Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1053: Chương 1053: Đảo ngược lại




**********

Chương 1057: Đảo ngược lại

Mặc Tu Nhân mím chặt môi không nói chuyện, nhưng rất hiển nhiên là đàn ông bọn họ cơ hồ là lựa chọn khá giống nhau đối với chuyện như thế này.

Trong lòng Bạch Cẩm Sương vừa khó chịu vừa tức giận. Cô không biết là cái gì khiến cho những người đàn ông này ảo giác như vậy, lẽ nào bọn họ bị thương thì sẽ chật vật không chịu nổi ở trong mắt phụ nữ sao?

Nhưng Bạch Cẩm Sương nghĩ, nếu cô là Vân Yến và thật sự yêu Sở Tuấn Thịnh, đâu chỉ là đau lòng!

Bạch Cẩm Sương khó chịu nhắm mắt lại, cô tức giận nhấc chân rời đi.

Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương tựa hồ có hơi tức giận, anh vội duỗi tay nắm cánh tay cô: “Cẩm Sương, em đừng nghĩ lung tung. Anh không có ý đó, anh không phải Sở Tuấn Thịnh, em cũng không phải Vân Yến, anh sẽ cố gắng không làm cho mình bị thương!”

Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như thế, cô cười lạnh một tiếng: “Cho nên nếu anh bị thương không trị khỏi, anh sẽ cố gắng rời khỏi em, không để em bị liên lụy, đúng không? Có phải em còn phải cảm ơn anh đã vì em như thế hay không?”

Bạch Cẩm Sương rất tức giận, cô đau lòng không riêng gì vì Vân Yến và Sở Tuấn Thịnh, cũng đau lòng vì ý nghĩ như vậy của Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân nắm chặt tay cô không buông ra, viên mắt Bạch Cẩm Sương hơi ướt át: “Mặc Tu Nhân, anh suy nghĩ thật kỹ đi. Anh bằng lòng với Sở Tuấn Thịnh, không cho Vân Yến gặp anh ta, có phải là anh nghĩ giống Sở Tuấn Thịnh về chuyện này hay không. Anh có nghĩ tới hay không, nếu đảo chuyện này lại, người bị thương là Vân Yến, Vân Yến không muốn để Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy cô ấy bị thương, sợ liên lụy đến anh ta, sợ mình bị tàn tật làm tình yêu biến mất. Nếu cô ấy thật sự làm như vậy, Sở Tuấn Thịnh lại sẽ có cảm giác gì, anh nói những lời này với Sở Tuấn Thịnh là được, chính anh cũng suy nghĩ thật kỹ đi xem suy nghĩ của anh đúng hay không. Em đi xem Vân Yến trước!”

Bạch Cẩm Sương nói xong, cô xoay người rời đi.

Lần này Mặc Tu Nhân không dùng sức cầm tay cô không buông ra, mà anh chủ động buông cô ra.

Cảnh Hạo Đông nghe từ đầu, tâm tình anh ta cũng hơi phức tạp.

Anh ta nhìn Mặc Tu Nhân: “ Bạch Cẩm Sương tức giận kìa, anh không đuổi theo sao?”

Mặc Tu Nhân mím môi, anh lắc đầu: “Không được, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ các cô ấy. Chúng ta đến bệnh viện thăm Sở Tuấn Thịnh trước, nhìn xem tình hình phẫu thuật như thế nào, xem còn có thể cứu được cái chân kia... Hay không!”

Cảnh Hạo Đông gật đầu, anh ta lên xe theo Mặc Tu Nhân, Triệu Văn Vương lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.

Chỉ là hai người họ tựa hồ đã bị lời nói vừa rồi của Bạch Cẩm Sương kích thích không nhẹ, hai người lên xe mà không nói lời nào.

Qua một lúc lâu, Cảnh Hạo Đông mới đột nhiên hỏi

Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, anh nói... Có phải là chúng ta quá chủ nghĩa đàn ông rồi không?”

Mặc Tu Nhân nhưởng mày nhìn anh ta: “Hả?”

Cảnh Hạo Đông thở dài: “Kỳ thực, lúc vừa rồi anh và Bạch Cẩm Sương ầm ĩ, tôi cũng nghĩ nếu chuyện kiểu này rơi trên người tôi và Lâm Kim Thư, thì tôi sẽ lựa chọn gì!”

Nói đến đây, Cảnh Hạo Đông cười cười: “Nghĩ xong tôi mới phát hiện ra nếu người bị thương không chữa khỏi là tôi, tôi chọn buông tay Lâm Kim Thư, không để mình liên lụy và trở thành gánh nặng của cô ấy, thế nhưng... Nếu chuyện kiểu này đặt ở trên người Lâm Kim Thư, tôi không dám nghĩ, tôi đau lòng còn không kịp, làm sao có thể cam lòng buông tay khi cô ấy bị thương? Tu Nhân... Anh nói... Có phải tôi nghĩ như vậy là quá tiêu chuẩn kép rồi hay không?”

Mặc Tu Nhân khẽ thở dài một cái, anh xoa mi tâm: “Có thể chỉ là anh quá quan tâm đến cô ấy, muốn cô ấy tốt hơn!”

Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân: “Vậy anh có nghĩ tới có thể cô ấy cũng quan tâm tôi, cô ấy cũng muốn sống với tôi dù bần cùng hay là bệnh tật không. Lúc kết hôn, lúc vợ chồng lập lời thề, không phải mục sư đều nói như vậy sao! Nhưng Tu Nhân, dường như suy nghĩ bây giờ của chúng ta hoàn toàn khác nhau. Kỳ thực... Nguyên nhân Bạch Cẩm Sương tức giận vừa rồi, tôi cũng có thể hiểu được đại khái, dù sao nói cho cùng... Kỳ thực ý nghĩ này của chúng ta không chỉ luyến tiếc làm các cô chịu khổ, mà còn là không tin tưởng. Vì sao chúng ta không thể tin là dù chúng ta gặp chuyện gì thì các cô cũng sẽ đi cùng chúng ta?”

Mặc Tu Nhân hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Cảnh Hạo Đông, anh nhưng lại không nhìn ra Cảnh Hạo Đông lại thấu hiểu chuyện này như thế.

Anh nhắm hai mắt, dựa người ra ghế, thấp giọng nói: “Anh nói đúng, đích thật là ý nghĩ của chúng ta có hơi chủ nghĩa đàn ông. Nghĩ thì vậy, nhưng nếu thật sự gặp phải tình huống như vậy, anh mà thật sự yêu người kia, anh sẽ chỉ biết ra sức suy nghĩ vì người kia, mà không để ý xem sau này mình sẽ thế nào. Tình yêu ấy à, thật sự có thể làm người ta từ ích kỷ trở nên vô tư đối với một người. Người không có được tình yêu mãi mãi sẽ không hiểu được đến cùng loại tình cảm nguyện ý vì một người liều mình này như thế nào”

Nói đến đây, Mặc Tu Nhân thở dài: “Tôi cũng biết, chúng ta nghĩ như vậy hoàn toàn là tiêu chuẩn kép, thậm chỉ khách quan mà nói là sai, có thể sẽ khiến đối phương thương tâm khổ sở, cảm thấy không được tin tưởng. Nhưng nếu anh bị gì đó, anh thật sự có dũng khí ở bên người kia sao? Một người tàn phế sẽ phải chịu rất nhiều, nào là ánh mắt của mọi người, ánh mắt của người yêu, thậm chí cả ánh mắt của gia đình đều là áp lực đối với anh. Trong quá trình này, anh có thể sẽ thay đổi bản thân đến mức không nhận ra mình, nếu đổi lại là anh, anh nguyện ý để cô ấy chịu đựng với anh sao? Tuy trong lòng tôi hiểu rõ ràng là suy nghĩ của Sở quá chủ nghĩa đàn ông, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được anh ta!” Cảnh Hạo Đông nghe Mặc Tu Nhân nói, anh ta cũng không lên tiếng.

Đúng vậy, bọn họ đều có thể hiểu rõ việc này, nhưng nếu thật sự đổi thành mình, nếu yêu thật lòng thì họ tuyệt đối sẽ không thể cam lòng để người kia chịu khổ chịu vất vả cùng với mình. Nếu thật sự đến bước đó, thì dù họ sẽ thương tâm khó chịu, họ cũng sẽ chọn buông tay.

Hồi lâu sau, Cảnh Hạo Đông mới nói: “Chúng ta đi xem tình huống của Sở Tuấn Thịnh trước!” Hai tay Mặc Tu Nhân khoanh lại, để tùy ý lên trên đùi, vẻ mặt anh hơi tối không nhìn rõ.

Ở phía Tây, bên cạnh xe Sở Tuấn Thịnh.

Cửa xe được mở ra, Bạch Cẩm Sương vừa đi tới thì nghe thấy Vân Yến đang khóc lóc nói với Lâm Kim Thư: “Tổng giám đốc Mặc vẫn không cho tớ gặp Sở Tuấn Thịnh. Tớ biết, đây nhất định là ý tử của anh ấy, nhất định anh ấy là bị thương rất nghiêm trọng, anh ấy sợ tớ thấy sẽ khó chịu. Nhưng tớ không sợ khó chịu, anh ấy vốn không biết tớ càng không nhìn thấy anh ấy, thì tớ càng lo lắng, tại sao anh ấy không để tớ gắp anh ấy, Lâm Kim Thư... Tớ thật sự rất khó chịu!”

Bước chân của Bạch Cẩm Sương hơi chậm lại, cô khế thở dài, mở cửa xe bên kia ra, thấp giọng nói: “Vân Yến, tớ tới rồi!”

Vân Yến thấy Bạch Cẩm Sương, nước mắt càng rơi cuộn trào mãnh liệt, cô ấy ngồi ở chỗ ngồi nhào tới và ôm lấy Bạch Cẩm Sương đứng ở bên cạnh xe: “Cẩm Sương..”

Bạch Cẩm Sương cảm nhận được thân thể Vân Yến hơi phát run làm cô nghĩ đến Vân Yến sợ hãi dịu dàng ít nói lại can đảm năm đó đang ở trước mắt mình.

Cô hơi đau lòng xoa tóc Vân Yến, thấp giọng nói: “Đừng khóc nữa, cậu muốn gặp Sở Tuấn Thịnh thì tớ nghĩ cách giúp cậu!”

Vân Yến nghe vậy, cô ấy chợt đỏ mắt ngẩng đầu nhìn cô: “Thật vậy chăng? Cẩm Sương!”

Lâm Kim Thư hơi kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Sương, cô ấy nhớ kỹ Cảnh Hạo Đông đã nói Mặc Tu Nhân không cho Vân Yến gắp Sở Tuấn Thịnh kia mà. Hơn nữa, giống như đây là ý của Sở Tuấn Thịnh.

Hiện tại Bạch Cẩm Sương lại nói như vậy là do Sở Tuần Thịnh thay đổi suy nghĩ, hay là có không thể nhìn Vận Yến khó chịu như vậy, cho nên mới cố chấp không quan tâm tới suy nghĩ của Sở Tuần Thịnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.