao trúng độc? Là người nào hạ độc?!”

Hắn vừa nói như thế, y quan cũng không dám nói tiếp. Tề Hầu vào lúc này quay đầu nhìn Tử Thanh, nói:

“Ăn uống của Công tử là một tay ngươi lo liệu?”

Tử Thanh vội vã quỳ xuống nói:

“Là tiểu thần một tay lo liệu. Đồ ăn trà uống, tất cả đều qua tay tiểu thần. Tiểu thần đáng chết...”

Yến Nga nhanh chóng cũng quỳ xuống nói:

“Quân thượng, Công tử là Tử Thanh cùng tỳ nữ hầu hạ.”

Tử Thanh liếc mắt nhìn Yến Nga. Yến Nga hiển nhiên cũng sợ sệt, quỳ trên mặt đất, có chút run lẩy bẩy, dù sao nàng tuổi cũng còn nhỏ.

Giọng Tề Hầu hơi lớn, Ngô Củ tựa hồ trong mộng tỉnh lại một ít, ho vài cái.

Tề Hầu cúi đầu vừa nhìn, phát hiện Công tử Củ mở mắt ra, vội vã đỡ lấy, nói:

“Đừng ngồi dậy, nhanh nằm xuống, Nhị ca bị bệnh, phải nằm im.”

Sắc mặt Ngô Củ phi thường suy yếu, mở mắt ra nhìn Tề Hầu, liền nhắm mắt lại, phảng phất ngủ thiếp đi, suýt nữa dọa Tề Hầu nhảy dựng. Chỉ là Ngô Củ cũng không có ngất đi, mà là rất gian nan mở miệng nói:

“Không phải lỗi... Tử Thanh cùng Yến Nga.”

Tề Hầu nghe Ngô Củ bảo vệ hai người kia, cũng phản bác không được, lập tức nhẹ giọng nói:

“Được rồi, Cô cũng không có muốn trách phạt bọn họ. Nhị ca an tâm nghỉ ngơi, cái gì cũng đừng nghĩ. Tất cả còn lại để Cô xử lý, được chứ?”

Tề Hầu rất ôn nhu, vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve trán Ngô Củ. Trán lạnh lẽo được lòng bàn tay nhiệt độ cao truyền đến ấm nóng. Ngô Củ nhắm mắt lại, lúc này mới cố công tốn sức gật gật đầu.

Tề Hầu quay đầu nói với Tử Thanh:

“Chuyện Công tử Củ trúng độc, truyền lệnh đi tra rõ. Ở trong dịch quán có nhiều người như vậy mà để xảy ra chuyện một người trúng độc? Còn nữa nói Đại Tư Hành tiến cung, đi diện kiến Thiên tử, mong Thiên tử có lời giải thích hợp lý.”

Tử Thanh liền vội vàng nói:

“Vâng, tiểu thần đi ngay.”

Tử Thanh nói dập đầu lạy, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tề Hầu âm trầm phân phó xong những chuyện này, liền nói với y quan.

“Phối thuốc cho Công tử.”

“Dạ vâng “

Y quan vội vã chạy ra gian ngoài kê toa thuốc. Vào lúc này Tề Hầu đứng lên, vẫy tay Yến Nga qua hầu hạ Công tử Củ. Sau đó hắn tự mình vén vạt áo, nhẹ nhàng đi tới gian ngoài. Y quan chính là đang kê toa thuốc, thấy Tề Hầu đi ra, vội vã làm lễ.

Tề Hầu sắc mặt phi thường mù mịt, âm thanh cũng lạnh như băng, nói:

“Cô hỏi ngươi, ngươi liền nói thật. Độc Công tử trúng có thể giải không?”

Tử Thanh trước tiên chạy đi tìm Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe có chút sửng sốt, suýt nữa bị dọa cho phát sợ, liền vội vàng nói:

“Công tử... Công tử trúng độc?”

Tử Thanh nói:

“Vâng, chuyện vừa xảy ra không lâu, luôn ho ra máu, còn hôn mê.”

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe ngồi không yên, vội vã chạy tới nhìn. Tề Hầu tự mình dặn dò hắn tiến cung đi gặp mặt Thiên tử. Người Tề quốc ở tại dịch quán bị đầu độc, đây chính là chuyện lớn, nhất định phải hướng Thiên tử muốn lời giải thích.

Công Tôn Thấp Bằng biết sự tình rất lớn, lập tức ôm quyền nói:

“Thấp Bằng đi ngay!”

Hắn nói nhanh chân đi ra về phòng mình thay đổi quần áo, cũng không cần xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa chạy vào Vương cung.

Tử Thanh bận rộn một vòng, vừa vặn y quan đã phối thuốc xong. Y quan đối với độc Công tử Củ trúng cũng không quá biết rõ. Bởi vì độc không phải rất mạnh, có thể là chia ra hạ, cho nên không trí mạng, có thể bảo đảm tính mạng. Thế nhưng thân thể Công tử Củ vốn quá kém, bởi vậy nếu như không có thuốc giải trực tiếp, y quan chỉ có thể thử nghiệm. Sau một quãng thời gian, không biết có thể để di chứng gì hay không.

Thân thể này của Ngô Củ vốn cũng không tốt, nếu có lưu bệnh căn gì, phàm là đau đầu nhức óc cũng có thể đòi mạng.

Tử Thanh cũng không giúp đỡ được gì. Tề Hầu một tấc cũng không rời, tự mình chiếu cố Công tử Củ. Bên cạnh còn có Yến Nga hỗ trợ, Tử Thanh liền cầm dược liệu tự mình chạy đi nấu thuốc.

Rất nhanh không chỉ là người trong dịch quán Tề quốc, ngay cả dịch quán của các quốc gia khác cũng biết chuyện có người gan to bằng trời hạ độc Công tửCủ Tề quốc. Hơn nữa cứ truyền qua truyền lại, cũng không biết là thật hay giả. Có lời đồn nói Công tử Củ sắp không được, cũng có thể đã bị độc chết, cho nên Tề Hầu mới tức giận như vậy.

Tử Thanh đi nấu thuốc. Hắn ngồi ở trên bậc thang nhìn ngọn lửa, có chút ngẩn người. Tâm lý rối như tơ vò. Theo lý mà nói, tất cả đồ ăn cùng trà uống của Công tử Củ đều là qua tay hắn và Yến Nga. Hơn nữa trong ngày thường Công tử cũng sẽ không ăn thức ăn do phòng bếp làm, đều là tự mình nấu. Không thể có người hạ độc ở bên trong thức ăn.

Nước trà đều là giống nhau, hoa khô cùng quả khô là Công tử tự mình chuẩn bị. Nếu có độc thì mọi người cũng đều trúng độc. Nhưng cố tình chỉ có một mình Công tử trúng độc.

Tử Thanh thực sự không nghĩ ra, còn có chỗ nào không đúng. Có người bụng dạ khó lường, rốt cuộc là làm sao nhảy vào độc. Tề Hầu cũng phái người đi thăm dò, thế nhưng chung quy không tra ra được gì.

Tử Thanh còn lén lút nghe Tề Hầu hỏi y quan, Công tử đến cùng có cứu được hay không. Y quan cũng không chắc chắn. Nếu như có thể tìm ra người hạ độc, tất nhiên có thể cứu chữa. Nếu tìm không được, cũng có thể có thể cứu chữa, chỉ là thân thể chịu khổ. Đó cùng tàn phế cũng không khác nhau gì cả.

Tử Thanh nghe rồi tâm lý không thoải mái.

Kỳ thực trong lòng hắn nên thoải mái mới đúng. Dù sao trước đây, Tử Thanh luôn bị Công tử Củ ngược đãi, trên người trên cánh tay hắn đều là vết sẹo to to nhỏ nhỏ. Công tử Củ nghe đến tiếng kêu thảm thiết của hắn, ngược lại sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ, nhìn thấy hắn khóc rất thảm, còn cười to lên.

Tử Thanh cảm thấy nếu Công tử cứ như vậy bị độc chết, có lẽ mình không cần tiếp tục làm mật thám, có lẽ sẽ thật cao hứng, nói không chừng còn có thể trở lại hầu hạ bên cạnh Tề Hầu vân vân...

Tử Thanh nghĩ rất nhiều, thế nhưng càng nghĩ trong lòng càng khó chịu. Hắn tuy còn nhỏ tuổi, còn chưa có trải đời bao nhiêu năm, thế nhưng không có người nào đối xử tốt với hắn. Tổng cộng cũng chỉ có hai người tốt, một là Tề Hầu có ân cứu mạng, hai chính là người mà hắn nửa oán hận nửa cảm kích, Công tử Củ.

Tử Thanh không biết Ngô Củ ôn nhu này cũng không phải là Lữ Củ yêu thích ngược đãi người khác kia. Hắn chỉ nghĩ Công tử trải qua trận chiến Thời Thủy đã sửa lại tâm tính. Dù sao cũng là “chết qua một lần” có lẽ có ít nhiều giác ngộ.

Nói chung trong lòng Tử Thanh khó chịu, ngồi ở trên bậc thang, ôm đầu gối nhìn chăm chú ngọn lửa, sắc mặt cũng không được khá lắm. Có người từ phía sau đi tới, Tử Thanh cũng không nghe thấy, còn luôn ngẩn người.

Người kia vỗ vai Tử Thanh. Tử Thanh giật mình, quay đầu lại, lúc này mới phát hiện là Tào Mạt.

Bây giờ Tào Mạt không giống ngày xưa. Hắn đã là đại phu, một thân quan bào trên người, thân hình cao lớn lại cường tráng, còn có một loại khí chất tiêu sái người khác không có được.

Tào Mạt đi tới, hơi hơi kinh ngạc nhìn Tử Thanh, nói:

“Đứa nhỏ này lại khóc nhè?”

Hắn nói, còn ngắt chóp mũi Tử Thanh. Tử Thanh vội vã né tránh, lung tung lau mặt một cái, nói:

“Đại nhân tại sao cũng tới đây? Nơi này là phòng dược liệu mà còn đụng phải đại nhân, vẫn là mời ngài về đi.”

Tào Mạt thấy hắn lãnh đạm, cũng không tức giận, trái lại đứng ở bên cạnh, nói:

“Ta tới hỏi tình huống. Toàn bộ dịch quán đều nói bóng nói gió. Quân thượng canh giữ ở trong phòng Công tử, một mực không gặp người. Ta cũng không nhìn thấy Công tử cái dạng gì.”

Tử Thanh đứng dậy, phủi áo choàng. Bởi vì Ngô Củ có tính ưa sạch sẽ, rất thích sạch sẽ, cho nên Tử Thanh trước tiên đi rửa sạch tay. Sau đó hắn mới đi lấy một tấm vải bố để trên cái chén, bưng nồi thuốc đổ vào, lọc nước thuốc.

“Chính là cái dáng vẻ một chốc hôn mê, một chốc tỉnh táo...”

Tử Thanh đang nói chuyện, Tào Mạt đột nhiên đi tới, một phát bắt được tay Tử Thanh. Tay Tử Thanh bị lệch đi, chén thuốc “choảng” liền rơi trên mặt đất. Thuốc văng tứ tung trên đất, cái chén cũng nát bét.

Tử Thanh lúc này mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

“Ngài làm cái gì!?”

Tào Mạt không nói lời nào, chỉ là hơi đẩy Tử Thanh ra. Hắn cau mày, sắc mặt không còn bất cần. Vén một góc áo choàng lên, Tào Mạt nhanh chóng ngồi chồm hỗm xuống, dùng tay đẩy bả thuốc nát tan ra, tựa hồ tìm kiếm cái gì bên trong.

Công tử Củ bị bệnh hai ngày. Hai ngày này chỉ có Tề Hầu ở bên cạnh, những người khác không cho gặp. Y quan cũng không ra khỏi cửa, buổi tối cũng ở gian ngoài phòng, bất cứ lúc nào cũng túc trực.

Chỉ có Tử Thanh cùng Yến Nga hầu hạ. Tề Hầu mỗi ngày đều rất muộn mới trở lại phòng của mình. Tự nhân hầu hạ phi thường gian nan. Dù sao thân thể Công tử Củ ngày càng yếu, nhìn sắc mặt Tề Hầu cũng biết.

Có người nói, e rằng Công tử Củ Tề quốc có thể cùng tiên Vương đồng thời phát tang. Công Tôn Thấp Bằng tiến cung hai chuyến. Chu Thiên tử nói là sẽ nghiêm trị tặc tử hạ độc. Thế nhưng quan trọng là bọn họ không bắt được tặc tử kia, cũng không biết đến cùng đã dùng cách gì hạ độc Công tử Củ.

Ngày hôm đó, Tề Hầu về tới phòng, tự nhân hầu hạ đặc biệt cẩn thận từng chút. Bất quá hắn vẫn bị Tề Hầu quở trách hai tiếng. Tự nhân liên tục khúm núm hầu hạ. Sau khi Tề Hầu ngủ, lúc này hắn mới tắt đèn, từ gian phòng lui ra.

Tự nhân ra khỏi phòng đã muộn lắm rồi. Dù sao Tề Hầu từ phòng Công tử Củ trở về đã là lúc nửa đêm, hơn nữa rửa mặt thay y phục xong chẳng mấy canh giờ liền tới hừng đông.

Tự nhân lui ra, cũng không trở về chỗ nghỉ của chính mình, mà là cẩn thận từng li từng tí nhìn nhìn chung quanh. Nhấc vạt áo, hắn cẩn thận chạy như một làn khói tới phòng dược liệu.

Tự nhân chạy vào phòng dược liệu, lại bắt đầu nhìn nhìn chung quanh, bảo đảm bên trong không có bất kỳ người nào. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng đi vào. Trong bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy, tự nhân suýt nữa còn bị ngáng chân té lộn mèo một cái.

Cẩn thận đi về phía trước, đi vào rồi hắn dừng lại một chốc, sau đó từ trong lòng móc ra một thứ, nhìn kỹ là một tấm vải bố.

Tân Chu Thiên tử yêu thích xa xỉ, bởi vậy dịch quán vì đón ý hùa theo Chu Thiên tử, cũng một lần nữa xây dựng lại, cả phòng dược liệu cũng phi thường tinh tế.

Tự nhân vội vàng lấy tấm vải bố ra, sau đó cầm lên tấm vải bố để trên bàn, cất vào trong lồng ngực của mình, đem vải bố mới đặt về chỗ cũ.

Hai tấm vải bố thoạt nhìn cơ hồ không khác nhau, bất quá một cái có hơi ố vàng, nhưng ở trong bóng tối cũng không thấy được gì.

Tự nhân đổi xong tấm vải bố, thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Lúc này hắn mới vỗ vỗ ngực mình, quay người nghênh ngang muốn đi ra ngoài.

Tự nhân động tác cũng rất nhanh chóng đi ra ngoài. Thế nhưng lúc này hắn đã không giống như khi tiến vào cẩn thận nhìn chung quanh. Hắn đi tới cửa phòng dược liệu lại hô ra.

“Ôi!!!”



Một tiếng thở dốc, cả kinh lui hai bước.

“Rầm!”

Chân bị ngáng tại khuông cửa, tự nhân ngã một cái thực mạnh. Ngã trên mặt đất, hắn khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy mới vừa rồi phòng dược liệu còn đen ngòm, phút chốc lại có đuốc đèn sáng choang.

Tử Thanh cùng Yến Nga mỗi người bưng một chiếc đèn, đi hai bên một người nam tử mặc áo lụa trắng.

Nam tử kia một thân áo ngoài lụa màu trắng. Eo buộc bốn khoan bạch ngọc, đầu mang ngọc quan, thoạt nhìn nhẹ nhàng thanh thoát.

Màu áo bên trong xanh lam nhàn nhạt, càng tôn lên khí chất không dính khói bụi trần gian. Gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhạt, toàn bộ khuôn mặt thoạt nhìn rất có tinh thần, cũng không có gì cảm giác bị bệnh.

Một đôi mắt phượng híp híp, sáng long lanh dị thường có thần, nhìn chằm chằm tự nhân.

Tự nhân vừa thấy, có một loại cảm giác gặp quỷ, kinh ngạc đến nói lắp:

“Công... Công tử... làm sao...”

Nam tử như tiên giáng thế kia chính là Ngô Củ không thể nghi ngờ.

Ngô Củ ở trên cao nhìn xuống người té lăn trên đất, cười híp mắt tiếp lời.

“Hả? Bổn công tử làm sao? Vì sao còn chưa có chết phải không?”

Tự nhân ngây ngẩn cả người. Hắn đích xác là kinh ngạc.

Ngô Củ xa xôi nở nụ cười, nói:

“Cho ngươi thất vọng rồi, thật xin lỗi nha.”

Tự nhân nghe khẩu khí của Ngô Củ, không lý do run lên một cái, run rẩy nói:

“Công... Công tử... ngài nói cái gì a? Tiểu thần... tiểu thần nghe không hiểu.”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Không sao, ngươi sớm muộn cũng sẽ hiểu. Công tử ta trước tiên muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi không phải tự nhân Thiên tử phái tới hầu hạ Quả quân sao? Cớ gì nửa đêm canh ba chạy đến phòng dược liệu? Là Quả quân thân thể có bệnh, hay là ngươi ngủ mê?”

Tự nhân mặt đầy mồ hôi lạnh chảy xuống, dưới ánh sáng đặc biệt rõ ràng chói mắt. Hắn vội vã chà xát hai lần mồ hôi, run cầm cập nói:

“Tiểu thần... Tiểu thần...”

Tự nhân sợ đến nói không ra lời. Vừa lúc đó, lại có người đi tới. Người kia còn chưa đi vào, thế nhưng khí thế vẫn như cũ, lạnh buốt mang theo mù mịt âm trầm, tiếng nói truyền đến trước.

Liền nghe Tề Hầu lạnh lùng nói:

“Cô cũng muốn biết, nửa đêm canh ba ngươi chạy tới hạ độc Công tử Tề quốc là ai cho ngươi lá gan này!”

Theo âm thanh, Tề Hầu đã nhanh chân đi đến. Trên mặt hắn tất cả đều là sương mù. Hắn vung tay áo bào màu đen, lạnh giọng quát:

“Người đâu, đến áp giải đi. Trước tiên thưởng mười roi, nếu như không nói lại ban ân mười roi, mãi đến tận khi nói mới thôi.”

“Dạ!”

Hỗ Bí Quân bên cạnh lập tức lên tiếng. Hai người binh sĩ nhanh chóng đi đến, đem tự nhân dựng lên. Tự nhân sợ đến run rẩy. Liền nghe Tề Hầu lại lạnh lùng nói:

“Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đánh chết.”

Tề Hầu nói, quay đầu đem áo choàng của mình cởi ra, tiện tay khoác lên trên bả vai Ngô Củ, thấp giọng nói:

“Nhị ca, ban đêm gió lớn, ngươi bệnh vừa khỏi, mặc nhiều một chút mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.