Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 40: Chương 40: Bàn bạc hôn sự




Đối với tiếng tăm lẫy lừng của Lam Kính, Lăng Ngạo biết rất rõ.

Ngay cả Lăng Ngạo cuồng dã tự kiêu, lúc này cũng bày tỏ sự tôn kính từ tận đáy lòng đối với ông lão này.

Tuy nhiên, so với người một tay gầy dựng nên cơ nhiệp nhà họ Lam, hay thậm chí còn là người cùng thời với ông nội của anh, cũng không bằng người mà anh quan tâm nhiều nhất, hiện tại vẫn còn nằm ở trên giường.

Với năng lực của một thiếu nữ mười bảy tuổi, có thể ngồi vững vàng trên vị trí chủ nhân của nhà họ Lam. Hơn nữa, sau khi nắm giữ cương vị Lam đương gia, thế lực của nhà họ Lam so với thời điểm Lam Kính đang nắm quyền, càng thêm hùng mạnh. Một người phụ nữ như vậy, e rằng rất khó để khiến người ta không chú ý tới.

Mọi người nhà họ Lam vốn đã biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng mà vẫn bị câu nói này của anh làm cho ‘kinh thiên động địa’!

"Lăng thủ lĩnh đang đùa đấy à? Chuyện này chúng ta không thể đơn phương đứng ra làm chủ, tất cả còn cần hỏi ý Nguyệt một chút!”

Thân là anh trai của Lam Duê, trên gương mặt của Lam Triệt không nhìn ra nửa điểm khó chịu, ngược lại còn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Ngạo một phen. Thật ra trong bụng cũng ngầm hài lòng với một cậu em rể như vậy!

"Trước đó tôi đã thương lượng chuyện này với cô ấy rồi!”

Anh biết Lam Triệt, ngày anh xác định quan hệ nam nữ với cô, người luôn luôn thản nhiên điềm đạm như Lam Duê, lần đầu tiên để lộ rõ sự mất bình tĩnh trước mặt người khác! Vốn dĩ anh không có ý định đi soi xét đến chuyện riêng của người ta, nhưng anh vẫn biết. Nguyên nhân là do Lam Triệt bị thương, nên cô mới thành ra như vậy.

Lam Triệt là anh trai cùng chung một mẹ của cô, hiển nhiên quan hệ của hai người ở trong nhà là tốt nhất rồi!

"Chị Lam Duê muốn kết hôn sao?" Thành viên nhỏ nhất trong nhà, Lam Kiệt cau mày, không vui hỏi!

"Chuyện này, ta nghĩ, hay là chờ sau khi Lam Duê tỉnh dậy, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc!”

Lam Kính lau khóe miệng, mặc dù rất hài lòng với một người cháu rể như vầy, nhưng nói thế nào đi nữa thì chuyện này cũng liên quan đến đại sự cả đời của cháu gái mình, một chút cũng không được qua loa.

Thân là cha mẹ của Lam Duê - Lam Triệt, Lam Thành và vợ ngồi bên cạnh nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự hài lòng từ trong mắt đối phương. Tuy nhiên vẫn có một tia kỳ quái bên trong đó, bất thình lình xuất hiện một cậu con rể, quả thật làm người ta cảm thấy kinh ngạc!

Trái lại Lăng Ngạo cũng không vội, sau khi đã thấy qua toàn bộ mọi người nhà họ Lam, nghe lời nhắc nhở của Âu Liêm mới thay đổi quần áo đang mặc trên người để tiện bề bôi thuốc lên vết thương trên lưng.

Mọi người trong nhà cùng nhau dùng bữa tối.

Thời điểm Lam Duê đi xuống, liền thấy một màn như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy có chút buồn bực.

Tiếc rằng hiện giờ cô đang gặp phải khó khăn, đành ngồi lên xe lăn, dĩ nhiên là có rất nhiều việc không thể tự mình làm được. Nhất là vết thương ở ngang hông không ngừng nhói lên từng cơn, càng làm cho cô khó mà chấp nhận thực tế phũ phàng.

Lăng Ngạo là người đầu tiên nhìn thấy Lam Duê, bắt gặp ánh mắt tức giận sừng sộ của cô đang nhìn đăm đăm vào mình, anh liền giả vờ như không thấy, lẳng lặng đứng lên.

"Tỉnh rồi!"

Tiến lên phía trước, giọng nói của anh êm dịu và ngọt ngào, tựa như trước đó chưa từng nhìn thấy lửa giận nơi đáy mắt cô.

"Nếu như em không tỉnh, sợ rằng bị người ta bán, em còn không biết !" Nói xong, tầm mắt của Lam Duê lướt qua Lăng Ngạo, nhìn về phía sau anh, mấy người nhà họ Lam ở trước mặt người ngoài luôn bày ra một bộ nghiêm trang, hiện giờ đều một hai nghểnh cái cổ dài nhìn về phía bên này.

Nghe xong giọng điệu ngấm ngầm hại người của cô, cộng thêm vẻ mặt cười như không cười, mấy người nhà họ Lam vội vàng di dời tầm mắt, giả bộ như đang tập trung ăn bữa tối.

Lăng Ngạo cũng không để tâm, anh đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói này, đáy mắt thoáng qua một tia tăm tối. Thay thế vị trí của Vân Trạch, đẩy cô đến trước bàn ăn.

"A, Lam Duê tỉnh rồi! Đói bụng không? Mau mau ăn một chút gì đi!"

"Ông nội thật là nhiệt tình, thế nào trước đó lại không nhìn thấy người đi thăm con một chút?”

Cười như không cười nhìn Lam Kính, Lam Duê nhận lấy tách trà xanh mà Vân Trạch đưa tới, nhấp một ngụm, sau đó nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh, đầu lông mày nhảy lên: "Tại sao anh vẫn còn ở nơi này?"

Lam Kính ngượng ngùng cười cười, nói: "Người ta dầu gì cũng đã cứu con, giữ lại ăn một bữa cơm thì có hề gì!”

"Anh và ông nội đang bàn bạc hôn sự!”

Lăng Ngạo không hề có chút do dự, vừa nghe thấy giọng điệu đuổi khách của cô, dáng vẻ trái lại vẫn rất nhàn nhã, tựa như chính mình đang cùng người trong nhà dùng bữa với nhau.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lam đều sững sờ, trực tiếp nói thẳng trước mặt Lam Duê như thế, người này quả là to gan lớn mật.

"Hôn sự? Ông nội muốn kết hôn?"

Chuyện lần này đã rõ như ban ngày, bọn họ không phải kẻ ngu ngốc, dĩ nhiên đã hiểu thấu rồi! Nhưng ai lại dám cả gan khiến Lam Duê của bọn họ bị thương, chuyện này không thể kết thúc đơn giản như vậy.

Thật sự coi mấy người nhà họ Lam này là kẻ ăn không ngồi rồi hay sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.