Vô Diệm Vương Phi

Chương 92: Chương 92: Lựa chọn




Nói tiệc tối nhưng thật ra chỉ là dịp mọi người trong đại gia đình tụ hợp lại ăn bữa cơm tối mà thôi, chỉ là gia đình này đặc biệt, mỗi người hoàng thân quốc thích đều ăn mặc cẩm y hoa phục nhìn rất phong lưu.

Các phu nhân càng mặc trang phục tỉ mỉ, hoa phục kiều diễm, trâm cài lược giắt lấp lánh, ngọc bội chạm vào nhau vang lên âm thanh trong trẻo, theo trình tự ngồi xuống, đương nhiên Lăng Tây Nhi không thể ngồi chung một chỗ với hắn bởi vì hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí chủ tọa, ngồi chung cùng chỗ với Thái hoàng Thái hậu, vị ngồi trên cùng chính là Đoan Tuấn Mạc Bắc, đương kim Hoàng thượng.

Trong lúc thần xui quỷ khiến không ngờ nàng ngồi chung chỗ với Mộng Nhan, khi nàng nheo mắt thì nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt tựa như oan hồn ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng hít một hơi khí lạnh, rồi nhanh chóng cúi mặt xuống, cố gắng làm một nhân vật nhỏ an phận, nhưng một bàn người chịu không buông tha nàng, tự nhiên cũng không hỏi về chuyện của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nữa, rất nhanh cả gia đình đem đề tài chuyển đến trên người Lăng Tây Nhi.

Trên bàn có sáu người, ngoài Lăng Tây Nhi và Mộng Nhan còn có mấy vị phi tần của Hoàng thượng, xuất thân của họ tự nhiên không phải nhà quan lại thì cũng chính là từ những nhà danh môn quyền quý nên tự nhiên sẽ không để một người xuất thân giang hồ như Lăng Tây Nhi trong mắt, hơn nữa bình thường ở trong cung có giao tình với Mộng Nhan, chuyện Mộng Nhan thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng truyền ra xôn xao, nói trong nói ngoài liền tự nhiên mang theo một ít châm chọc và muốn ra mặt cho Mộng Nhan .

“Nghe nói thập lục muội xuất thân là thảo dân đúng không?”

Cười giấu diếm nướu răng, quả thật đã dùng cẩm khăn che lại nhưng vẫn chướng mắt như cũ.

“Không sai biệt lắm!”

Nàng liếc một cái, cũng không biện bạch, tiếp tục giả trang nhu mì.

“Vậy có phải từ nhỏ được dạy võ công hay không, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú sợ là không biết nha?”

Nàng kia tiến lên một bước nữa, vẻ ghét bỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.

“Nói rất đúng!”

Tiếp tục gật đầu, nhàn nhạt trả lời, tâm tư vẫn một mực ở trên người của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đến cùng thì khi nào mới có thể rời đi được đây, bây giờ nàng hối hận đã chạy đến tham gia cái gì tiệc tối phiền phức trong hoàng cung này rồi.

“Ai da, một cô nương không ngờ ngay cả cầm kỳ thi họa cũng không biết!”

Âm thanh càng kinh ngạc kêu lớn, sau đó bốn người khe khẽ nói nhỏ với nhau, vừa thảo luận vừa dùng ánh mắt lạnh lùng giống như nhìn thấy quái vât nhìn nàng.

Tiếp tục nhẫn nhịn, làm bộ không nghe thấy....

“Nghe nói loại cô nương này từ nhỏ không có lễ giáo, cho tới bây giờ đều cùng nam hài tử ở chung một chỗ làm loạn, cũng không có giáo dưỡng gì, không biết thập lục Vương gia kia tại sao lại muốn mối hôn sự này?”

“Nghe nói vì công tác, chỉ tổ chức một đám hỏi đơn giản mà thôi, ngươi không ngẫm lại sao, người nào sẽ thích một nha đầu hoang dã như vậy đâu”

Nói có lý, không chừng qua một thời gian ngắn sẽ bị bỏ rơi, rồi bị đuổi về nhà.”

Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa, không kiên nhẫn trở mình mắt trợn trắng, Lăng Tây Nhi quyết định phản công:

“Xin hỏi một chút, cầm kỳ thi họa có thể có cơm ăn được sao?”

“Hủ?” Bốn người nữ kinh ngạc nhìn qua.

“Thi từ ca phú có thể tạo ra y phục để mặc không?”

“A...?” Càng kinh ngạc hơn, bốn người nhìn nhau.

“Thật ra bốn vị thông thạo những thứ này còn không phải vì muốn lấy lòng Hoàng thượng mà học sao?”

“Cái gì?” Sắc mặt bốn người trở nên khó coi tới cực điểm.

“Ta không biết những thứ đó, nhưng ta là phu nhân duy nhất của lão gia nhà chúng ta! Bất kể có đám hỏi cũng tốt, vì công tác cũng được, ta chính là thê tử Vương gia của chúng ta cưới hỏi đàng hoàng.”

Những lời này đủ độc, vừa lọt ra bên ngoài làm cho sắc mặt của bốn vị phi tần ngày thường tranh đấu ngoan độc, tranh đoạt tình nhân trở nên đen lại, nhưng họ chỉ trừng mắt một cái cũng không nói gì nữa.

Bầu không khí trên bàn thoáng chốc đột nhiên trở nên nặng nề, nhưng thật ra Lăng Tây Nhi lại thở phào nhẹ nhõm vì thế giới này rốt cuộc được yên tĩnh rồi, nàng cụp mắt dáng vẻ phục tùng, thật chậm rãi dùng cơm sau đó chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp rời đi.

Mộng Nhan lạnh lùng đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ngôn ngữ của Lăng Tây Nhi kích thích thẳng vào lòng nàng, nàng cười lạnh một tiếng muốn mở miệng nhưng lại kiêng kỵ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cai, trong lòng có ý e dè.

Cổ nhạc trong trẻo được xướng lên, cung nữ áo quần lụa là lay động, tay áo tung bay múa nhè nhẹ, vừa hát vừa múa tức thì cuốn hút tâm trí của cả gia đình lớn, Mộng Nhan nhìn xuống một lần nữa cẩn thận đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cách đó không xa, hai bàn tay nhỏ bé giao nhau, trong lòng kích động không ngừng.

Uyên Như đứng bên cạnh hầu hạ hoàng Thái hậu nhìn thấy Mộng Nhan cũng không nói gì, trong lòng cảm thấy sốt ruột, đưa mắt với một vũ cơ, chỉ thấy cung nữ múa chậm rãi vỗ tay xướng lên:

“Phượng hề phượng hề quay về cố hương, ngao du tứ hải cầu hoàng... Thề không gặp không quay về, nếu gặp hề thăng tư đường...”

Nàng đang ngâm xướng chính là khúc phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như.

Như ngồi trên đống lửa, nét mặt của công chúa Mộng Nhan trở nên xấu hổ tới cực điểm, hơi có tật giật mình, nàng chậm rãi cau mày đột nhiên phát hiện vẻ khác thường của bốn vị phi tần trên bàn đang nhìn nàng với anh mắt lạnh lùng.

Sau đó lại nhìn Lăng Tây Nhi đang cụp mắt dáng vẻ phục tùng, trên khóe môi đều có vẻ châm chọc, Mộng Nhan hiểu rõ, bốn người các nàng đều bị Lăng Tây Nhi trách móc nên trong lòng cảm thấy nhục nha, muốn nàng giúp tìm về chút ít tôn nghiêm để khỏi ấm ức nhưng mà....

Nàng một lần nữa cau mày nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái, đã thấy hắn nhìn lại, trong mắt mang theo vẻ lo lắng nhàn nhạt.

“Có người thục nữ xinh đẹp ở trong khuê phòng, nhớ về người ở xa cô độc. Nếu có duyên gặp nhau thỏa mộng uyên ương, thỏa chí cùng nhau bay lượn!”

Vũ nữ kia vẫn tiếp tục ngâm xướng làm cho lòng Mộng Nhan đột nhiên dâng lên lửa giận không tên, những chuyện xảy ra trong nháy mắt nảy lên trong lòng, sự vô tình của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sự châm chọc của mọi người, còn có ánh mắt quan tâm của Thái hoàng Thái hậu, nàng cười lạnh một tiếng, giương hai mắt hung hăng nhìn Lăng Tây Nhi chằm chằm, chậm rãi mở miệng:

“Hình như ngươi rất hài lòng vị trí thập lục Vương phi này!”

Ngẩn ra, cau cau mày, nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Mộng Nhan, Lăng Tây Nhi không muốn gây thù hằn thêm nữa nên chỉ nhàn nhạt đáp trả bằng một nụ cười, không hề mở miệng.

“Như thế nào? Thập lục Vương phi, chẳng lẽ ta đường đường là một công chúa cung không xứng nói chuyện với ngươi sao?”

Nàng cười lạnh, lời nói từ từ trở nên bức người.

“Không. . . . Không phải!” Lăng Tây Nhi cau mày, nàng không muốn chọc đến sự phiền toái không cần thiết, nhưng phiền toái lại tự mình đưa đến cửa.

“Một nha hoàn nho nhỏ giả mạo chủ tử gả cho Vương gia, ngồi vào vị trí Vương phi, liền tưởng rằng một bước lên trời rồi đúng không?”

Chỉ thấy nàng đứng bật dậy, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén xuyên qua thân thể của Lăng Tây Nhi, giọng của Mộng Nhan không lớn nhưng cũng đủ trong tiếng ca lượn lờ của vũ nữ làm cho Thái hoàng Thái hậu nghe một cách rõ rõ ràng ràng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi trên vị trí chủ tọa cũng đứng dậy, chỉ là đối tượng ánh mắt lạnh như băng của hắn bắn về là Mộng Nhan mà thôi.

Biến cố nho nhỏ làm cho âm thanh cổ nhạc dừng lại, vài vũ nữ nhìn nhau một cái rồi biết điều lui xuống.

Cố tự trấn định, Lăng Tây Nhi chậm rãi ngước mắt lên:

“Công chúa đang kể chuyện xưa sao?”

Nàng mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút tái nhợt, mắt mở thật to, ngập nước, tràn ngập sắc thái vừa kiên định vừa quật cường.

“Ngươi vẫn không thừa nhận đúng không?”

Mộng Nhan cười lạnh, trong lúc hai người diễn ra sóng ngầm mãnh liệt bởi vì sự chú ý của Thái hoàng Thái hậu cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã trở thành tiêu điểm trong điện lớn.

“Công chúa nói rất đúng?”

Tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt trên ngực, Lăng Tây Nhi chỉ còn cách tự bảo bản thân mình phải kiên cường hơn, trước mặt nhiều người như vậy nàng nhất định không thể thất lễ không thể để mọi người giễu cợt.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Mộng Nhan cười lạnh, uyển chuyển đứng bật dậy, tiến lên đi tới trước mặt Thái hoàng Thái hậu thấp giọng thì thầm vài câu.

“Ngươi nói là sự thật?” Thái hoàng Thái hậu biến sắc.

“Đương nhiên!”

Mộng Nhan làm nũng nhẹ nhàng lay lay tay thai hậu , ánh mắt khiêu khích nhìn Lăng Tây Nhi chằm chằm.

“Người đâu, bắt nữ nhân dám giả mạo thập lục Vương phi này lại!”

Thái hoàng Thái hậu lạnh lung hạ lệnh.

“Khoan đã!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước đến trước mặt Lăng Tây Nhi, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía Mộng Nhan, hắn thật đã đánh giá thấp nàng ta, vốn cho là nàng ta sẽ kiêng kỵ thế lực của hắn nhưng mà bây giờ....

“Thập lục tôn nhi, ta chỉ là đang giúp ngươi thanh toán môn hộ mà thôi!”

Giọng của Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng nói, bây giờ bà hoàn toàn có đầy đủ lý do gả Mộng Nhan qua rồi.

“Tạ lòng tốt của Hoàng nãi nãi, không cần đâu!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, kéo Lăng Tây Nhi đang ngây ra như phỗng dấu ở phía sau.

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở cho nàng sao?”

Thái hoàng Thái hậu tức giận mở miệng.

“Hoàng nãi nãi, Lăng Tây Nhi là thê tử của ta, đây là một chuyện thực không thể bàn cãi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói giọng lạnh lùng, ánh mắt dâng trào khí phách làm cho Thái hoàng Thái hậu có chút kiêng kỵ.

“Hoàng thượng, chuyện mạo danh lừa gạt cưới này ngươi thấy thế nào?”

Bà ngoái đầu nhìn lại đem củ khoai lang phỏng tay này nhét vào trong tay Đoan Tuấn Mạc Bắc.

Thấy chuyện diễn biến tới cục diễn không thể vãn hồi , Đoan Tuấn Mạc Bắc tiến lên cười ha ha:

“Hoàng nãi nãi, hôm nay là đêm 30, người một nhà đoàn tụ vui vẻ với nhau, người cần gì phải nổi nóng làm chi? Chuyện này sang năm chúng ta bàn lại, người thấy thế nào?”

Thái hoàng Thái hậu nhìn sang đôi mắt với ánh mắt quật cường kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, rồi nhìn lại Hoàng thượng Đoan Tuấn Mạc Bắc đang giúp đỡ hắn, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Hoàng thượng, chủ ý của ngươi thật không sái nhưng nữ nhân này không thể cứ rêu rao roi rời đi như vậy!”

Bà phất tay ý bảo bắt giữ Lăng Tây Nhi lại.

Vừa muốn phản kháng thì Đoan Tuấn Mạc Bắc bắt được bàn tay to của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, lắc đầu.

Cầm chặt lấy quần áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong lòng Lăng Tây Nhi cảm thấy đầy thấp thỏm bất an trong giây phút nàng bị thị vệ tách ra khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Nàng ngóng nhìn phía sau lưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cô đơn nhìn xuống, rồi nở nụ cười khổ chua xót, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối tới cực điểm.

Nàng không biết tại sao lại biến thành tình cảnh hiện tại này, nhưng vào giờ phút này, nàng vẫn hy vọng Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể cứu nàng!

“Tiểu tuấn tử!”

Lăng Tây Nhi nhịn không được kêu nhỏ một tiếng làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoái đầu nhìn lại, hai tròng mắt sắc bén thật sâu nhìn gương mặt nhỏ nhắn sầu khổ của Lăng Tây Nhi, hắn vươn bàn tay to tiếp tục kéo sát Tây Nhi quay về ngực mình.

“Hoàng nãi nãỉ, Lăng Tây Nhi là Vương phi của ta, ta se không cho phép bất luận kẻ nào chạm đến nàng!”

Bất đắc dĩ vuốt vuốt mặt, Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ thở dài một hơi, thảm rồi, nếu thật sự chọc giận Thái hoàng Thái hậu. . . . Hắn suy mọt tiếng, không dám nhìn nữa .

“Được, ngươi đã kiên trì như vậy, vậy hãy cùng nữ nhân này chịu khổ cũng tốt!”

Thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cho bà mặt mũi, Thái hoàng Thái hậu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng hạ lệnh, thị vệ nhìn nhau một cái tiến lên bắt giữ hai người lại.

“Đem hai người giam vào trong thiên lao, không có mệnh lệnh của ta người nào cũng không thể gặp bọn họ!”

Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng mở miệng.

“Vâng!”

Giao thừa năm nay, bởi vì chuyện Vương phi thiệt giả ồn ào trở nên náo nhiệt lạ thường.

Nhà giam tối tăm ẩm ướt nhưng bởi vì thân phận đặc thù của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nên một lần nữa được sửa sang lại, có giường, có chăn, gia cụ đơn giản, ngục tốt càng khách khách sáo sáo.

Bởi vì có Đoan Tuấn Mạc Nhiên bên người, Lăng Tây Nhi cũng không phải chịu khổ.

Cảm kích nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi vươn bàn tay nhỏ bé, tựa như con mèo nhỏ ghé vào trước ngực hắn:

“Tại sao ngươi muốn đi theo ta chịu khổ?”

“Là mệnh lệnh của ngươi!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, lúc thấy ánh mắt của Tây Nhi bất lực nhìn hắn, hắn biết trong lòng nàng nghĩ gì.

“Hử?”

Nhẹ nhăn mày, người nam nhân này làm nhiều chuyện nhứvậy, còn nói hai câu tri kỷ bộ chết hay sao! Không kiên nhẫn liếc mắt một cái, nhưng vẫn dán đầu nhỏ ở trước ngực hắn, ít nhất như vậy nàng có thể không cần hoảng sợ, có Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở đây nàng không sợ gì cả.

“Như vậy cũng tốt, sau này cũng không có gì có thể áp chế chúng ta!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn như cũ nhàn nhạt nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn biết với địa vị hôm nay của hắn , Hoàng thượng sẽ không giam cam hắn lâu, có lẽ chỉ cần chịu nỗi khổ vài ngày lao ngục mà thôi.

“Áp chế?”

Lăng Tây Nhi khó hiểu cau mày, không lẽ có người dùng chuyện này để áp chế quá hắn sao?

“Nếu theo pháp luật cổ đại của các ngươi, Thái hoàng Thái hậu sẽ xử trí ta như thế nào?”

Lăng Tây Nhi cau mày, không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Tru di cửu tộc!”

“Hù dọa sao!”

Lăng Tây Nhi càng hoảng sợ, sẽ không nghiêm trọng như thế nha, chỉ là thay mặt gả mà thôi!

“Ngươi không tin?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị nhìn vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Sẽ nghiêm trọng như thế sao?”

Nàng cau mày, tru di cửu tộc cũng không sợ, người nhà của nàng đang ở hiện đại mà, có bản lãnh thì đuổi theo đi, nhưng còn cái mạng nhỏ của nàng . . . .

Nàng sờ sờ đầu, còn có chút không muốn chết nha, lại cau mày nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chút, người nam nhân này, nàng mới chính thức có được trái tim của hắn mà thôi, nhanh như vậy liền chết sao?

“Hôm nay Thái hoàng Thái hậu không giết ngươi, bởi vì hôm nay là giao thừa mà thôi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu.

“Chúng ta chạy trốn nha!”

Lăng Tây Nhi đứng dậy, lôi kéo Đoàn Tuấn Mạc Nhiên đi hướng ra ngoài, không phải hắn biết võ công sao? ít nhất chạy trốn chắc hẳn là không thành vấn đề.

“Chạy trốn ư? Nơi này là thiên lao của hoàng cung, chỉ riêng thủ vệ cũng mấy ngàn người! Hơn nữa, chúng ta căn bản không cần phải chạy trốn!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bây giờ căn cơ của Đoan Tuấn vương triều không ổn định, Thiên Địa Thịnh còn đang nhìn chòng chọc, đây mới là vấn đề chính, muốn tiêu diệt Thiên Địa Thịnh, Hoàng thượng còn cần hắn cho nên sẽ không làm cho hắn chết nhanh như vậy.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Lăng Tây Nhi khóc tang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, sẽ không thật sự vì lập gia đình mà bị chết ở cổ đại nha!

“Chỉ có một biện pháp đó là nịnh bợ ta một chút, nói không chừng ta sẽ thay ngươi cầu tình!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười trêu:

“Nếu ta không nịnh bợ ngươi, ngươi liền không thay ta cầu tình sao?”

Nàng thông minh nháy nháy mắt, sẽ không bị hắn lừa gạt dễ dàng như vậy.

“Cái này phải suy nghĩ một chút rồi, ngươi cũng biết, mục đích thực sự của Mộng Nhan chính là muốn vị trí thập lục Vương phi này, nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn , nịnh bợ ta. . .

Hắn đột nhiên cười hì hì mở miệng, mắt to đen lúng liếng còn mập mờ nháy nháy.

“Tiểu tuấn tử!”

Nàng kinh ngạc kêu một tiếng, đem đầu nhỏ chôn trong ngực hắn, hai tay ghì chặt cổ hắn, thật tốt, tại lúc nàng bất lực nhất, tiểu tuấn tử đã trở lại!

“Tây Nhi, đừng sợ đã có ta ở đây, chúng ta nhất định có thể an toàn thoát khỏi nơi này!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vỗ vỗ bả vai nàng, chỉ cần hắn cùng nàng một chỗ, Lăng Tây Nhi liền vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện.

Nhưng chuyện cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng vậy, ngày thứ hai, Thái hoàng Thái hậu liền sai người phân Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Lăng Tây Nhi ra hai nhà tù, mặc dù vẫn có thể nhìn nhau như cũ nhưng trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ từ bắt đầu cảm thấy bất an.

Ngày thứ ba, Hoàng thượng một mình triệu kiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đơn giản muốn khuyên hắn không nên đối nghịch với Thái hoàng Thái hậu , sau khi hắn nhàn nhạt cự tuyệt rồi trở lại nhà tù, phía đối diện sớm đã không còn bóng dáng của Lăng Tây Nhi.

“Ngục tốt, ngục tốt...”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoảng sợ kêu to lên.

“Ta muốn gặp Hoàng thượng “

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lần nữa quay lại ngự thư phòng, nét mặt và ánh mắt không còn vẻ sảng khoái không màng danh lợi, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Bắc, hai tròng mắt bởi vì nổi giận mà hơi đỏ lên.

“Ngươi nói Lăng Tây Nhi không phải ngươi phái người mang đi phải không? Hắn lần nữa không kiên nhẫn mở miệng.

“Đúng, thập lục đệ, ta đã nói với ngươi rồi, ta không thể dễ dàng đụng đến nương tử của ngươi...”

Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài, hắn không có khả năng ngây ngốc vì một nữ nhân mà đem phụ tá đắc lực của mình trừ bỏ.

“Chính là Hoàng nãi nãi...”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng đi hướng ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc ngăn cản hắn.

“Đi tìm Lăng Tây Nhi.”

“Ngươi làm như vậy thật vô bổ, trừ phi ngươi đáp ứng lấy Mộng Nhan...”

Đoan Tuấn Mạc Bắc thở dài.

“Còn Tây Nhi thì sao?” Hắn phẫn nộ nhướng nhướng mày.

“Nàng có thể làm thị thiếp, cả nhà vui vẻ không phải rất tốt sao?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ giọng nói.

“Các ngươi bắt Lăng Tây Nhi chính là vì muốn áp chế ta chuyện này sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.

“Không phải chúng ta, là Hoàng nãi nãi, từ trên người Liên Thái phi ngươi cũng có thể thấy được tính tình của bà, bà cũng là một người quật cường , chuyện muốn làm thì nhất định sẽ làm được...”

Đoan Tuấn Mạc Bắc mở miệng nói những lời thấm thía.

“Tại sao nói cho bà ấy ?”

Giọng Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói.

“Ta biết trong lòng ngươi mặc dù oán bà nhưng ngươi vẫn yêu bà, nếu không ngươi sẽ không mang theo Lăng Tây Nhi tham gia tiệc tối trong hoàng cung, ngươi không hy vọng Lăng Tây Nhi sẽ giống mẹ ngươi, cả đời cũng không được hoàng thất tiếp nhận, kết quả bị đánh vào lãnh cung.”

Đoan Tuấn Mạc Bắc chậm rãi mở miệng.

“Hoàng thượng, bây giờ ta đang hỏi ngươi Lăng Tây Nhi đang ở chỗ nào?”

Hắn không vui mở miệng, lạnh lùng cao ngạo xoay người.

“Ta đã nói qua, ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là lấy Mộng Nhan, Lăng Tây Nhi làm thiếp; thứ hai, Lăng Tây Nhi vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, hay là ngươi nên lấy Mộng Nhan đi.”

Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ thở dài một hơi, hắn đứng ở giữa hai người nên không biết làm sao mới tốt đây.

“Đây là ý chỉ của ngươi hay là ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu?”

Hắn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng mở miệng.

“Là ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu.” Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ thở dài một hơi.

“Vậy xin thứ lỗi ta không thể nghe, ta đã từng thề chỉ nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng...”

Hắn cao ngạo quyết liệt xoay người đi về hướng cung Duyên Hi .

“Nghe theo ý chỉ của ta sao?”

Đoan Tuấn Mac Bắc cười khổ, nếu thật sự đơn thuần nghe theo ý chỉ của hắn thì tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.