Vợ Phúc Hắc Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Chương 11: Cô không hay ho




“Ách, còn sống?”

Từ Khởi vẻ mặt bi phẫn nhìn chằm chằm người trên đất, đã chết còn muốn kéo cô làm bạn? Khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, con ngươi ảm đạm hiện lên một đạo sắc bén. Từ Khởi hai tay chống đỡ tường, một chân khác không có chút lưu tình tàn nhẫn nhanh chóng đá vào cổ tay. Một cước này có thể làm người ta tàn phế.

Mà hiển nhiên, sự tình ngay tại nơi này phát sinh. Chỉ thấy người nằm trên mặt đất, đột nhiên vươn tay kia, thân thủ giống như ma trảo, so với Từ Khởi đá chân còn muốn khoái thượng một phần, chuẩn xác vô cùng sắc bén đá chân Từ Khởi. Từ Khởi nhất thời sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, dưới chân đột nhiên hung hăng lôi kéo, đem Từ Khởi cả người về phía sau ngã xuống.

"A.., đau quá". Từ Khởi không khỏi cắn răng, sau lưng truyền đến từng trận nóng rực đau đớn. Chết tiệt, con ngươi ảm đạm phát ra âm lãnh, ngươi không chết, lão nương đánh tới khi ngươi chết. Từ Khởi cô khi nào thì chật vật như vậy?

Hai chân vẫn đang bị bị giữ chặt nhất thời dùng sức hung hăng xuống phía dưới đá, người dưới thân có lẽ không nghĩ tới Từ Khởi đột nhiên đánh trả, nhất thời buông hai chân Từ Khởi tránh ra, bất chính còn thêm vào một cước.

“Hừ.” Một cái thanh âm nặng nề xẹt qua ám dạ phía chân trời, xem ra Từ Khởi đá một cước này không nhẹ.

Một cước còn không giải hận, Từ Khởi một cái xoay người lưu loát từ từ đứng dậy, bàn tay mềm nhanh chóng chộp lấy, cầm trụ áo người đàn ông, tay kia thì hóa quyền, sắc bén hung hắn cứ như vậy vung một quyền hiểm. Chỉ mành treo chuông, nhười đàn ông bị Từ Khởi đá một cái, nhanh như chớp tiếp nhận quyền đầu Từ Khởi, tay kia thì bắt được bàn tay mềm trên áo, một cái ngoan kéo, đem Từ Khởi xoay người kéo vào ôm ấp, khuỷu tay cường tráng mà dầy sức mạnh cứ như vậy đem Từ Khởi khóa vào trong ngực.

Đột nhiên trong mũi nồng đậm mùi máu tươi của người đàn ông xâm nhập, Từ Khởi sắc mặt một cái âm trầm.“Đừng lộn xộn, bằng không tôi liền bóp cổ cô.” thanh âm từ tính mà trầm thấp mang theo âm thâm từ sau lưng truyền đến. Một bàn tay to hiện lên trên chiếc cổ mảnh khảnh của Từ Khởi, nhẹ nhàng dùng sức.

Từ Khởi sắc mặt càng phát ra thâm trầm, ngũ quan không có chút kích động, một đôi con ngươi ảm đạm ở trong đêm tối sắc bén vạn phần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi, khóe miệng chợt gợi lên một đạo kinh tâm cười lạnh. Đột nhiên dùng sức đem người ở phía sau quật ngược, chỉ nghe một tiếng nặng nề. Nghe trong lời hắn nói, Từ Khởi cô chính là ngu ngốc.

Khóa người ở sau bằng hai tay, thân thủ hung hăng tránh một chiêu, mà hắn giống như dự đoán được Từ Khởi sẽ làm như vậy, đúng lúc đem Từ Khởi thủ hướng phía trước quất lên. Từ Khởi gặp chiêu này, đầu hung hăng về phía sau ném tới, hắn giống như không có nghĩ đến Từ Khởi dùng chiêu này, nhất thời buông cổ Từ Khởi ra nhanh chóng chống đỡ cái gáy của cô.

Trên cổ tiêu pha khai, Từ Khởi nhất thời nhấc chân hung hăng đá một cái đánh vào chân bị thương của hắn. Hắn đột nhiên đem một chân đem của cô đá vung lên, hung hăng gạc chân còn lại.

“Bụp…” âm thanh trong bầu trời đêm yên tĩnh thường chói tai. Từ Khởi cùng hắn nhất thời nhất trí dừng lại, ánh mắt song song nhìn nhau.

“Bên kia giống như có tiếng động, nhanh đi báo cho “Đầu”, ta qua nhìn xem thử.” Xa xa truyền đến từng tiếng bước chân cùng với giọng nói đàn ông. Nghe được âm thanh, Từ Khởi cùng Lãnh Ngạo Phong không khỏi biến sắc.

Từ Khởi hung hăng liếc mắt hắn một cái, đều do người đàn ông sau lưng làm. Nếu không đụng hắn, cô hiện tại đã sớm trở về nhà nằm ngủ. Đột nhiên, bên hông truyền đến cơn đau, Từ Khởi cả người rúc vào vòm ngực rộng lớn của hắn, thanh âm trầm thấp mà từ tính chậm rãi từ phía sau truyền đến:

“Không muốn chết, liền im lặng cho tôi.” Giọng nói mang theo khí phách cùng lãnh khốc không cho phép kháng cự.

Nhíu mày, Từ Khởi phản kích:

“Anh muốn chết, cũng đừng liên lụy tôi.” Thanh âm hờ hững mang theo lạnh nhạt.

Phía sau lạnh lùng, Từ Khởi cảm thấy ánh sáng sau lưng xẹt qua, miệng cong lên, con mẹ nó, dám uy hiếp lão nương.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Từ Khởi cùng hắn ăn ý không ai nói chuyện. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người mờ mờ đằng trước, một lớn một nhỏ hai tay đồng thời cầm một mảnh thủy tinh sắc bén, cảm thấy cả hai mục đích giông nhau. Từ Khởi sửng sốt, lập tức đem lực chú ý quay lại đằng trước. Ánh mắt chuyên chú phát ra ánh sáng sắc bén.

Tuy rằng bọn họ hiện giờ là đồng minh, mà cũng chỉ có một người đi tới. Nhưng là nghe lời nói vừa rồi, đồng bọn cũng chia nhau đi tìm nhiều hướng. Hiện tại thời gian không cho phép bỏ trốn, thời gian càng dài đối bọn họ càng nguy hiểm. Chết tiệt, cô như thế nào thành đồng lõa của hắn.

Căng thẳng nắm ở trong tay mảnh thủy tinh, nhất định phải rời khỏi đây thật nhanh.

Không khí càng ngày càng rét lạnh, trong nháy mắt tựa hồ khẩn trương hơn, ngõ nhỏ đen tối làm cho người ta đột nhiên cảm thấy âm trầm rét lạnh, hồn lìa khỏi xác.

Rất nhỏ tiếng bước chân ở yên tĩnh ban đêm rõ ràng đứng lên, dưới ánh trăng , Từ Khởi bén nhọn ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm ngã vào trên tường bóng người, trong tay mảnh nhỏ lại nắm chặt một phần. Bóng đen càng lúc càng lớn, bóng người càng ngày càng gần, ngay tại giờ khắc này, một cái đầu thật cẩn thận trong bóng đêm dò xét.

Từ Khởi ánh mắt hiếp lại, cơ hội. Đợi thời cơ chuẩn xác, mảnh nhỏ trong tay tìm đến đầu của người đàn ông đang dò xét phóng ra. Mảnh thủy tinh nhỏ xoẹt qua trong bóng đêm cực nhanh vọt tới. Cùng lúc, khóe mắt Từ Khởi hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, giống với mảnh thủy tinh đi theo phóng ra.

“Đinh” hai âm thanh chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy. Mà người nghe được thanh âm còn chưa kịp phản úng, một mảnh nhỏ nhắm vào gáy tử, nhất thời tắt thở. Từ Khởi nhìn người nằm rạp trên đất, một chút tán thưởng rất nhanh ở trong mắt xẹt qua. Lực đạo rất chuẩn, đem mảnh thủy tinh khác tốc độ nhanh hơn cứa ngang cổ, thủ đoạn ngoaan tuyệt, không lưu lại một tia đường.

Mà người như thế, tốt nhất không có giao tình.

Một phen lưu loát nhảy lên, xoay người hai cái rời xa người nguy hiểm này, bất luận là hắn nguy hiểm hay là chung quanh hắn nguy hiểm, Từ Khởi cũng không muốn cùng hắn có giao tình, cho nên rời xa là tối kế sách tốt nhất.

“Vừa rồi lúc tôi không chú ý, cho nên tôi bất kể anh mang đến phiền toái gì, hiện tại tôi và anh không liên quan. Cứ như vậy, tạm biệt.”

Cho rằng khoảng cách giữa hai người vừa vặn an toàn. Từ Khởi nhìn chằm chằm bóng đen trước mắt thản nhiên nói. Cô cũng không nghỉ làm hắn tức giận, phải biết rằng cô nhưng là người không phải tiểu nhân.

Hắn không có đáp lại, Từ Khởi không khỏi nhún vai, nhặt ba lô. Trầm mặc chính là đồng ý, cho nên sự việc không liên quan chính mình, tức tốc về nhà. Không có gì lưu luyến xoay người, Từ Khởi chậm rãi hướng về phía trước đi. Bất quá còn chưa đi được nữa bước, Từ Khởi vẻ mặt bình thản biến đổi.

Từng tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, nghe thấy cũng đoán được không ít người tới. Phiền toái, trong lòng thầm mắng một câu. Từ Khởi xoay người rất nhanh rời đi, đột nhiên phát giác người phía sau vẫn không có phản ứng.

Cô không khỏi chửi thầm, quỷ dị rớt xuống một câu:

“Này, anh còn không đi.” Nói vừa ra, Từ Khởi không khỏi cả kinh, cô khi nào thì trở nên tốt bụng như vậy?

Nhìn chằm chằm bóng người vẫn đang không có phản ứng, Từ Khởi không khỏi nhíu mày. Bên tai tiếng bước chân càng ngày càng gần, Từ Khởi sắc mặt ngày càng khó coi. Trong lòng hung hăng thầm mắng một câu:

“Nhiều chuyện.”

Hướng bóng đen phóng nhanh tới, Từ Khởi thấy đầu tiên chính là khuôn mặt ngày càng gần cô. Hắn thế nhưng ngã , dựa vào cô.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Từ Khởi hung hăng cắn răng, nhìn chằm chằm hắn, quả nhiên là cái phiền toái. Một tay để hắn trên lưng lưng, sức nặng cơ hồ đem Từ Khởi cả người áp xuống, cắn răng nâng nâng lưng đứng lên. Chết tiệt, người đàn ông này ăn thứ gì sao nặng vậy chứ.

Bình tĩnh, con ngươi phát ra ánh sáng nhạt, cõng người phía sau. Từ Khởi lập tức hướng về góc đen chạy trốn, biến mất ở hẻm nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.