Vợ Phúc Hắc Của Tổng Giám Đốc

Chương 13: Chương 13: Không cần gây tê




Từ Khởi vẻ mặt gian trá, tràn đầy ý cười đối với Lãnh Ngạo Phong:

“Đến, tranh thủ thời gian.” Giống như sói rình mồi, Từ Khởi cầm hai con dao làm cho người ta không khỏi khiếp sợ, thong thả tiến lên.

Lãnh Ngạo Phong con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc, ánh mắt u ám cứ như vậy nhìn Từ Khởi cầm dao, một cỗ nguy hiểm vây quanh bốn phía, không khí nháy mắt đông cứng lại.

Cảm giác được không khí xung quanh, con ngươi ảm đạm giảo hoạt vừa chuyển, cười đến giống hồ ly:

“Yên tâm, tuy rằng tôi lấy dao này phẫu thuật, bất quá nhưng là đối với kỹ thuật chính mình rất tin tưởng a.” Nhìn cả người hắn mang theo bao nhiêu nguy hiểm, Từ Khởi trong lòng tràn đầy âm hiểm cười lạnh, dám hướng lão nương mang đến phiền toái, không phục thù không phải tác phong của cô.

“Tìm con dao nhỏ lại đây cho tôi.” thanh âm mệnh lệnh, trầm thấp mang theo bá đạo. Lãnh Ngạo Phong cũng không nhìn động tác Từ Khởi, trực tiếp tư thái hắn trước sau như một đế vương.

Từ Khởi nhíu mi, hắn dám ra lệnh cho cô. Cười lạnh, Từ Khởi cười đến ngặt ngẽo:

“Thật có lỗi, nhà của tôi chỉ có hai con dao này, là đời trước truyền lại.” Ý tức là nói, gia đình cô đều là mổ heo giết trâu, cho nên, cấp Lãnh Ngạo Phong lấy viên đạn, cô chính là đem hắn làm trư ngưu.

Lãnh Ngạo Phong con ngươi trầm xuống, ánh mắt sắc bén dừng ở vẻ mặt vô hại của cô gái cười đến vô hạn trước mắt. Lần đầu tiên có nữ nhân dám chơi đùa hắn như vậy, thật to gan.

“Tìm cho tôi.” Ngữ khí mệnh lệnh không thể kháng cự, Lãnh Ngạo Phong một thân hàn khí bức người.

“Anh kêu tôi tìm, anh là chủ nhân của tôi?” Từ Khởi ngay cả cười đều lười, sắc mặt đan lại, mi nhíu lại một chỗ, vô cùng châm chọc nói. Muốn đưa sắc mặt đó cho cô coi? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cô ở nơi này nàng chính là vương đạo, là bá chủ nhất phương đế vương.

Lãnh Ngạo Phong sắc mặt càng thâm trầm , ánh mắt âm lãnh như vực sâu làm cho người ta sợ hãi. Thật sự là người đàn ông nguy hiểm. Nhìn Lãnh Ngạo Phong, Từ Khởi không chỉ một lần cho rằng lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ Lãnh Ngạo Phong cao thấp đều làm cô cảm thấy nguy hiểm, mà cô cũng không biết mình sai cái gì chọc giận hắn. Từ Khởi trong lòng dâng lên một cỗ bất đắc dĩ, nàng thật sự là ngại ngày rất nhàm chán .

Tay cùng lúc bắt lấy hai con dao. Từ Khởi trực tiếp không nhìn Lãnh Ngạo Phong, chuyển hướng trên bàn sớm chuẩn bị tốt dụng cụ giải phẫu. Lúc này Từ Khởi trước sau sớm khôi phục vẻ mặt hờ hững. Phiền toái chính là phiền toái, cho nên không nên dây vào nếu không muốn bị liên lụy.

Thân thủ cầm lấy ống tiêm gây mê đã chuẩn bị.

“Không cần gây tê.” Thanh âm không có gì phập phồng phát ra sau từ lưng, Từ Khởi không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt vô ba của Lãnh Ngạo Phong. Khóe miệng lại gợi lên một chút quỷ dị ý cười:

“Anh xác định?”

Cô xem nam nhân rất quyết đoán vẫn là ngu ngốc, không cần gây tê? Hắn có biết hay không chính mình trên người viên đạn cách tim không quá 2cm, không phải súng hơi. Nếu không cẩn thận, thực dễ dàng một mạng quy thiên.

Lãnh Ngạo Phong trực tiếp nhắm mắt lại, hắn theo thói quen lần thứ hai cũng không nói gì, mà lời hắn nói, chỉ cần người khác nghe theo. Tuy nhiên hắn đã quên, đây người khác, là Từ Khởi, cô gái bướng bỉnh.

Nhìn hắn trực tiếp nhắm mắt, cô không khỏi cau mày, thật là cuồng vọng bá đạo. Không tiếng động cười lạnh, Từ Khởi chậm rãi tới gần, con ngươi ảm đạm đánh giá ngũ quan tuấn tú của hắn, thật sự là cái so với con gái còn đẹp hơn.

Thủ vừa lật, bàn tay nhỏ bé nắm hai tay hắn giữ chặt trong ngực, thuốc gây mê giấu ở trong lòng bàn tay nhanh như chớp cắm vào mạch máu.“Cô” con ngươi lạnh lẽo nháy mắt mở mo, giống như có trăm ngàn lưỡi dao bắn thẳng đến Từ Khởi.

Đối với loại ánh mắt này, Từ Khởi dường như không có việc gì. Đảo mắt chống lại con ngươi hàn băng của Lãnh Ngạo Phong, khuôn mặt bình tĩnh mỉm cười. Ấn một cái, thuốc gây mê chậm rãi chảy vào trong cơ thể Lãnh Ngạo Phong. Nhìn con ngươi rét lạnh từ từ nhắm lại, Từ Khởi quăng ống tiêm mở miệng:

“Bệnh nhân nên có tư thái bệnh nhân, thật sự là không ngoan.” Trong bóng tối Từ Khởi thấp giọng thì thào nói. Cầm lấy dao phẫu thuật, giơ tay rạch một đường rõ ràng, lưu loát, trong bóng tối ẩn ẩn tiến hành....

••••

Giữa trưa một ngày mùa hè, nhiệt độ lên cao.

Một gian nhà nhỏ bên trong lại như cũ hôn ám. Ngoài giường nằm nhỏ hẹp cùng cái bàn nhỏ, trên giường nằm còn có một người đàn ông toàn thân **. Trên người chỉ dùng một cái chăn mỏng che lấp phía dưới, một thân màu đồng cùng màu trắng của băng vải quấn quanh bộ dáng xác ướp.

Lãnh Ngạo Phong chậm rãi mở con ngươi, trong nháy mắt con ngươi thâm thúy phủ sương mù, rất nhanh lại thành bình thường, giống như chưa từng có hôn mê. Con ngươi thâm thúy ở trong phòng quét qua một vòng, nhìn không gian xa lạ, con ngươi nhanh chóng đông lạnh, não hiện một khuôn mặt bình thường, cô gái kia.

“Két…” đem căn phòng đánh vỡ yên tĩnh, mắt nhìn cửa gỗ đóng chặt mở ra, Lãnh Ngạo Phong trầm tĩnh nhìn chằm chằm người vừa đẩy cửa vào.

Từ Khởi vừa vào cửa liền cảm thấy một đôi mắt sắc nhọn phóng tới, thản nhiên ngẩng đầu chống lại cặp con ngươi u ám kia.

“Tỉnh.” Lãnh đạm nói một tiếng. Sau đó, tự nhiên tiêu đến cái bàn duy nhất, đem đồ để xuống, đối với người vẫn đang nhìn mình chằm chằm nói:

“Hôm nay ăn cái này." Lãnh Ngạo Phong đem con ngươi thâm thúy chuyển hướng thứ gì đó tròn tròn trên bàn, mùi thức ăn nồng đậm, có duy nhất màu tím. Thốt ra năm chữ làm con ngươi hắn càng thâm sâu.

“Trong nhà cũng chỉ có vậy, anh có thể không ăn, bất quá lại không có gì khác.” Nhìn vẻ mặt Lãnh Ngạo Phong, Từ Khởi có lòng tốt giải thích nói. Không nên trách cô, lời cô nói là thật, nhà cô cũng chỉ có thế kia, bình thường đều là vì đêm khuya khi cô đói bụng có thể lập tức giải quyết vấn đề. Hơn nữa thường ăn bên ngoài, cô cũng sẽ không nấu cơm. Cho nên hắn cũng chỉ có thể ăn cái này.

“Đổi cho tôi.” Mệnh lệnh bá đạo lại xuất hiện, Lãnh Ngạo Phong hắn trước sau như một là tư thái của đế vương.

“Không có.” Lãnh Ngạo Phong mệnh lệnh rõ ràng, Từ Khởi càng trả lời rõ ràng.

Con ngươi hàn băng tức thời nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của cô:

“Ra ngoài mua.” Lại mệnh lệnh.

“Không có tiền.” Từ Khởi vẫn như cũ rõ ràng. Cô là người nghèo, chính mình một ngày ba bữa đều không đủ, cô không từ bi giúp người khác như vậy.

Trong nháy mắt không khí tựa hồ ngưng tụ kết thành băng. Cô nhún vai, mặt không cảm xúc nói ra một câu:

“Anh đưa tiền, cái gì đều có.”

Những lời này, làm cho hắn khuôn mặt lãnh khốc càng thêm thâm trầm. Tiền đối với Lãnh Ngạo Phong đến cùng căn bản không để ở trong mắt, vấn đề là gặp nạn hắn, trên người không có gì phân tiền, ngay cả hắn một thân tây trang quý báu cũng bị cái nữ nhân hủy diệt không còn một mảnh.

Cô hiểu được, đáng tiếc chính là không cho hắn mặt mũi.

Lãnh Ngạo Phong, từ trước tới nay lần đầu tiên cảm thấy quẫn bách.

Thực bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.