Võ Đạo Đan Tôn

Chương 221: Chương 221: Một quyền đánh chết.




Oanh...

Trường côn đánh xuống, chỉ thoáng chốc không khí đều bị đánh thành hai nửa, tiếng xé gió bén nhọn, tiếng gầm rú khuếch tán, thanh âm thẩm người làm đám mã tặc choáng váng, sắc mặt kịch biến.

Lâm Tiêu dựng đứng tóc gáy, nhưng ánh mắt hắn bình tĩnh như nước, đôi mắt gắt gao nhìn vào trường côn đánh xuống, cùng lúc đó nguyên lực tràn ra song chưởng.

- Ngưng Nguyên Công, ngưng ngưng ngưng, luyện hóa!

Thật nhiều nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ trên hai tay, trong lòng Lâm Tiêu gầm nhẹ, hai mắt đỏ đậm điên cuồng vận chuyển Ngưng Nguyên Công, đem Nguyên Khí đan biến thành nguyên khí luyện hóa thành nguyên lực tinh thuần nhất, toàn lực truyền nhập vào hai tay của hắn.

- Chính là hiện tại!

Lâm Tiêu ngẩng phắt đầu, hai mắt lóe vẻ kiên nghị lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lãnh Chi Kiệt, như tử thần quan sát con mồi.

- Xú tiểu tử, chết đi!

Lãnh Chi Kiệt quát lớn một tiếng, trường côn đột nhiên dừng lại, nặng nề oanh lên đỉnh đầu Lâm Tiêu, nếu một kích này đánh trúng cho dù đầu của Lâm Tiêu là kim thiết cũng nháy mắt bị đánh bẹp!

Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên một tia dao động, một đạo chân khí bá đạo kinh người bay lên, tinh khí như hồng phóng lên cao.

- Thức thứ tư Cực Đạo Uy Thiên quyền – Uy Chấn Thiên Hạ!

Thanh âm bá đạo cực điểm truyền ra, vang vọng cả núi rừng, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, song chưởng của hắn bộc phát ra một đoàn nguyên lực ba động không gì sánh được, hung hăng đánh thẳng vào trường côn.

Oanh!

Quyền côn va chạm, một cỗ kình phong vô cùng cường hãn bộc phát, mấy gốc đại thụ chung quanh trực tiếp bị đánh gãy văng ra, một ít nham thạch thật lớn gần bên bị chấn vỡ vụn, vô số đá vụn vẩy ra tứ tán.

Đông!

Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng, tro bụi tràn ngập, một đạo hắc ảnh bay ngược ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi trên mặt đất tóe ra vết máu chói mắt.

Phốc xuy...

Hắc ảnh vừa rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ ánh mắt ngưng tụ trên người hắn, ngay sau đó trường hợp hỗn loạn chợt biến thành tĩnh mịch, mọi người há hốc miệng, ánh mắt không dám tin tưởng.

Người trọng thương rơi xuống không phải là Lâm Tiêu, mà là võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ, người mạnh nhất ở đây – Lãnh Chi Kiệt!

Cao thủ hóa phàm cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong Hắc Long trại, không ngờ thua bại dưới tay võ giả tam chuyển mới thăng cấp!

Kết quả này làm trong lòng mọi người rung động, diễn cảm nháy mắt hóa đá.

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người ngơ ngác nhìn Lãnh Chi Kiệt đang cuồng phun máu tươi, yên tĩnh không tiếng động.

- Không, không có khả năng, ngươi vừa mới thăng cấp tam chuyển, làm sao có được nguyên lực nhiều như vậy!

Lãnh Chi Kiệt gian nan đứng dậy, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh hãi cùng mờ mịt khó hiểu, tràn đầy vẻ không thể tin.

- Bằng vào Nguyên Khí đan đương nhiên không được, đáng tiếc ta nuốt không chỉ là Nguyên Khí đan, còn có một viên Hồi Nguyên đan.

Trên mặt Lâm Tiêu lộ ra biểu tình đùa cợt, trong đan dược bị hắn cắn nuốt ngoại trừ thật nhiều nhị phẩm Nguyên Khí đan, còn có một viên nhị phẩm Hồi Nguyên đan.

Hồi Nguyên đan, đan dược nhị phẩm, ẩn chứa đại lượng nguyên lực, mỗi viên Hồi Nguyên đan đều giá trị xa xỉ, là một loại đan dược cực kỳ trọng yếu dành cho võ giả trong cuộc chiến sinh tử, không như Nguyên Khí đan, một khi dùng nguyên lực sẽ lập tức tràn vào kinh mạch võ giả, làm võ giả khôi phục nguyên lực.

Viên Hồi Nguyên đan kia hắn đã lấy được trong tay Phong Tuyệt tiểu đội, nhưng chưa dùng, hôm nay rốt cục có công dụng.

- Chết đi!

Trong mắt hắn hiện lên một tia lệ mang, thân hình chợt lướt ra, nháy mắt đi tới trước mặt Lãnh Chi Kiệt, quyền phải oanh ra nhanh như chớp.

- Lãnh Chi Kiệt!

Xa xa, đám người Ngụy Hưng Sơn sắc mặt kinh sợ, phát ra kinh hô.

Một khi Lãnh Chi Kiệt bị đánh chết, mất đi một võ giả hóa phàm cảnh bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.

- Ta liều mạng với ngươi!

Đối mặt uy hiếp tử vong, Lãnh Chi Kiệt gầm lên giận dữ, liều mạng thân thể bị trọng thương, điên cuồng đánh ra.

Phốc!

Quyền chưởng va chạm, quyền phải của Lâm Tiêu thật dễ dàng đánh vỡ tay phải Lãnh Chi Kiệt, máu tươi xen lẫn xương cốt bắn ra, trong ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng của hắn, quyền phải nặng nề oanh lên lồng ngực hắn, đánh ra một lỗ hổng lớn nơi ngực.

Bản thân bị trọng thương, chỉ còn lại nửa mạng, hiện tại sức chiến đấu còn không đủ ba thành, Lãnh Chi Kiệt làm sao là đối thủ của Lâm Tiêu!

Trong miệng cuồng phun máu tươi, Lãnh Chi Kiệt trừng lớn hai mắt, đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, hắn như thế nào cũng không thể ngờ mình lại chết tại hang ổ Huyết Ma mã tặc đoàn, càng không ngờ rằng người giết chết hắn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Đầu vừa lệch, Lãnh Chi Kiệt hoàn toàn tắt thở, mãi đến chết hai mắt của hắn vẫn mở thật to, hắn không cam lòng!

- Lãnh Chi Kiệt!

- Đại nhân!

- Cái gì!

Xa xa, bốn phía, Ngụy Hưng Sơn nhìn thấy một màn này, nhóm người Kiền Lê đều vẻ mặt rung động, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ bi phẫn.

Hô...

Một quyền đánh chết Lãnh Chi Kiệt, thân hình Lâm Tiêu nhoáng lên, thu lại chiến đao, đồng thời ba mảnh Ô Nguyên Toa quay về bên thân thể hắn, trôi nổi chung quanh.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua đám người Ngụy Hưng Sơn, thân hình vọt tới.

- Đừng động con yêu thú này, trước tiên giết tiểu tử kia!

- Báo thù cho Lãnh Chi Kiệt!

- Vừa rồi hắn đã bị thương, hơn nữa mới thăng cấp tam chuyển, nguyên lực trong cơ thể nhất định không đủ!

- Giết!

Đám người Ngụy Hưng Sơn gầm lên giận dữ, muốn bỏ lại Toản Địa Giáp đi đối phó Lâm Tiêu, đối với bọn hắn mà nói yêu thú không có trí tuệ, đánh không được có thể thối lui, so sánh với Lâm Tiêu, tiểu tử kia mới là uy hiếp.

- Hống!

Ngay trong nháy mắt đám người Ngụy Hưng Sơn muốn thối lui, áp lực của Toản Địa Giáp nhất thời giảm đi, nắm lấy cơ hội vỗ mạnh về phía Ngụy Cực.

Ngụy Cực lập tức bị ném bay ra ngoài, trong miệng phun tràn máu tươi.

Trong lòng Ngụy Cực hoảng hốt, không dám tiếp tục giao chiến cùng yêu thú, thân hình vội vã thối lui ra sau.

Đúng lúc này...

Hưu hưu hưu...

Ba đạo ô quang quỷ dị bạo lướt trong đêm đen, từ trước, sau, phía trên nhanh như chớp bắn thẳng vào yếu hại của Ngụy Cực, thế đi như sấm đánh, khó lòng phòng bị.

- A...

Ngụy Cực rống to một tiếng, lông tơ dựng đứng, đôi mắt trợn trừng muốn nứt ra, búa lớn điên cuồng huy vũ chắn lại ô quang.

- Đương!

Một Ô Nguyên Toa bị hắn đánh bay ra ngoài, nhưng hai ô quang còn lại hắn bất lực, trong hư không lướt qua một đường cong quỷ dị nháy mắt xuyên thấu ngực cùng đầu của hắn.

Giữa không trung, đầu của Ngụy Cực như quả dưa hấu ầm ầm nổ tung, thân hình khôi ngô vô lực ngã xuống.

- Ngụy Cực!

Kiền Lê gầm lên một tiếng giận dữ, ngoại trừ phẫn nộ trong thanh âm mang theo vẻ kinh sợ cùng run rẩy.

Lãnh Chi Kiệt cùng Ngụy Cực vừa chết, hiện tại chỉ còn lại Ngụy Hưng Sơn, chính bản thân Kiền Lê, cùng hai đầu lĩnh tam chuyển trung kỳ, ngoài ra chỉ còn lại hai mươi mã tặc đứng bên ngoài kinh hồn táng đảm, thế cục thượng phong chỉ nháy mắt rơi xuống hạ phong.

- Hống!

Toản Địa Giáp một kích thành công, rít gào một tiếng truy tới nhóm người Kiền Lê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.