Vô Hạn Giả Thiết

Chương 7: Chương 7: Chết




Trước đây có một thằng bạn nói rằng: “Theo tao nghĩ thì chết d*o đáng sợ. Chờ chết trong tuyệt vọng mới đáng sợ“.

Lúc đấy Minh còn cười khẩy cái suy nghĩ này. Thậm chí còn nổ ra một cuộc tranh luận vô nghĩa vì nó. Hậu quả là hai thằng bị xem như 2 tên điên trong quán cafe. Nhưng lúc này....

Trong không gian chật hẹp. Mùi gỗ mục nát kèm theo mùi máu tanh gay mũi không gì khiến Minh tuyệt vọng hơn. Đôi mắt trong bóng tối gần như mù loà. Thân thể chết lặng. Hiện tại Minh còn đang nghi ngờ ngoại trừ đôi tai và mũi thì nhưng thứ khác có còn hay không.

1 2 3 giây, thời gian trôi qua như một con dao cọ lưỡi bén vào tim hắn vậy. Cái chết dường như đến gần hơn bao giờ hết. Lúc này đây, Minh quên mất mình nín hơi bao lâu.

Khoan....

“Sao lại lâu thế”

“Đáng ra thì cánh cửa tủ phải bị giật tung ra rồi chứ”

Những suy nghĩ như điện xẹt vụt qua đầu Minh.

Ầm!!!!

Minh giật bắn người.

Có...có cảm giác rồi. Minh đang dần cảm thấy cơ thể trở lại. Nhưng để làm gì chứ. Dù gì cũng phải chết.

Ách...

Một tiếng nghẹn vang lên.

]

Không phải tủ này sao? Minh cố gắng dùng đầu đẩy mở hờ cánh cửa.

May quá. Tên béo vớ trúng thằng nhóc rồi. Ha ha. Mày sống rồi Minh. Mày sống rồi.

Bên ngoài tên quái vật đang nhấc bổng một đứa trẻ. Thằng bé dãy dụa. Cổ bị bóp ngẹt phát ra vài tiếng ách ách. Mặt đỏ bừng. Nó cố gắng né đầu khỏi lưỡi tên béo đáng liếm vào mặt nó.

“Ha ha. Con lợn nhỏ. Tao sẽ dẫn mày đi chơi.....”

Minh run lên cầm cậm. Trong đầu hai âm thanh như vang lên cùng lúc.

“Cơ hội của mày đó. Nó muốn lôi thằng nhóc ra ngoài. Lúc đó là mày có thể thoát....”

“Thằng chó, mày nghĩ mày còn sống tới giờ là nhờ ai. Thằng vong ân phụ nghĩa...”

“Mày chỉ là con người thôi Minh à. Nó muốn sống, mày cũng muốn sống. Mày ra cũng chẳng cứu được nó đâu. Hai đứa chết chẳng thà....”

“Dối trá, mày chỉ đang tự biện hộ cho mày thôi. Minh!! Mày chỉ muốn sinh tồn thôi sao. Mày không phải muốn sống như một con người sao...”

Giờ đây, đôi mắt Minh như chảy ra máu. Đỏ lên, sung huyết một cách bất thường.

“Đúng, tao không chỉ muốn sống mà là muốn sống như một con người.”

“Phải làm sao? Phải làm sao? Đúng rồi, lọ thuốc...”

Như có một tiếng gọi dụ hoặc lôi kéo tay hắn cầm lọ thuốc và trút hết số thuốc còn lại vào miệng.

“Trạng thái bất thường. Tế bào sinh động bất thường. Sinh mệnh đang trôi đi. Dự báo còn 99...90..85...”

Một luồng sức mạnh trào ra trong cơ thể hắn. Giờ đây, Minh đã mất đi lý trí. Hắn gào lên thê lương như một con thú bị dồn vào dường cùng.

Hắn phá tan cánh cửa tủ. Lao đến tên béo như một con thú.

Lúc này, tên béo đang lôi sềnh sệt thằng nhóc ra khỏi căn phòng. Bất ngờ một luồn sức mạnh khổng lồ từ phía sau như muốn hất tung hắn. Một luồn khiếp sợ trào. Cảm giác này chỉ xảy ra trước khi “ngài” thoát ra. Lúc mà hắn bị trói tay chân xung quanh là một đánh tên điên mặc blouse trắng cầm dao kéo.

Hắn cũng gào lên. Cố sức chụp vào phía sau để lôi cái vật khía hắn hoảng sợ trên lưng xuống.

Bỗng hắn thấy mình như đang bay lên, xoay tròn. Một thân hình quen thuộc trước mắt. Một thân hình to lớn, xấu xí, trên lưng cõng một sinh vật đen ngòm và cái thân ấy...không đầu. Hắn như hiểu ra rồi chìm vào bóng tối.

Lúc này, không ai còn nhận ra được Minh nữa. Hắn như một con quái vật đen ngòm đang ngồi gục đó. Và bất động.

Lúc này, không ai chú ý thằng nhóc Salan đã đứng đứng dậy lúc nào và... đang mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.