Vợ Phúc Hắc Của Tổng Giám Đốc

Chương 20: Chương 20: Chỉ sợ phiền toái




Sáng sớm ánh mặt trời sáng lạn chói mắt, bởi đây là vùng ngoại thành nên nơi này không khí rất trong lành tươi mát. Từ Khởi cả người nằm trên giường mềm mại, thoải mái ủ rũ , kẻ có tiền thật đúng là biết hưởng thụ. Tùy ý quét mắt bốn phía, chỗ này thật đúng là rộng lớn, đêm qua không có nhìn kỹ, hôm nay mới phát giác tòa thành này phía sau còn có một hoa viên.

Từ Khởi nhớ tới đêm qua cô bị người đàn ông kia cường hôn, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh. Một cái hôn đổi một nơi bình yên, đáng giá. Miễn cưỡng ưỡn người, nằm xuống mặt cỏ mềm mại, Từ Khởi thoải mái than nhẹ, hưởng thụ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu có thêm một ly rượu hồng, thật là tuyệt .

“Xem ra cô thực hưởng thụ.” Một giọng nói châm chọc vang lên, Từ Khởi đột nhiên cảm thấy phía trên mình một mảnh âm u, miễn cưỡng mở mắt. Đập vào mắt đầu tiên là nhìn thấy một đôi mắt đào hoa trêu đùa, ngũ quan cương nghị, Từ Khởi nhận ra, đêm qua hắn là người đứng phía sau Lãnh Ngạo Phong, xem ra hắn hẳn là bạn của Lãnh Ngạo Phong.

Có thể cùng Lãnh Ngạo Phong làm bằng hữu thân phận hẳn là cũng là biến thái, biến thái là người phiền toái, phiền toái trong lời nói không nên dây dưa. Một Lãnh Ngạo Phong liền đem cô có nhà không thể về, có chỗ không thể ở.. Cho nên, không đến gần sẽ an toàn hơn.

Quyết định xong, Từ Khởi lập tức đứng dậy, vỗ nhẹ cỏ dại trên người, động tác bình tĩnh tự nhiên làm cho cậu một điều mi, có chút nghi hoặc nhìn cô gái trước mắt.

Sau khi sửa sang lại quần áo Từ Khởi phi thường tiêu sái tự nhiên xoay người rời đi, không mang theo đi một mảnh áng mây, không nói một lời.

Thẳng nhìn bóng dáng đi xa, cậu không xác định nháy mắt mấy cái, khóe miệng co rút, hắn dáng người 1m83, gương mặt thiên sứ thế nhưng làm cho người ta không nhìn rõ chân tướng, mà đối phương vẫn là cô gái kia!

Từ Khởi hai tay đút vào túi quần, thản nhiên đi bộ huýt sáo , một đôi con ngươi ảm đạm giảo hoạt chuyển động, phát ra lục quang quỷ dị. Kẻ có tiền thật đúng là kẻ có tiền, nơi này không chỉ to lớn, hoa cỏ đều là thực vật quý hiếm.

Đứng ở một hoa viên nhỏ nhìn cây đại thụ từ xa xưa, Từ Khởi vuốt ve cằm, cây này tối thiểu phải hơn một trăm năm mươi năm tuổi, nhưng là cực phẩm nha. Nếu có thể nhổ tận gốc đi ra ngoài bán, hẳn là không hề thiếu tiền. Muốn hay không cùng hắn thương lượng, loại này nọ xảy ra ở nơi này chỉ có thể là nguy hiểm, bán đi có tiền mặt mới là vương đạo.

Ánh mặt trời đột nhiên phản chiếu một đạo hồng quang, Từ Khởi quay đầu trầm tư đột nhiên có một vật gì đó vọt đến mắt cô. Nghi hoặc nhìn chằm chằm cây đại thụ cách đó không xa, ẩn ẩn nhìn thấy hồng quang rất nhỏ lóe sáng, Từ Khởi tiến lên phía trước đẩy ra, một cái hình tứ giác được đặt ở đó. Một vài sợi dây bắt chéo loạn xa nối tiếp nhau, mà nơi phát ra hồng quang chính là các con số đang đếm ngược .

Từ Khởi nháy mắt ngón tay cứng ngắc, khóe miệng không ngừng run rẩy, cô có phải hay không vận khí quá tốt? Thế nhưng làm cho cô gặp gỡ loại bom này. Nhìn thời gian còn lại không đến 20 phút, Từ Khởi quyết đoán xoay người hướng cửa lớn tòa thành đi đến.

Lãnh Ngạo Phong quả nhiên là khắc tinh của cô, ở địa bàn hắn cũng có thể gặp bom. Đem thân lưu lại nơi này quả nhiên là lựa chọn sai trái, một nhân vật siêu cấp hắc đạo, người hận khắp thiên hạ, nghĩ có thể bình an quá nửa đời sau, nằm mơ đi.

“Cô đi đâu đó.”

Mắt thấy cô ngay tại trước mắt, đột nhiên một âm thanh lãnh khốc ở sau lưng Từ Khởi vang lên, hiển nhiên cái xem thường, Lãnh Ngạo Phong làm sao có thể ở trong này? Một đại nhân vật không biết có bao nhiêu sự tình sao? Không nên trách cô không mau chóng rời khỏi nơi này, cho dù cô nói, người đàn ông phía sau nhất định không tin tưởng.

Xoay người, vẫn một thân màu đen Lãnh Ngạo Phong lạnh lùng đứng cách đó không xa, khí thế không giận mà uy làm cho người ta chùn bước, đáng tiếc dọa không được Từ Khởi.

Nhún vai, Từ Khởi một mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

“Tôi nghĩ một buổi tối, cho rằng đã sai lầm quấy rầy Lãnh đương gia, nội tâm phi thường băn khoăn, cho nên tôi xác định vẫn là rời đi.” Thời gian không nhiều lắm, muốn chạy nhanh rời đi mới được. Từ Khởi nói đạo lý rõ ràng, chút không nghĩ đêm khuya ngày hôm qua cô kiên quyết muốn người nào đó phụ trách.

Lãnh Ngạo Phong nghe cô nói nhíu mày, cô gái này liền một cái là rời đi, đêm qua còn muốn hắn phụ trách, hôm nay lại nói sẽ rời đi.

“Cô là người phụ nữ của tôi .” nơi này của Lãnh Ngạo Phong hắn không phải kỹ viện, có thể ra vào tự nhiên.

Ân, nhìn chằm chằm hắn vẫn mang tư thái đế vương, Từ Khởi không khỏi nhíu mày, hắn quá mức tự đại cuồng vọng đi. Người phụ nữ của hắn? Chính là nằm mơ.

“Phụ nữ của anh đầy đường, nhưng không bao gồm tôi. Tôi phải đi, nơi này tôi không trụ nổi.” Nơi nào cũng có bom, cho dù cô trụ được, cũng không dám trụ. Xoay người liền hướng cửa lớn đi vào, thời gian nha thời gian, thời gian là tính mạng, cô không rảnh. Còn không có tiến lên hai bước, đột nhiên một bàn tay to nắm lấy áo Từ Khởi, đem cô quay lại.

“Lãnh Ngạo Phong, quân tử động khẩu không động thủ.” Từ Khởi trừng mắt hắn đột nhiên bắt lấy cô, như thế nào người đàn ông này cũng hai tháng trước không đồng nhất. Hai tháng trước hắn lãnh khốc trầm mặc, hai tháng sau hắn giảo hoạt biến thái. Từ Khởi như thế nào có loại cảm giác leo lên lưng giặc?

“Có chuyện gì?.” Lãnh Ngạo Phong nhìn chằm chằm cô vội vã rời đi, không giống tác phong của cô, cô ở mặt ngoài nhìn như hờ hững lạnh nhạt, thực chất là hồ ly giảo hoạt, sợ phiền toái phải chết. Biết rõ ra khỏi Lãnh gia chắc chắn người Anh quốc sẽ bắt cô, còn muốn lựa chọn rời đi, cùng thái độ đêm qua hoàn toàn bất đồng. Con ngươi hắc trạch của hắn hiện lên một chút thâm trầm, cô gái này có vấn đề.

Từ Khởi đảo cặp mắt trắng dã, người đàn ông thực không phải bình thường, một chút lạ lạ đều có thể khiến cho hắn cảnh giác. Biết rõ sẽ là tuyệt đối phiền toái, Từ Khởi tức giận nói:

“Nơi này có bom.”

“Không có khả năng.”

Từ Khởi vừa nói , Bạch Hổ ở phía sau Lãnh Ngạo Phong nhanh chóng phủ định. Thân là chuyên gia máy tính hàng đầu, hết thảy thiết bị điện tử ở cửa ngầm đều là qua tay hắn, không có khả năng có bom ở trong này mà không bị hắn phát giác.

Nghe được lời nói của Bạch Hổ, Từ Khởi mắt sớm trắng dã , cô đã nói, nói cũng không có người tin tưởng, ngược lại hội gây cho chính mình một thân phiền toái. Mẹ nó, Từ Khởi bắt đầu hối hận ngày hôm qua làm sao có thể tới nơi này, tùy tiện tìm một chỗ trốn đi đều so với nơi này an toàn hơn.

“Tin hay không tùy ngươi, nhưng là mạng của tôi thực đáng quý , không rảnh cùng các ngươi những người này ngoạn **.” Một phen thoát khỏi tay Lãnh Ngạo Phong, Từ Khởi không cần nói. Lại xoay người hướng cửa lớn bước đi, hủy diệt cũng tốt, thế giới mất đi một đám ác nhân, thiên hạ thái bình nha.

“Ở đâu?”

Hắn nhìn Từ Khởi sắp sửa rời đi, thanh âm từ tính trầm thấp chậm rãi vang lên.

Ngạch, Từ Khởi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Ngạo Phong, không chút biểu tình, cũng không bởi vì lời nói Từ Khởi mà khinh thường cùng không tin.

Một tia kinh ngạc ở trong hai mắt Từ Khởi, hắn tin tưởng cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.