Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 31: Chương 31




.

"Hay là như vậy có được không, nếu cô thật sự không thích những bộ khác, cửa hàng chúng tôi vẫn còn một chiếc váy chưa bày bán, cô có muốn nhìn một chút không? Tôi dám khẳng định, chiếc váy kia tuyệt đối sẽ không kém chiếc này, cô thấy có được không?" Chiếc váy kia anh ta muốn đặt để tặng quà sinh nhật cho bạn gái.

Khả năng quan sát của anh ta rất độc đáo, nếu anh ta để ý chiếc váy kia thì tin tưởng cô gái này cũng sẽ thích. Về phần bạn gái của anh ta thì đi mua trang sức đi, dù sao cô ấy cũng thích đồ trang sức lấp lánh.

"Vậy thì đi xem nha Tiểu sư huynh."

"Em đó." Từ đầu đến cuối Phá Trần vẫn ở bên cạnh không nói gì, thưởng thức Trang Nhã Khinh gây sự với người khác. Trong mắt cậu, lúc này vẻ mặt của Trang Nhã Khinh có bao nhiêu vui vẻ.

Chiếc váy này có màu đỏ thẫm, hoa văn ở bên trên được làm thủ công, cổ chữ V, làm lộ ra nét đầy đặn của Trang Nhã Khinh, hơn nữa lại càng làm cho thắt lưng của cô thêm thon gọn. Thân váy chỉ cách đầu gối chừng khoảng vài cm, trong nháy mắt làm cho đôi chân dài nhỏ nhắn của Trang Nhã Khinh càng thêm hấp dẫn. Cái tay để trần, lộ ra nét tinh tế tỉ mì, trên cổ tay, có một chiếc vòng tay màu hồng nhạt, lại càng đặc biệt phù hợp với chiếc váy màu đỏ thẫm này.

Đôi mắt của Diệp Dương sáng lên, vì Trang Nhã Khinh mặc lại có hiệu quả tốt như vậy, nhưng trong mắt không có một chút ý tứ thấp hèn nào. Đôi mắt Phá Trần cũng sáng lên, cậu cảm thấy Nhã Nhã của cậu thật sự càng ngày càng thêm xinh đẹp rôi. Nếu cả ngày nhìn Nhã Nhã xinh đẹp như vậy, cậu lo lắng không biết bản thân mình có thể kìm nén đến cùng được hay không.

Cậu là đàn ông khí huyết sôi trào, Trang Nhã Khinh lại là người con gái cậu yêu, có thể nhịn nhiều năm như vậy, Phá Trần cũng là người đàn ông tốt rồi.

"Tiểu sư huynh, đẹp không?" Trang Nhã Khinh rất hài lòng với chiếc váy này. Mặc dù đoán được chiếc váy này có thể là hàng không bán, nếu không thì tại sao cửa hàng có đồ đẹp như thế này lại không đưa ra bán, không trưng bày chứ. Nhưng nhưvậy thì sao nào? Ai bảo bọn họ đắc tội với cô đâu, Bây giờ, cô vừa ý chiếc váy này rồi, tuyệt đối sẽ không cởi ra.

“Đẹp, rất đẹp.” Đây tuyệt đối là lời khen chân thành, từ trước đến nay Phá Trần chưa bao giờ nói dối. Thật ra, cô cũng biết được mình mặc rất đẹp.

Không thể không nói, Trang Nhã Khinh còn là một cô gái tự yêu bản thân, nhưng người ta cũng có vốn để tự yêu bản thân.

“Chiếc váy này bao nhiêu tiền?” Trang Nhã Khinh không muốn cởi ra, cứ mặc như vậy luôn. Đây mới là phong cách của cô, loại váy công chúa gì gì đó mới nhìn thôi đã thấy ghét rồi.

“Tổng cộng là bốn mươi tám vạn tám trăm đồng.” Diệp Dương trả lời. Haiz, không biết thiên kim nhà ai đây, bản thân dường như chưa từng nhìn thấy cô ta. Diệp Dương nhìn kỹ Trang Nhã Khinh, lại cảm thấy hình như có chút quen thuộc.

Không đợi đến lúc Diệp Dương nghĩ ra Trang Nhã Khinh là ai, Trang Nhã Khinh đã đến trước quầy thu ngân. Cô gái ở quầy thu ngân hơi ngạc nhiên khi thấy Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh nói với nhân viên thu ngân: “Váy trên người tôi.”

Cô gái kia nhìn chiếc váy trên người Trang Nhã Khinh, chân tay hơi luống cuống. Chiếc váy này cô ta chưa từng thấy qua, làm sao biết giá đây? Ngay cả nhãn hiệu cũng không được đánh dấu.

Lúc này Diệp Dương mới đến giải vây. “Bốn mươi tám vạn tám, thu bốn mươi tám vạn là được rồi.” Giá tiền này anh ta đã ưu đãi rất nhiều rồi. Đây là chiếc váy mà nhà thiết kế Merce nổi tiếng nước Pháp tự tay thiết kế. Sử dụng nguyên liệu là tơ lụa tốt nhất, toàn bộ hoa văn trên thân váy cũng làm thủ công. Chỉ nguyên giá trị của nguyên liệu cũng đắt chứ chưa nói đến tiền công, với giá tiền này, Diệp Dương cảm thấy hoa tương xứng với người đẹp, nên coi như là nửa bán nửa tặng cho Trang Nhã Khinh.

“Vâng, quản lý.”

Sau khi quẹt thẻ xong, Trang Nhã Khinh và Phá Trần lập tức đến ‘Thiên đường của nhân gian’.

Lần này Trang Nhã Khinh đi đường riêng, thang máy chuyên dụng của Tiêu Dật Phàm, nên không cần phải xem trong tay áo có bao nhiêu thẻ đánh bài theo quy định. Nhưng thang máy chuyên dụng lại không được bước vào. May mà Trang Nhã Khinh có số của Tiêu Dật Phàm. Tiêu Dật Phàm nhận điện thoại xong, nhanh chóng tự mình xuống đón.

“Thật xin lỗi.” Đầu tiên Tiêu Dật Phàm nhận lỗi, sau đó nhìn Trang Nhã Khinh, trong giây lát không kịp phản ứng. Trang Nhã Khinh hôm qua và Trang Nhã Khinh hôm nay hoàn toàn không giống nhau. Nếu nói hôm qua Trang Nhã Khinh khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn bảo vệ thì hôm nay Trang Nhã Khinh có thể khiến cho người ta không tự chủ được mà bị cô mê hoặc, quên mất bản thân.

Thảo nào lại muốn mình đích thân xuống đón. Hôm qua sau khi anh ta đưa Trang Nhã Khinh xuống, lập tức phân phó nếu Trang Nhã Khinh đến thì để cho cô đi thẳng lên, không biết vì sao thuộc hạ của mình lại không để cho cô lên. Bây giờ thì anh ta rõ rồi, thuộc hạ của mình hoàn toàn không nhận ra Trang Nhã Khinh hôm nay chính là Trang Nhã Khinh hôm qua. Còn chưa nói đến người đàn ông ở phía sau.

“Khinh Khinh, vị này là?” Tiêu Dật Phàm hỏi.

Phá Trần nghe thấy cách gọi của Tiêu Dật Phàm thì cực kỳ không vui, ánh mắt nhìn Tiêu Dật Phàm cũng sắc nhọn hơn rất nhiều, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm về phía Tiêu Dật Phàm.

“Tiểu sư huynh của tôi, Phá Trần. Tiểu sư huynh, đây là Tiêu Dật Phàm.”

Bên trong thang máy, không khí không lưu thông, hai người tỏa ra áp lực vô hình, Trang Nhã Khinh cảm thấy hô hấp hơi khó khăn. Thật không biết tại sao, hai người đàn ông này giống như vừa sinh ra đã không hợp nhau vậy, vừa gặp mặt đã thành thế này. Lúc bọn họ bắt tay, đừng tưởng cô không nhìn ram hai người đều lén dùng sức mạnh.

Mặc dù Trang Nhã Khinh tự yêu bản thân, nhưng cũng không ngờ, hai người đàn ông này sẽ như vậy, hoàn toàn là vì cô.

Tầng hai mươi tám, lần này người thở phào nhẹ nhõm lại là Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh đã tới một lần nên cũng quen thuộc, tự mình lấy dép lê mang vào, đồng thời lấy một đôi cho Phá Trần. Sau khi đi vào, Trang Nhã Khinh mới phát hiện ra, đôi dép hôm nay mình đi là dành cho nữ, hơn nữa còn là đôi mới. Trong lòng không biết là có cảm giác gì.

Trang Nhã Khinh cũng không để ý xem cảm giác đó là gì, kéo Phá Trần đi sau lưng Tiêu Dật Phàm.

“Tối hôm qua ông nội Tiêu ngủ có ngon không?”

“Rất tốt, chưa từng thấy ông nội ngủ ngon như vậy bao giờ, nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nội không vì bị đau mà tỉnh giấc.” Nói về chuyện bệnh của ông nội có thể chuyển biến tốt đẹp, khóe miệng Tiêu Dật Phàm luôn nâng lên.

Làm ơn, đừng cười như vậy có được không? Sắp không khống chế được rồi đó! Trang Nhã Khinh thầm nghĩ trong lòng.

Đi vào phòng, ông nội Tiêu đã tỉnh, ngày hôm qua chỉ có thể vô lực nằm ở trên giường, hôm nay Tiêu Mục đã có thể tựa người vào đầu giường rồi. Thấy Trang Nhã Khinh đến, Tiêu Mục yêu thương nói: “Bé Khinh, con đến rồi à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.