Vô Địch Thiên Hạ

Chương 232: Chương 232: Ngươi không phải tiên thiên cấp ba




Hoàng Tiểu Long nhìn Tu Di Thần Sơn đã là bốn bảo hợp một trước mắt thầm nghĩ, nếu thu phục tất cả dị bảo trên Bảng Dị Bảo, dung hợp toàn bộ với Tu Di Thần Sơn, thì không biết uy lực của Tu Di Thần Sơn sẽ mạnh tới mức nào!

Sau đó Hoàng Tiểu Long lắc đầu cười một tiếng, chuyện này là không thể nào.

Ba mươi hai món dị bảo, thất lạc khắp bốn phương trời đất, cơ hội tìm được toàn bộ gần như là số không, thậm chí có dị bảo còn không ở trong không gian Vũ hồn này.

Hơn nữa, còn có dị bảo đã bị người khác thu phục, nếu mình có thể tìm được, thì người khác cũng có thể tìm được.

Một lát sau, Hoàng Tiểu Long thu Tu Di Thần Sơn vào trong cơ thể, phi thân lên, rời khỏi dãy núi này.

Hoàng Tiểu Long vừa rời đi không bao lâu, hai bóng người phá không tới, tốc độ cực nhanh.

“Kỳ quái, mới vừa rồi, ta rõ ràng cảm ứng được bên này có uy lực của ba bảo vật!”

“Chẳng lẽ bị người khác nhanh chân giành trước?”

“Đi, tiếp tục tìm một chút!”

Sau khi Hoàng Tiểu Long rời đi, thì phi hành thẳng hướng nam, sau hơn một giờ lúc tới thành Cổ Bắc thì ngừng lại. Nhớ tới lúc hắn tiếp nhận phật lực của Thiên Phật đài gột rửa ở Vạn Phật Nghiễm Ác tràng, Trần Định Nguyên kia đã phóng độc châm về phía hắn, đôi mắt Hoàng Tiểu Long chợt lóe tia sáng lạnh, sau đó đi vào thành Cổ Bắc, hỏi thăm địa chỉ của Trần phủ rồi đi tới.

Một tòa tiểu viện phía bắc Trần phủ.

Trần Định Nguyên đang bình tĩnh ngồi trong đại sảnh, nghe thủ hạ Hàn Phi bẩm báo chuyện Phong Hội gia tộc.

Mỗi một năm đệ tử trẻ tuổi của Trần gia đều sẽ tiến hành tỷ thí xếp hạng, được Trần gia gọi là Phong Hội gia tộc.

“Công tử, dựa vào thiên phú và tư chất của ngài, lần Phong Hội gia tộc này, ngài nhất định có thể lấy được đệ nhất.” Hàn Phi cười nói.

Trần Định Nguyên ngạo nghễ cười nói: “Lần Phong Hội gia tộc này, ta đương nhiên phải đoạt đệ nhất. Không chỉ đoạt đệ nhất trong Phong Hội gia tộc, đến lúc Liên Hội của tứ đại gia tộc, ta cũng phải đoạt được đệ nhất!”

Hàn Phi cười nói: “Công tử nói đúng, lần này Lạc Vô Nhất kia chắc chắn bại dưới tay công tử!”

Trần Định Nguyên gật đầu cười một tiếng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, hỏi: “Tiểu tử kia vẫn còn ở Phật quật?”

“Đúng vậy công tử, năm tháng trước, sau khi tiểu tử đó tiến vào Phật quật thì chưa từng đi ra!” Hàn Phi trả lời: “Thuộc hạ đã phái người chú ý Phật quật rồi, chỉ cần tiểu tử kia vừa ra khỏi Phật quật, thuộc hạ lập tức bẩm báo công tử.”

Trần Định Nguyên hài lòng gật đầu, cười lạnh nói: “Chỉ cần tiểu tử kia vừa ra khỏi Phật quật, ta sẽ cho hắn một ký ức cả đời khó quên.”

“Vậy sao?” Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Ai?” Giọng nói đột ngột này khiến cho cả Trần Định Nguyên và Hàn Phi hoảng sợ.

Trong ánh mắt giật mình của hai người, một bóng người từ trong hư không dần dần hiện ra.

“Là ngươi!” Sau khi thấy rõ diện mạo người tới, hai người Trần Định Nguyên đồng thời thốt lên.

Người tới chính là Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nhìn Trần Định Nguyên: “Đúng vậy, là ta.”

Sau khi hoảng sợ, Trần Định Nguyên lại cười phá lên: “Tiểu tử, không ngờ ngươi lại dám tự tiện xông vào Trần phủ ta. Lần trước, có một tên Tiên Thiên cấp mười hậu kỳ tự tiện xông vào Trần phủ ta, ngươi biết hậu quả là gì không? Chết không toàn thây! Nói thật, ta rất bội phục sự ngu xuẩn và dũng khí của ngươi!” Nói tới đây, gã đứng lên đi về phía Hoàng Tiểu Long, đồng thời ra hiệu một ánh mắt với Hàn Phi.

Hàn Phi gật đầu hiểu ý, phi thân chợt lóe, ngăn cản đường lui của Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long thấy vậy nhưng vẫn bình tĩnh.

Trần Định Nguyên đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long cách năm thước, lạnh giọng cười nói: “Nể tình ngươi dám xông vào Trần phủ ta, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chưởng của ta, ta sẽ để cho ngươi đi. Nếu ngươi không tiếp nổi ba chưởng của ta, ha ha ha!”

“Một chưởng.” Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói.

“Một chưởng?” Trần Định Nguyên ngẩn ra, sau đó lại cười nói: “Cũng được, một chưởng hay ba chưởng đối với ngươi mà nói đều giống nhau. Ta chỉ cần một chưởng là đủ giải quyết ngươi rồi. Tiểu tử, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

Hoàng Tiểu Long lắc đầu: “Ý ta là, ta chỉ cần một chưởng, để giải quyết ngươi!”

“Cái gì?” Sắc mặt Trần Định Nguyên lập tức trở nên khó coi, đôi mắt tràn đầy vẻ rét lạnh: “Tiểu tử, ta vốn còn muốn để cho ngươi một con đường sống. Đã vậy thì, ngươi lập tức chết đi!” Nói xong, gã phi thân lên, một quyền đập thẳng về phía Hoàng Tiểu Long.

Một quyền ấn to lớn phá không mà ra, mang theo ngọn lửa màu tím nhạt, âm thanh không gian rít gào. Quyền ấn còn chưa công kích tới, thì đã có một cỗ khí cực kỳ nóng bỏng đập về phía Hoàng Tiểu Long.

Đây là một quyền của Trần Định Nguyên - Tiên Thiên cấp ba hậu kỳ đỉnh phong, uy lực cực mạnh.

Trong suy nghĩ của Trần Định Nguyên, cho dù Hoàng Tiểu Long có được phật lực của Thiên Phật đài gột rửa, đột phá tới Tiên Thiên cấp ba, thì cũng không phải là đối thủ của Tiên Thiên cấp ba hậu kỳ đỉnh phong như gã. Cho nên, gã cũng không gọi Vũ hồn ra hồn hóa.

Hoàng Tiểu Long nhìn quyền ấn của đối phương phá không mà tới, vẻ mặt lạnh lùng, tay phải đột nhiên nhấc lên, chỉ ra một công kích.

Theo một chỉ của Hoàng Tiểu Long, một luồng kình khí phá không mà ra, sương mù màu xám tro dày đặc cuồn cuộn, giống như sóng biển nhấn chìm trời đất xung quanh.

Trong sương mù màu xám tro dày đặc này, một hư ảnh quái vật màu đen tuyền như ẩn như hiện, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, khiếp sợ tâm thần người nghe.

“Đoạn Hồn Chỉ!”

Nhìn sương mù màu xám tro cuồn cuộn đánh tới, còn có tiếng kêu thê lương của quái vật, sắc mặt Trần Định Nguyên hoảng sợ, thân hình nhanh chóng bay lui về phía sau, đồng thời hét: “Kim Cương Diệt Ma Cương!”

Toàn thân hiện lên kim quang, xoay tròn, hình thành một tầng cương khí hộ thể.

Nhưng lúc này, Đoạn Hồn Chỉ phá không tới, trong nháy mắt xuyên thủng tầng Kim Cương Diệt Ma Cương kia, sau đó xuyên qua ngực, từ sau lưng bay ra, cuối cùng kình khí xuyên thủng vách tường đại sảnh phía sau.

“Phốc!”

Trần Định Nguyên bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất, trong miệng phun đầy tinh huyết.

“Công tử!” Hàn Phi vốn đang ngăn cản đường lui của Hoàng Tiểu Long, nhưng khi thấy Trần Định Nguyên bị Hoàng Tiểu Long đánh bay, thì kinh hãi thốt lên, hoảng sợ phi thân tới bên người Trần Định Nguyên.

Chỉ thấy vết thương chỗ ngực Trần Định Nguyên, khí lưu đen tuyền kêu lên quái dị, máu thịt mơ hồ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Ngươi không phải Tiên Thiên cấp ba!” Cổ họng Trần Định Nguyên khàn khàn, hoảng sợ nhìn Hoàng Tiểu Long. Gã không ngờ, năm tháng trước, lúc ở Vạn Phật Nghiễm Ác tràng, Hoàng Tiểu Long tiếp nhận phật lực của Thiên Phật đài gột rửa mới chỉ đột phá Tiên Thiên cấp ba. Tại sao bây giờ có thể là Tiên Thiên cấp bốn chứ!

“Ai bảo ngươi, ta là Tiên Thiên cấp ba.” Hoàng Tiểu Long cười lạnh nói. Sau đó, trong tay xuất hiện Tu La chi nhận, vung ra một đóa hoa quỷ dị nở rộ giữa không trung.

Sau đó, đóa hoa biến mất trong hư không.

Trần Định Nguyên kêu thảm một tiếng, giữa trán phun ra một cột máu, nơi mi tâm có thêm một lỗ máu hình hoa.

Cặp mắt Trần Định Nguyên trợn tròn, nằm thẳng đơ.

“Công tử, công tử!” Hàn Phi kinh hoàng lớn tiếng kêu, dùng sức lắc lắc thi thể của Trần Định Nguyên. Nhưng mặc cho y kêu lớn cỡ nào, Trần Định Nguyên cũng không phản ứng.

Lúc này, Hoàng Tiểu Long đi tới.

Hàn Phi bỗng nhiên quay đầu, hoảng sợ nhìn Hoàng Tiểu Long, đột nhiên há mồm kêu to: “Người đâu, có thích khách!”

Chỉ là, y vừa mới nói xong đã bị một chỉ của Hoàng Tiểu Long xuyên thủng mi tâm.

Sau khi đánh chết hai người, Hoàng Tiểu Long phi thân chợt lóe, che giấu không gian, thân hình biến mất tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.