Vợ Phúc Hắc Của Tổng Giám Đốc

Chương 9: Chương 9: Ai cũng là người mình




Địa ngục nhân gian lúc này bị vây bởi tình cảnh im lặng lại quỷ dị. Chỉ thấy bốn phía che kín bóng người màu đen chung quanh đi lại, một thân tây trang màu đen ẩn vào chỗ tối, giống như trong bóng đêm im lặng, ngồi chờ con mồi xuất hiện, hết sức căng thẳng. Mà tại quầy bar lầu một, một nữ tử giống như không thấy tình cảnh phía, trên tay điều chế rượu không ngừng lên xuống, bình tĩnh, sạch sẽ, thủ pháp lưu loát ngược lại làm cho người đang ở chỗ tối ngẩn người.

“Từ Khởi tỷ, chị dưới tình huống như vậy còn có thể điều rượu.”

Một âm thanh nhỏ như muỗi kêu chậm rãi vang lên, chỉ thấy Từ Khởi bên cạnh không biết khi có cô gái xuất hiện. Cô gái một tay áp mặt, toàn bộ thân mình hướng về Từ Khởi sáp tới giọng thô lỗ.

Đối với hành động của cô gái, Từ Khởi bất động dời mắt hướng di động bên cạnh, trên tay động tác không vì cô gái kia mà ảnh hưởng nửa phần, biểu tình thản nhiên, thanh âm thản nhiên:

“Vì sao không thể.”

Cô gái miệng chu lên, lộ ra khuôn mặt đáng yêu. Tức giận trắng mắt liếc một cái, thanh âm ép xuống càng thấp:

“Thấy người bốn phía không, xã hội đen nha, bọn họ trong tay còn có súng. Từ Khởi tỷ, chị làm sao có thể như vậy trấn định, chẳng lẽ chị sẽ không sợ sao.” Xã hội đen nha, cô lớn như vậy vẫn là lần đầu thấy một màn như vậy. Con ngươi lạnh nhạt rất nhanh nhìn quét bốn phía, sau đó quay đầu nhíu mi, từ từ nói:

“Bọn họ là có bốn chân, năm cánh tay?” Nói xong liếc mắt cô gái một cái, hai tay tiếp tục không ngừng. Giống nhau đều là người, cô không cần sợ hãi. Chẳng qua, Từ Khởi vừa hồi tưởng một màn trong đầu, cô không tiếp khách vì đêm nay chuyện đơn giản như vậy, xã hội đen cùng quốc gia hợp tác? Không phải cái kia gọi là cửa ngầm chính là quốc gia đổi nghề .

Âm thầm nhún nhún bả vai, Từ Khởi vẻ mặt vẫn như cũ nhất phái hờ hững, đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh, cô là người bình thường, không thích hợp tham gia. Nghĩ nghĩ, trong tay động tác rất nhanh, xong sớm đi sớm , nếu không sẽ không được ngủ.

Cô gái vẻ mặt hắc tuyến nhìn đột nhiên nhìn chằm chằm Từ Khởi, nhìn cô vẻ mặt hờ hững, tâm lý cô gái không khỏi nghi ngờ. Không phải cô nói, theo cô đến địa ngục nhân gian công tác lâu như vậy tới hôm nay, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua Từ Khởi đối với chuyện gì có thể vượt qua ba giây nhiệt tình, cũng chưa thấy Từ Khởi có quá ba loại biểu tình, trừ bỏ bình thản, ngạy thẳng, còn có một loại khí chất mỗi khi làm cho người ta nhịn không được nở nụ cười giả tạo.

Cô không chỉ một lần hoài nghi Từ Khởi có phải hay không là phụ nữ, nga không, hẳn không phải là người. Không muốn tham vọng, vô bi vô hỉ. Hướng phía trước Tâm tỷ đang rót rượu, Từ Khởi không nhìn bên cạnh nên không biết cô gái nhỏ ngẩn người hồi lâu.

Mang theo rượu đi ra quầy bar quẹo hướng về lầu hai đi lên. Đem rượu giao cho Tâm tỷ, cô có thể tan làm rồi , bây giờ còn sớm, đêm nay hẳn là có thể ngủ tốt thay. Lầu hai kết cấu độc đáo, ở giữa là vô hình, nhưng là không thể so với lầu một nhỏ hơn.

Lầu hai cùng lầu một bất đồng, lầu một bố trí lấy màu đỏ sậm làm chủ, từ lầu hai nhìn xuống, tựa như một cái vực sâu lốc xoáy, sâu không thấy đáy, lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy ảo ảnh xinh đẹp. Lầu hai cùng lầu một tương phản, lầu hai lấy màu vàng ấm áp làm chủ đạo, ôn hòa về hè, hợp ý người.

Từ Khởi bưng rượu chậm rãi đi bộ trên hành lang lầu hai,1 phòng khách quý bất đồng với những vòng khác, chẳng những nó được dùng tới đón đãi đại nhân vật mà còn bởi vì nó được thiết kế ở chỗ tối, nếu không phải là nhân viên của địa ngục nhân gian, tưởng là sợ không có mấy người có thể tìm được. Chuyển qua khúc cua, chậm rãi tiêu sái lộ vẻ “Người rảnh rỗi miễn vào phòng”.

Chính là Từ Khởi sắp đẩy cửa mà vào, một đạo thanh âm rất nhỏ chậm rãi truyền đến:

“Nghiêm Cảnh Ti, làm như vậy thật sự vạn nhất thua lỗ sao? Tôi còn là không quá yên tâm.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn là một nam nhân, mang theo sự đắc ý làm người khác bất an.

“Lý huynh đệ, cậu yên tâm. Nay thế lực Lãnh Ngạo Phong cừơng tráng càng lớn, cấp trên đã muốn không thể lại ngồi yên không để ý đến. Cấp trên đã muốn ra lệnh, nhất định phải bỏ cửa ngầm.” Thanh âm trầm thấp hơi uy nghiêm, lại mang theo giọng điệu âm lãnh. Từ Khởi nghe được, giọng nói này là của người tên Thanh Long, đang nhắc tới Nghiêm Cảnh Ti.

“Nhưng là, cửa ngầm hiện tại thế lực đã sớm bố trí toàn bộ mọi góc thế giới, muốn bỏ cửa ngầm không dễ dàng nha. Huống chi còn có một cái ai cũng không nguyện ý trêu chọc Lãnh Ngạo Phong.” Thanh âm trầm thấp mang theo do dự, người đàn ông vẫn là vẻ mặt bất an.

“Hừ, mặc kệ cửa ngầm thế lực khổng lồ như vậy, bất quá chúng ta vẫn là có biện pháp có thể trừ bỏ nó. Ông cho là lần này quốc gia vì sao 20 năm không nhúng tay vào chuyện này vì sự gì cùng việc này đem toàn bộ đông viên tặng cho Lãnh Ngạo Phong như thế dụ hoặc làm điều kiện, làm đàm phán.”

Nghiêm Cảnh Ti hung hăng hừ một tiếng, khóe miệng chợt gợi lên một chút âm hiểm cười:

“Vinh hoa phố bốn phía đều là người chúng ta, chỉ cần Lãnh Ngạo Phong ký hạ phân chia hiệp ước, một khi hắn bước chân ra khỏi địa ngục nhân gian, tuyệt đối sẽ không có được vinh hoa phố.”

Nghe gã nói, nam nhân khó hiểu nhíu mày:

“Nếu đã muốn tính bỏ Lãnh Ngạo Phong, như vậy vì sao còn muốn cùng hắn ký hạ hiệp ước, này không phải không công tặng cái con vịt cấp cửa ngầm?”

Nghiêm Cảnh Ti lắc đầu nụ cười giả tạo, vẻ mặt âm hiểm nói:

“Mặt ngoài nhìn là quốc gia chịu thiệt, bất quá anh tưởng, tuy rằng 20 năm không nhúng tay cửa ngầm là một chuyện nhưng là hiệp ước còn có một điều kiện phụ , cửa ngầm 20 năm qua không thể đối quốc gia có gì bất lợi. Chỉ cần Lãnh Ngạo Phong vừa chết, cửa ngầm không chủ, chúng ta đem tin tức mua được châu Âu, đến lúc đó thế lực hắc đạo hội năm châu đều ra tay với cửa ngầm. Các quốc gia khác cũng không có khả năng buông tha miếng thịt béo bỡ khổng lồ như vậy. Chỉ cần bọn họ hợp lại ngươi chết ta sống, đến lúc đó quốc gia ta lại lấy làm một loại phương thức đối cửa ngầm, lại ở sau lưng đâm một đao.”

Hay một cái sau lưng đả thương người, lấy nước thanh danh, Từ Khởi âm thầm nói. Chỉ cần bọn họ thật sự hợp lại làm cho người chết ta sống, quốc gia 20 năm không thể đối cửa ngầm chuyện này nhúng tay mà tùy tiện tay qua loa, thực tế là như hổ rình mồi. Làm mọi người khiếp sợ, quốc gia sẽ đề ra giải quyết điều hòa, cuối cùng nghĩ đến dân trừ hại lấy cớ đem cửa ngầm một lưới bắt hết. Có thể cho thấy lập trường chính mình có năng lực làm người khác lật đổ một quốc gia.

“Kế hoạch tuyêt hảo.”

Một cái tiếng vang thanh thúy, người đàn ông vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lập tức, khẽ nhíu mày có chút lo lắng nói:

“Nhưng là, vạn nhất không thể đem Lãnh Ngạo Phong trừ bỏ, kia...”

“Yên tâm, lý huynh đệ. Không cần nói vinh hoa phố, chính là toàn bộ thành Phố A, quốc gia ta đều đã bày ra thiên la địa võng. Lần này Lãnh Ngạo Phong đi một mình, mà phía sau hắn hơn mười người bảo tiêu không đủ làm ta sợ hãi, duy nhất đố kị đó là Thanh Long, trông coi cửa ngầm cũng chỉ có Thanh Long cùng Lãnh Ngạo Phong tới đây mà thôi. Nếu ngũ tướng đến đông đủ, chuyện đó thật không dễ.”

“Hoàn hảo hoàn hảo, hy vọng thật sự có thể vạn nhất đem Lãnh Ngạo Phong tiêu diệt.”

Nghe Nghiêm Cảnh Ti phân tích, người đàn ông thở nhẹ một hơi. Chỉ mong đêm nay có thể thành công, nếu không thể đem Lãnh Ngạo Phong trừ bỏ, như vậy... Hậu quả làm hắn không dám tưởng tượng đến .

“Yên tâm đi, chúng ta đi đã lâu, nhanh chóng trở về. Trăm ngàn lần không thể để Lãnh Ngạo Phong phát hiện gì.”

Nghiêm Cảnh Ti vỗ vỗ bả vai người đàn ông nói. Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Nghiêm Cảnh Ti rời phòng. Nghe bên trong phòng khôi phục bình tĩnh, Từ Khởi một tay cầm rượu, cả người tựa vào vách tường.

Ai cũng muốn làm quan, cao cao tại thượng, đây là lời Từ Khởi cô nói. Cô không phải người vĩ đại, cũng không là thiện lương, càng không thể ham phú quý đi về phía cửa ngầm mật báo, nghĩ có thể được lấy được chút tài sản. Huống chi cô không muốn hám lợi, cô còn có hay không còn mệnh sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.