Vợ Phúc Hắc Của Tổng Giám Đốc

Chương 6: Chương 6: Nói chuyện




“Ông chủ, nếu anh thực nhàn giúp tôi một việc.” thanh âm thản nhiên kéo suy tư Đoạn Tử Minh trở về. Đoạn Tử Minh chống lại đôi con ngươi tựa tiếu phi tiếu, chỉ thấy Từ Khởi ngoài cười nhưng trong không cười theo dõi hắn, hai tay vẫn đang tiếp tục công việc.

Đoạn Tử Minh trong lòng không khỏi run lên, một loại dự cảm không lành dâng lên. Bình thường Từ Khởi lấy loại vẻ mặt bình thường này đối hắn, thật không phải chuyện tốt. Mày giương lên, Đoạn Tử Minh cực độ nghiêm túc biểu tình nói:

“Ai nói tôi thực nhàn, hôm nay có đại nhân vật ở đây, tôi muốn làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón khách quý.”

Cười nhạt, đừng nhìn Từ Khởi một bộ bình thản, đối cái gì đều không quan tâm. Trên thực tế, cô chính là danh phù kỳ thực khoác da hồ ly,phúc hắc thật sự.

Hai tròng mắt Từ Khởi nhẹ nhàng chợt lóe, khóe miệng khinh câu, lộ ra một chút độ cong quỷ dị, ngữ điệu vẫn đang thản nhiên lại mang điểm lạnh nhạt nói:

“Tâm tỷ nói, đêm nay khách quý do cô ấy tiếp đón, anh đi ra ngoài chỉ biết làm mất mặt hoặc đắc tội khách, gọi anh mau vào phòng nghỉ , đừng đi khắp nơi chạy loạn, càng làm Tâm tỷ thêm phiền, cô ấy không có nhàn rỗi” Chiếu cố anh.” hai chữ chiếu cố đặc biệt nhấn mạnh, Từ Khởi khóe mắt tràn đầy vui sướng khi người ta gặp họa.

Theo lời nói của Từ Khởi, sắc mặt Đoạn Tử Minh đen lại, giống như bao công. Một mắt tà khí hừng hực lửa giận, cắn răng gầm nhẹ:

“Lí Thiện Tâm.” Nữ nhân chết tiệt này, cũng dám ở trước mặt người khác nói hắn làm người khác mất mặt. Hắn cũng không phải con nít ba tuổi, cần tới cô chiếu cố, tốt lắm tốt lắm.Trên thế giới này Lí Thiện Tâm cô là có thể chọc giận hắn.

Một bên môi Từ Khởi nhếch lên, mi mắt ảm đạm ngày thường hạ xuống, tia giảo hoạt chợt quét qua, tựa hồ thấy chư đủ tiếp tục bỏ đá xuống giếng:

“A, đã quên. Tâm tỷ còn nói gọi anh thu hồi ánh mắt muốn rút gân kia, đừng làm loạn dọa người. Sẽ ảnh hưởng hình tượng địa ngục nhân gian chúng ta.”

Quả nhiên, cơn tức của Đoạn Tử Minh càng phát hỏa.

“Cái gì kêu ánh mắt muốn rút gân, Đoạn Tử Minh tôi nhưng là vạn người mê, có bao nhiêu cô gái chính là mê đảo đôi mắt này, tôi nói cái kia lão bà rõ đó ràng chính là đối với tôi hâm mộ, đố kỵ, hận.” Lời này quả thực là Đoạn Tử Minh cắn chặt răng phun ra, gương mặt tuấn lãng lộ vẻ vặn vẹo.

Từ Khởi cúi đầu, mái tóc che lấp sườn mặt cô, hai mắt cực độ chuyên chú nhìn chén thủy tinh trong tay, chậm rãi lau, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản lại cố tình, khóe miệng gợi lên một chút như ẩn như hiện ý cười âm trầm.

Nếu nói, Đoạn Tử Minh hiện tại quay đầu nhìn về phía Từ Khởi, nhất định phát hiện độ cong khóe miệng cô làm cho người ta sợ hãi, đáng tiếc hắn hiện tại trợn mắt bừng bừng lửa giận, hiện tại đã quên. Từ Khởi căn bản chính là ác ma, tin cô một lần, chết vạn lần.

“Ông chủ, tôi xem anh vẫn là nên về phòng nghỉ. Đừng vướng tay vướng chân, anh có biết lần này khách không hài lòng, tùy thời có gì tổn thất đều sẽ làm địa ngục nhân gian đóng cửa. Anh đến không sao cả, nhưng là đây chính là tâm huyết Tâm tỷ nha.” Thanh âm không nhanh không chậm từ trong miệng Từ Khởi thốt ra.

Tâm tỷ, trong miệng Đoạn Tử Minh chính là Lí Thiện Tâm, cổ đông thứ hai của địa ngục nhân gian. Một nữ nhân trí tuệ cùng xinh đẹp, năm nay hai chín tuổi. Quen thuộc địa ngục nhân gian,mọi người đều biết Đoạn Tử Minh cùng Lí Thiện Tâm thật chính là oan gia, vừa thấy nhau là mặt lạnh, cãi nhau ầm ỹ. Không biết Đoạn Tử Minh phía sau là ông chủ hoàn hảo của địa ngục nhân gian, người biết đến quả thực cảm thấy bất khả tư nghị, bọn họ hai mắt đối chọi, gặp nhau tất ầm ỹ. Hai người thế nhưng đứng lên hợp tác có thể đem địa ngục nhân gian danh vọng như thế, quả thực là một kỳ tích.

Đoạn Tử Minh vừa nghe, gương mặt tuấn lãng hơi hơi cứng đờ, một tia mất tự nhiên xẹt qua thần sắc. Hai mắt nhất thời trợn trừng lên:

“Cái gì bảo tôi không sao cả, địa ngục nhân gian liền không chỉ là tâm huyết của cô ta cũng là tâm huyết của tôi.” Ngữ khí mói chuyện có chút lo lắng, nhưng là hắn tốt xấu gì cũng là ông chủ địa ngục nhân gian mà, hắn cũng để ý .

Một đôi con ngươi bình thản tựa tiếu phi tiếu nhìn Đoạn Tử Minh, vẻ mặt thực rõ ràng tỏ vẻ không tin. Thanh âm thản nhiên:

“Tâm tỷ vì lần nghênh đón này làm chuẩn bị thật tốt, việc trước việc sau mệt chết khiếp. Ông chủ, anh làm được gì.” Thanh âm tuy rằng ảm đạm, nhưng là nói trúng tim đen của Đoạn Tử Minh, khiến cho hắn càng lo lắng, quả thật, hắn cái gì cũng chưa làm.

Nhìn vẻ mặt Đoạn Tử Minh, khóe miệng Từ Khởi nhấc lên, tốt lắm, thả ra lưới đánh cá nên thu về. Đem thử lau tốt cái chén nhất nhất mang lên chén quỹ, Từ Khởi mắt liếc Đoạn Tử Minh, không nhanh không chậm lạnh nhạt nói:

“Đêm nay Tâm tỷ toàn diện tiếp đón khách quý, cần một trợ thủ. Ông chủ, anh tới đi.”

Đêm nay vốn là cô cùng Tâm tỷ đi tiếp đón khách, cô là điều sư rượu, các phương diện rượu thủy đều cần cô ở đây. Tuy rằng cô bình thường làm cho người ta không chú ý, nhưng là cô không có tâm tình tiếp xúc đại nhân vật yêu thích. Bất quá thôi, có người thay mình giao tiếp, huống chi ông chủ cũng là điều sư rượu danh tiếng, thực không chọn sai người.

Đoạn Tử Minh đen mặt, biểu tình khó có thể tin nhìn chằm chằm Từ Khởi”

“Cô nói, bảo tôi đi làm trợ thủ của Lí Thiện Tâm, hoang đường.”

Cái gì vui đùa, bỏ qua một bên hắn là ông chủ địa ngục nhân gian không nói, liền chỉ cần là hắn cùng Lí Thiện Tâm ở chung một chỗ là như nước với lửa, muốn hắn đi làm trợ thủ của cô? Nói ra, đi chỗ đó hắn mặt không biến đều thất bại.

Từ Khởi không có gì là bất ngờ, đối với phản ứng như vậy của Đoạn Tử Minh cô đã sớm liệu đến. Miệng nhất câu, một đạo khinh miệt lưu lạc đáy mắt, Từ Khởi mang theo ngữ điệu lạnh lạnh nói:

“Tuy rằng tôi đến địa ngục nhân gian mới một năm, bất quá tôi biết địa ngục nhân gian tồn tại tới bảy năm đều chỉ có Tâm tỷ là để ý. Ông chủ, anh có vẻ không có cống hiến gì.” Kỳ thật cũng không phải không có, nếu không có Đoạn Tử Minh thế lực âm thầm, địa ngục nhân gian cũng không khả năng bình yên vô sự đến hôm nay.

Dừng một chút, Từ Khởi tiếp tục mở miệng:“Chẳng qua là kêu ông chủ anh đi giúp nhỏ (tiểu nhân) một việc, ông chủ, làm người không thể không độ dày như vậy.”

Đoạn Tử Minh mặt đỏ lên, hắn tưởng nói sạo, lại thật sự không có cách nào phản bác, trên thực tế xác thực như thế, hắn quả thật đối địa ngục nhân gian không có cống hiến gì.

Đoạn Tử Minh không lo lắng lại không cam lòng:

“Nhưng là, làm trợ thủ ai cũng không làm trợ thủ của Lí Thiện Tâm” Gọi hắn đi giúp cái nữ nhân Lí Thiện Tâm làm trợ thủ, không cần”.

Từ Khởi mím môi, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng thanh xuân, ý cười tà mị trên khóe miệng, thoáng cúi đầu trầm mặc không thôi, trong lòng lại đếm ngược: 3…2…1...

“Tiểu Khởi, em đừng kêu cái tên ngu ngốc làm trợ thủ cho chị. Chỉ vướng chân vướng tay, còn có thể liên lụy gây phiền, quả thực là một con lợn cái.”

Thanh âm không nặng lại không nhẹ, không chậm bất khoái thản nhiên vô cùng. Chỉ thấy một nữ tử mặc sườn xám màu lam chậm rãi đi bộ mà đến, mỗi một bước là như vậy phong vị tao nhã, sườn xám nhỏ hẹp đem toàn bộ dáng người hoàn mỹ hiện ra. Mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt màu nâu, mặt trái xoan, một thân khí chất tao nhã làm cho người ta kinh diễm.

Nghe được giọng nói kia, Đoạn Tử Minh thân thể không khỏi cứng đờ, một chút mất tự nhiên nhất thời hiện lên.

Từ Khởi không khỏi liếc mắt Đoạn Tử Minh, thấy hắn nhìn nữ tử kia một màn mất tự nhiên thu vào đáy mắt, ánh mắt chuyển hướng nữ tử, Từ Khởi thản nhiên cười nói:

“Tâm tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.