Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 217: Chương 217: Chủ động xin đi giết giặc! 




Từ trước đến nay Bạch Cẩm Sương không quá quan tâm tới mảng quảng bá trang sức. Trước khi tới đây, cô căn bản còn không biết người đại diện cho bộ sưu tập trang sức lần này là ngôi sao nào.

Cho đến giờ phút này cô mới vỡ lẽ, người đại diện cho bộ sưu tập trang sức lần này của Hoãng Thụy hóa ra chẳng phải là gương mặt nào xa lạ mà chính là Doãn Nhược Liên, một con người có vẻ bề ngoài xinh đẹp như hoa nhưng nhưng tâm lại lại không đẹp, thường xuyên cả vú lấp miệng em. Bạch Cẩm Sương muốn cười mà không thể cười nổi! Quả nhiên, người đã không may mắn thì uống nước thôi cũng bị mắc nghẹn. Đúng là tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa mà, nếu như cô biết trước là sẽ phải đối mặt với Doãn Nhược Liên ở đây thì có đánh chết cô cũng sẽ không chủ động xin đi giết giặc, tình nguyện tới đây hỗ trợ như thế này.

Ngày hôm qua cô vừa mới bị cô ta dùng những lời lẽ độc địa như mang theo cả ngàn mũi dao ngọn giáo trào phúng chế nhạo, cảnh cáo cô một phen, vậy mà hôm nay cô lại phải ở đây giúp đỡ cô ta phối đồ trang sức.

Trời ạ, rõ ràng là đang ép chết cô mà.

Doãn Nhược Liên nhìn thấy Cẩm Sương thì bỗng nhiên nở một nụ cười tươi rói: "Hóa ra người giúp đỡ tôi phối đồ trang sức hôm nay là nhà thiết kế Bạch sao, thật vinh dự làm sao!"

Cẩm Sương cảm thấy ẩn sau nụ cười tươi rói kia của cô ta chắc chắn không phải điều tốt lành gì, bản thân không nhịn được mà rùng mình một cái, kiên định nói: "Phải, chính là tôi, xin hỏi đã có thể bắt đầu chụp hình được hay chưa?"

Doãn Nhược Liên bước tới, mang theo một vẻ mặt đầy đắc ý ngôi xuống thế, vênh váo tự đắc sai khiến Cẩm Sương: "Tôi hơi mệt, để tôi ngồi nghỉ ngơi một lát, nhà thiết kế Bạch, cô cứ sắp xếp trang sức trước đi, khi nào sắp xếp xong thì gọi tôi qua quay quảng cáo và chụp ảnh trang bìa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Sương giật giật hai cái, kết hợp trang sức, nghe giọng điệu của Doãn Nhược Liên tưởng chừng như là muốn cô làm công việc này cả đời vậy. Cô mở hộp đựng trang sức ra, bảo Vân Yến đem trang phục chụp ảnh đấy tới.

Sau đó, họ phối từng bộ lại với nhau.

Nhưng, vừa mới ghép được hai bộ thì tiếng Doãn Nhược Liên lanh lảnh cất lên từ phía sau lưng cô: “Cô kết hợp cái kiểu gì thế, khó coi chết đi được!”

Cấm Sương quay đầu nhìn cô ra một cái, biết rõ là cô ta đang đang cố ta muốn khiêu khích mình nên cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi một câu: “Nếu cô Doãn đây có phong cách cá nhân nào đặc biệt yêu thích thì có thể nói trước cho tôi nghe.”

Bị cô bắt thóp, Doãn Nhược Liên cứng họng, muốn tiếp lời nhưng mở miệng ra lại không biết nói lại cô thế nào, cô ta đanh mặt lại nói: “Tôi thích phong cách gì cô quản được hay sao, tôi đến đây để làm việc, khi làm việc sẽ làm dựa trên phong cách chuyên nghiệp của một ngôi sao lớn nên có mà làm việc chứ không phải chạy theo phong cách cá nhân, chẳng qua là nhìn thấy cô kết hợp trang sức chẳng đâu vào đâu, cô nhìn xem, cô kết hợp cái thứ gì mà lộn xộn thế này, chẳng cái gì ăn nhập với cái gì, loại phong cách rác rưởi gì đây cơ chứ”

Sự kiên nhẫn của Cẩm Sương có hạn, cô nhíu mày nói: “Nếu vậy, hay là để nhà thiết kế trang phục tới kết hợp cho cô?” Thật ra, khi bất kì một công ty thời trang nào quay chụp một quảng cáo gì đó thì đều được phối hợp, bày trí bởi những nhà thiết kế có một gu thời trang, một cái nhìn nhạy bén với những xu hướng mới.

Nhưng mà công ty bọn cô là công ty thiết kế trang sức, không chỉ là tập trung vào quảng cáo và làm nổi bật lên vẻ đẹp của trang sức mà còn phải làm bật lên được tính hiệu quả, khả năng phối đồ của trang sức với quần áo.

Cẩm Sương tự nhận thấy rằng khả năng phối hợp trang sức của cô không không phải tệ. Kết quả là lại bị Doãn Nhược Liên chê bai không sót thứ gì, nhưng lời cô ta nói một chút cũng không đúng. Doãn Nhược Liên ngữ khí chanh chua: “Cô có biết làm việc không thế? Nghĩ gì mà lại bảo để nhà thiết kế trang phục tới đây phối hợp trang sức? Cô thực sự là nhà thiết kế chuyên nghiệp đấy à? Không biết làm thì tránh ra chỗ khác, đừng quanh quẩn ở đây nữa, tìm người khác tới phối hợp trang sức cho tôi."

Bạch Cẩm Sương nén xuống lửa giận đang bùng lên trong lòng, bình tĩnh nhìn Doän Nhược Liên nói: “Được rồi, để tôi phối hợp lại cho cô!” Trên thực tế, một bộ trang phục chỉ cần một đến hai món trang sức đi kèm là đủ, thậm chí có những bộ đồ chỉ cần kết hợp với một chiếc dây chuyền thôi là đủ thanh lịch rôi, nếu kết hợp nhiều thứ với nhau có khi sẽ gây nên rối mắt, rườm rà.

Nhưng mà đáng tiếc là Doãn Nhược Liên thích bới lông tìm vết, chỉ có một bộ trang sức đơn giản với năm bộ trang phục Doãn Nhược Liên bắt họ kiên trì phối hợp hết cả bốn mươi phút, phối hợp đủ mọi cách, tưởng chừng như họ đem số ngọc trong hộp trộn lẫn thành một mớ hổ lốn rồi. Cuõi cùng thì Doãn Nhược Liên cũng hài lòng được một chút.

Cô ta thay trang phục, khoác lên mình bộ trang sức vừa mới vất vả phối hợp kia, còn nói: “Rót cho tôi ly nước, môi tôi quá khô rồi, sợ lát nữa lên hình hiệu quả không được tốt,” Cô trợ lý chạy đi rót nước rồi. Rốt cuộc cũng không còn ai quấn lấy chân Cẩm Sương nữa.

Trưởng phòng phát triển dự án đứng bên cạnh Cẩm Sương, nhỏ giọng nói: “Thực ra bộ đầu tiên cô phối hợp mới là bộ đẹp nhất, cô ta chủ yếu là muốn gây sức ép cho cô thôi thôi, cô dừng để bụng nhé nhà thiết kế Bạch.” Cẩm Sương lắc đầu: “Không sao, chụp được hình là tốt tôi." Doãn Nhược Liên lấy việc công trả thù việc tư, Bạch Cẩm Sương cô cũng không phải là dạng ngốc.

Trường hợp này cố gắng nhẫn nhịn một chút là được, dù sao thì sao này cô và Doãn Nhược Liên cũng không có việc gì để gặp lại nhau nữa.

Trưởng phòng vừa định mở miệng nói thêm vài câu thì thấy Doãn Nhược Liên bưng ly nước đi tới.

Nhìn thẳng vào Cẩm Sương: “nhà thiết kế Bạch, nãy giờ hai người to nhỏ gì với nhau vậy?” Trưởng phòng cười một tiếng: “Không có gì, không còn có chút việc, xin phép mọi người tôi đi trước!” - Nói xong liền xoay người bỏ đi thật nhanh. Cẩm Sương cũng xoay người muốn rời khỏi.

Kết quả là do không chú ý lại đụng phải Doãn Nhược Liên đang chặn phía ở trước, ngăn không cho cô đi. Ly nước trong tay cô ta run lên, đổ toàn bộ vào quần áo của hai người. Doãn Nhược Liên tức giận hét ầm lên, ném cái ly trong tay xuống đất: “Cô làm cho quần áo ướt hết rồi, làm sao mà chụp ảnh được nữa?” Cẩm Sương vừa kịp phản ứng lại, viễn cảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu cô một lần nữa.

Trong đầu cô giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bản thân cô vừa bị nữ minh tinh nổi đình nổi đám này ngang nhiên sờ mó giữa thanh thiên bạch nhật! Chị Trưởng phòng thấy thế liền vội vàng chạy tới, đau đầu không biết giải quyết thế nào: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Doãn Nhược Liên lườm chị trưởng phòng một cái cháy mặt: “Cô không thấy à? Cô ta làm ướt hết trang phục rồi.”

Trưởng phòng nhìn thấy thái độ tự gây chuyện tự làm loạn của Doãn Nhược Liên cũng vô cùng bực dọc: “Không phải là cái ly nước đang ở trong tay cô đấy à?” Sắc mặt Doãn Nhược Liên tối sâm: “Ý cô là sao? Tôi tự mình hắt nước vào chính mình rồi vu oan giá họa cho cô ta đúng không?” Cẩm Sương vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không nói lời nào.

Doãn Nhược Liên cất giọng lạnh lùng nói: “Những bộ trang phục này đều là của công ty tài trợ, không chỉ quần áo ướt, cả việc làm chậm trễ tiến trình quay quảng cáo hôm nay cô cũng phải đền bù” Trưởng phòng khó xử nhìn sang Cẩm Sương: “Nhà thiết kế Bạch, chuyện này...”

Cẩm Sương nãy giờ sắc mặt không thay đổi nhìn Doãn Nhược Liên, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng: “Cô Doãn, có phải là cô thấy tôi không nói, cảm thấy tôi hiền lành dễ bắt nạt nên muốn nói gì thì nói đúng không?” Doãn Nhược Liên nhếch môi cười nhạo cô một tiếng: “Cô dễ bắt nạt hay sao? Tại sao tôi lại cảm thấy như cô đang bắt nạt tôi ấy nhỉ? Cô làm ướt phục trang của tôi, thôi thì tôi là đại nhân độ lương bỏ qua cho cô đi, cùng lắm thì tìm một bộ đồ khác bù vào là được.

Nhưng mà, cô làm người thì nên tự nhận thức bản thân mình một chút đi, nghe chưa?” “Khả năng chuyên môn của cô kém cỏi còn muốn trách ai? Đưa phục trang trang sức phối hợp theo ý cô, phối đi phối lại mất cả tiếng đồng hồ, đứng đến nỗi chân tôi cũng bị đau theo luôn, đợi đến khi chụp ảnh, không phải cô có ý định gọi người khác tới chụp thấy tôi hay sao? Còn nữa, nếu cô không có viên kim cương này thì cũng đừng có phối với đồ gốm sứ như thế, phối đồ kiểu này chỉ có phá vỡ tính liên kết của đô vật mà thôi, để cho tôi đeo mấy thứ này quả thực là phèn không chịu nổi” Cấm Sương tức giận lên đến đỉnh điểm nhưng khẩu khí, giọng điệu khi nói ra phải thật bình tĩnh, không thể cùng mấy đứa tiện nhân tranh cãi logic được. Cô bình tĩnh tiếp tục nói: “Thứ nhất, cô là người dơ ly nước ra ngáng đường tôi, bản thân mình không cầm chắc làm đổ nước lên phục trang, đây hoàn toàn là lỗi của bản thân cô.

Thứ hai, năng lực chuyên môn, khả năng nghề nghiệp của tôi có kém hay không, người ngoài có để tùy ý bình luận, không đến lượt cô lắm lời, hơn nữa, cô lại càng không phải người khơi gợi nên tài năng của tôi mà có thế quyết định được trình độ chuyên nghiệp của tôi.

Cuối cùng, tôi thật lòng nhắc nhở cô một câu, cho dù đây là lần cuối cùng làm việc chung với nhau nhưng đều là dựa theo suy nghĩ của cô mà làm, cho dù có làm chậm đi tiến độ công việc thì cũng là bởi vì phong cách của cô quá kém!” Trưởng phòng nghe cô nói xong chợt cảm thấy kinh tâm động phách, nếu không phải còn chờ Doãn Nhược Liên chụp hình thì bọn đã mở lời tán thưởng Bạch Cẩm Sương thật lớn rồi.

Doãn Nhược Liên bị Cẩm Sương nói tới mức á khẩu, cô ta chỉ vào chính mình, phẫn nộ trừng mắt với Cẩm Sương: “Cô nói cái gì? Phong cách của tôi thấp kém?” Cẩm Sương chậm rãi nhìn cô ta một cái, ngữ điệu trào phúng châm biếm nói thẳng: “Lại còn không thấp hay sao? Đùa giỡn tên tuổi, tự mình tìm kiếm rắc rối, đây không phải là phong cách của đưa tên tuổi của cô đến với mọi người hay sao? Cô Doãn, không phải cô thực sự nghĩ cô là trung tâm vũ trụ, cả thế giới này phải xoay quanh cô đấy chứ?” Cuối cùng Doãn Nhược Liên nghe không nổi nữa, vung tay tát một cái thật mạnh lên mặt Cẩm Sương.a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.