Vô Tận Cường Hóa

Chương 6: Chương 6: Săn Giết




Anna quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Thời điểm Thẩm Dịch đi vào giáo đường, nàng đã làm tốt chuẩn bị nhìn Thẩm Dịch bị dân trấn đánh cho chạy trối chết, hay là dứt khoát bị trói lại nhốt vào địa lao.

Nàng đã bắt đầu suy tính làm thế nào cứu Thẩm Dịch từ trong lao ra.

Nhưng cuối cùng nàng lại trông thấy dân trấn đưa tiễn Thẩm Dịch ra giáo đường bằng thái độ tôn kính.

Không, cũng có ngoại lệ.

Bồi bàn quán rượu Gasken dùng ánh mắt tức giận hung hăng trừng mắt Thẩm Dịch: “Ngươi gạt được người khác, nhưng không lừa được ta. Ta biết thế giới này có một chút người có được năng lực đặc thù, nhưng điều không nói lên vấn đề.”

“Đúng là như thế.” Thẩm Dịch mỉm cười trả lời: “Từng người sở hữu năng lực, đều là Chủ ban ân. Chủ hi vọng những người này có thể truyền bá hào quang của Người, nhưng lại có vài kẻ đi lên con đường ngược lại. Con đường bọn hắn đi là đối nghịch với Chủ, bọn hắn là lực lượng tà ác, cuối cùng rồi sẽ bị tiêu diệt. Cũng có một số người lựa chọn ẩn mình đi, giống như minh châu vùi trong cát bụi, phụ Chủ ban ân. Mà ta, bất quá là hưởng ứng Chủ hiệu triệu, ôm ấp quang minh, khu trừ hắc ám. Ngươi có thể không tin ta là sứ giả của Chủ, bởi vì điều đó cũng không trọng yếu, quan trọng là… ta tuân theo thánh nghĩa, nghe theo Chủ triệu hoán. Ta được Chủ chỉ dẫn mà đến, nhân danh Chúa Trời, ta tận hết khả năng, đi làm chuyện ta có thể làm.”

Gasken hơi giật mình mà nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch tiến đến bên tai anh ta thấp giọng nói: “Ngươi sở dĩ biết rõ có rất nhiều người mang năng lực đặc thù, là bởi vì ngươi cũng là một thành viên trong đó, đúng không? Nhưng ngươi chưa bao giờ đối mặt với trách nhiệm của ngươi cả. Nếu như ngươi dùng loại thái độ này đi đối mặt với đời, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đạt được Anna ưu ái.”

Những lời này khiến Gasken im lặng.

Không thể không nói, Tinh Thần Tham Sát đích thật là năng lực tốt.

Kỹ năng này khiến cho hắn thành công thành lập được cảm giác thần bí không gì không biết trong suy nghĩ dân trấn, hơn nữa tác dụng của Thuật Chữa Bệnh, một ít dân trấn đã bắt đầu tin tưởng Thẩm Dịch là sứ giả Thượng Đế.

Sau khi thành công dựng nên uy tín, Thẩm Dịch trở lại nhà Anna, Anna kéo lấy Thẩm Dịch hỏi: “Nói cho tôi biết anh làm như thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Thẩm Dịch giả bộ hồ đồ.

“Đương nhiên là thái độ những dân trấn kia đối với anh! Trời ạ, tôi chưa từng thấy qua có người có thể trong một tiếng đồng hồ hoàn toàn cải biến ấn tượng người khác đối với mình! Bọn họ bắt đầu tôn kính anh rồi!”

Thẩm Dịch mỉm cười nói: “Không nên quá tin vào những điều tai nghe mắt thấy, Anna, không ai có thể trong vòng một giờ hoàn toàn đạt được người khác tôn kính, dù là cô cứu mạng hắn cũng vậy. Chân chính tôn kính là một loại thấu hiểu, là một loại khâm phục phát ra từ nội tâm, nó cần thời gian tích lũy, mà không phải huy hoàng ngắn hạn có thể tạo nên đấy. Người trong trấn này tôn kính không phải là tôi, mà là Thượng Đế. Tôi chỉ là mượn danh nghĩa của ông cụ giúp tôi một chút mà thôi, không còn gì hơn.”

Thẩm Dịch nói đại khái một lần chuyện xảy ra vừa rồi.

Anna nghe đầu váng mắt hoa.

“Chuyện này thật hết nói nổi, nhưng là.. nhưng là anh tại sao phải làm như vậy?”

“Bởi vì chúng ta muốn đối phó chính là Bá tước Dracula!” Thẩm Dịch nghiêm mặt nói: “Gia tộc Valerious mấy trăm năm đều không thể tiêu diệt hắn ta, vì cái gì? Bởi vì gia tộc của cô vẫn luôn một mình chiến đấu hăng hái. Các cô vốn nên đoàn kết tất thảy lực lượng có thể đoàn kết, sau đó lại đi chiến đấu.”

“Không phải chúng tôi không muốn làm, mà là làm không được!” Anna lớn tiếng trả lời: “Anh cũng thấy đấy, những người nơi này rất sợ chết, bọn họ căn bản không nguyện ý phối hợp gia tộc tôi! Bọn họ tình nguyện kéo dài hơi tàn dưới nanh vuốt lực lượng tà ác!”

“Đó là bởi vì các cô không hiểu nhân tính, cũng không biết nghệ thuật lãnh đạo. Cô có biết phải như thế nào mới có thể khiến người cam tâm tình nguyện chịu chết vì cô không?” Thẩm Dịch hỏi Anna.

Anna mờ mịt lắc đầu.

Thẩm Dịch nhẹ nhàng tiến đến bên tai Anna nói: “Đầu tiên, cần cho bọn hắn hi vọng!”

“Hi vọng.”

“Đúng đấy.”

Thẩm Dịch mỉm cười nói: “Bí quyết lãnh đạo, đầu tiên phải cho họ hi vọng, tiếp theo khiến họ sinh ra tâm lý kính sợ cô. Mà cái gọi kính sợ, là vừa có kính, vừa có sợ.”

“Hứa hẹn hi vọng có thể khống chế nhân tâm. Đây là kính!”

“Thủ đoạn lôi đình có thể nắm giữ thế cục. Đây là sợ!”

“Tá trợ ở thần tích, nhân danh Chúa Trời, có thể gia tăng uy nghiêm.”

“Thi triển lực lượng, bắt giặc cảnh cáo, có thể xác lập tin tưởng.”

“Mọi người có kính sợ, có lòng tin vào cô, cô cho bọn họ hứa hẹn cùng hi vọng, bọn họ sẽ phục tùng lãnh đạo của cô, đi theo cước bộ của cô, dù là để cho bọn họ đi chết, bọn họ cũng sẽ không oán không hối. Chỉ cần để cho bọn họ chứng kiến quang minh tồn tại, bọn họ thậm chí sẽ tự mình đứng ra đi chiến đấu!”

“Một tay cầm kiếm, một tay chủ trì, đây là bí quyết thống trị vĩnh hằng. Thật đáng tiếc, gia tộc Valerious chỉ biết cầm kiếm.”

Lời của Thẩm Dịch gây cho Anna xúc động to lớn.

Nàng chưa từng nghĩ tới gia tộc cùng Vampire đối kháng lại có một thiếu sót to lớn đến vậy.

Trên thực tế đừng nói là nàng, chính là những mạo hiểm giả khác lúc trải qua nhiệm vụ Van Helsing, cũng chưa từng nghĩ tới phát động dân trấn cùng nhau chống cự.

Thẩm Dịch cũng không biết làm như vậy có phù hợp ý nguyện Huyết Tinh đô thị không, nhưng hắn biết rất rõ một sự kiện—hết thảy mọi việc có lợi cho bản thân mà không có quy định rõ ràng trong văn bản, đều đáng giá đi nếm thử.

Vô luận ở địa cầu, hay là tại thế giới này.

Chỉ cần tất yếu, hắn tuyệt không ngại cột toàn bộ đám người Transylvania lên chiến xa của mình.

Anna suy nghĩ một hồi, mới run rẩy nói: “Làm như vậy, sẽ khiến rất nhiều người chết đi.”

“Có Thượng Đế ở đây, tử vong cũng không đáng sợ.” Thẩm Dịch mỉm cười nói.

“Nói như vậy, anh đã nắm chắc để cho dân chúng trên thị trấn hiện tại theo anh đi giết Dracula rồi à?”

“Không, bây giờ còn chưa được.” Thẩm Dịch trả lời ngay: “Họ mới vừa vặn tiếp nhận tôi. Tôi còn cần thời gian đi củng cố và tăng cường lòng tin của họ với tôi.”

“Làm sao tăng cường tin tưởng?”

Thẩm Dịch không có trả lời.

Hắn bước nhanh đến một góc đại sảnh, từ trên giá binh khí rút ra một thanh Thập tự trường kiếm.

Huyết Tinh văn chương nhắc nhở:

Thập tự kiếm đã trải qua tẩy lễ: Lực tổn thương 5-12, bổ sung 20 điểm tổn thương với sinh vật vong linh, không phải vật phẩm nhiệm vụ ban thưởng, không cách nào mang theo ra thế giới này.

Ngón tay Thẩm Dịch theo ngọn kiếm sắc bén xẹt qua, trong miệng ngữ điệu lãnh khốc: “Trước quét điệu rơi một đám thủ hạ khác của Bá tước Dracula.” Ban đêm, một mảnh tĩnh lặng ngoài trấn nhỏ Transylvania.

Đại đa số người cũng đã say ngủ.

Cách thị trấn nhỏ 1500 mét đã ngoài, có một rừng cây nhỏ, nơi này chính là nơi trú quân của bọn Ma Lùn.

Ma Lùn cũng giống như người sói, đều là thuộc hạ Bá tước Vampire Dracula.

Nói chung đám Ma Lùn cùng người lùn không xê xích bao nhiêu này ưa thích che mặt mặt, trong tay cầm lưỡi búa lớn, bên hông cắm thanh rìu bay, đi đường lắc qua lắc lại, nhìn như phảng phất không có chút uy hiếp, trên thực tế lại là kẻ tiếp tay Dracula làm người căm hận nhất.

Cũng giống như người sói, chúng đồng dạng là do sinh mệnh đã chết đi tạo thành, tính tình thô bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, ưa thích giết chóc.

Lén lút dọc theo rừng cây men vào, Thẩm Dịch cùng Anna cẩn thận tới gần quần thể Ma Lùn.

Vài tên chiến sĩ Ma Lùn đang tuần tra canh gác bốn phía bên ngoài nơi trú quân.

Chính giữa một đoàn Ma Lùn, có một gia hỏa thân hình đặc biệt cao lớn hất lên mũ che màu đỏ, đeo mặt nạ, trong tay chống đỡ cự phủ, thỉnh thoảng hô to mấy câu gì đó.

Tên kia phải là thủ lĩnh Ma Lùn.

Sau khi thuộc tính tăng lên, thị lực của Thẩm Dịch đã có tăng trưởng cực lớn, cho dù trong đêm tối cũng có thể thấy đằng xa rõ ràng.

Thẩm Dịch nhắm ngay một tên Ma Lùn trong đó, lặng lẽ sử dụng Tinh Thần Tham Sát.

Đỉnh đầu Ma Lùn nọ hiển thị:

“Binh sĩ Ma Lùn, công kích 7-15, phòng ngự 2, sinh mệnh lực 50, kỹ năng không. Sinh vật bất tử, công kích loại thần thánh tạo thành tổn thương thêm vào, hệ sức mạnh. điểm yếu đặc thù không. Am hiểu phóng rìu bay.”

Những tên lính Ma Lùn này theo thực lực mà nói, trừ không có chỗ hiểm đặc thù bên ngoài, các phương diện đều kém xa người sói, khó trách nhiệm vụ chính tuyến thứ hai chỉ có 500 điểm Huyết Tinh ban thưởng. Nhưng vấn đề là, trong doanh địa bu lấy một đoàn Ma Lùn, xa xa không chỉ mười tên.

Loại độ khó đề cao trong vô hình này, cũng làm người ta có chút nhức đầu.

“Có hơn 50 đầu Ma Lùn.” Anna nhìn về phương xa, có chút lo lắng nhìn Thẩm Dịch: “Số lượng nhiều lắm, làm sao bây giờ?”

Lúc Thẩm Dịch nói cho nàng biết, hắn muốn đi giết thủ lĩnh Ma Lùn, thực khiến cô nàng sợ hãi.

Cho dù cho tới nay, nàng tuân theo di chí gia tộc Valerious, thân mang nhiệm vụ tiêu diệt sinh vật bất tử do Vampire cầm đầu, nhưng chiến đấu suốt bao năm qua, nàng đã biết rõ đám sinh vật bất tử kia khó chơi đến nhường nào.

Thời khắc này chứng kiến số lượng Ma Lùn hơn 50 con, nàng ngược lại thở dài một hơi —— trong tiềm thức, nàng hi vọng Thẩm Dịch có thể biết khó mà lui.

Nhưng là Thẩm Dịch lại trả lời: “Cho nên trước tiên cần phải tách chúng ra, ít nhất dời một nửa.”

Hắn không có ý tứ muốn lui bước chút nào.

“Như thế nào tách?”

Thẩm Dịch nhẹ nói vài câu với Anna. Anna nhướng đôi mày đẹp: “Làm sao anh có thể xác định thủ lĩnh Ma Lùn nhất định sẽ điều quân? Lỡ nó không điều đâu này?”

“Nó nhất định sẽ điều động, bởi vì nó là lĩnh tụ. Thân là lĩnh tụ, có một số việc nhất định phải làm.” Thẩm Dịch trả lời.

“Tôi không tin.”

“Vậy chi bằng đánh cuộc?” Thẩm Dịch hỏi.

“Đánh cuộc gì?”

Thẩm Dịch nghĩ nghĩ trả lời: “Như tôi thắng, cô phải đáp ứng tôi một việc, yên tâm, không phải việc khiến cô khó xử gì đâu, như thế nào đây?”

Anna ngây ra một lúc, cười khẽ một tiếng: “Được, tôi đáp ứng anh.”

Thần sắc tự nhiên hào phóng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia khác thường.

Thẩm Dịch ngẩn người, lập tức biết rõ nàng nghĩ sai.

Có điều đối phương đã không lắc đầu phản đối, hắn cũng lười giải thích. Một gã lính gác Ma Lùn đang vác búa đi tuần bên ngoài nơi trú quân.

Cách đó không xa đột nhiên truyền ra một tiếng đạp vỡ nhánh cây nhẹ vang.

Tên lính gác Ma Lùn kia nghe được thanh âm, hướng về xa xa nhìn nhìn, lại trông thấy có đồng tiền bạc lòe lòe tỏa sáng trên mặt đất gần đó.

Ma Lùn đi qua đó nhìn đồng bạc, hơi thoáng lắc đầu không biết đang lầm bầm cái gì, sau đó nó đột nhiên vốc lên một nắm bùn đất đậy lại đồng bạc.

Sinh vật bất tử từ trước đến nay cực kỳ phản cảm với khí cụ làm bằng bạc. Dùng bạc chế luyện vũ khí thậm chí có thể gia tăng bọn nó thương thế. Nên khi có chút ít vật phẩm bằng bạc không phải tồn tại dưới dạng hung khí, sinh vật bất tử liền sẽ tận lực khiến nó không nhìn thấy ánh mặt trời, hành vi này hoàn toàn là xuất phát từ bản năng chán ghét mà sinh ra.

Sau khi che dấu đồng tiền bạc xong, tên lính gác Ma Lùn kia lại phát hiện có một đồng bạc cách đó không xa.

Ma Lùn này chỉ số thông minh rõ ràng không cao, lại lần nữa đi qua vùi lấp nó.

Tới khi chôn đến đồng thứ bảy, một thanh thập tự kiếm đột nhiên quỷ dị đâm ra, vô cùng mau lẹ cắt đứt cổ họng của nó, máu hủ màu đen bắn ra, Ma Lùn nọ lung lay mấy cái nặng nề đổ gục.

Thân hình Thẩm Dịch hiện ra từ phía sau cây, nhìn xem một đường dấu vết chôn tới, lắc đầu cười khổ nói với Anna: “Đổi lại nếu là nhân loại mắc câu, vậy đối phương nhất định sẽ lựa chọn nhặt tiền lên. Sự kiện giống nhau, người đối mặt khác nhau, làm ra lựa chọn khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại giống nhau… Rất có ý tứ đúng không?”

Anna cho hắn một cái liếc mắt.

Thẩm Dịch nâng thi thể Ma Lùn dậy, chạy về phía bờ sông.

Mười phút sau, rốt cục có người phát hiện một tên lính trong bọn chúng đã bốc hơi.

Chúng Ma Lùn bắt đầu lớn tiếng la hét, khắp nơi tìm kiếm binh sĩ mất tích kia.

Tìm một hồi lâu, mới có người phát hiện —— nó đã chết bên kia bờ sông.

Phát hiện này khiến chúng Ma Lùn vô cùng phẫn nộ.

Chúng Ma Lùn dốc toàn bộ lực lượng, chỉ còn lại có một mảnh trú quân trống rỗng cùng hai tên lính Ma Lùn thủ hộ.

“Ha ha, buổi tối tốt lành!” Thẩm Dịch đột nhiên xuất hiện từ sau một thân cây.

Tiếp nối lời này, súng trong tay toát ra một chùm khói xanh.

Một gã Ma Lùn ngã xuống tại chỗ.

Gã còn lại đang muốn phóng rìu trong tay ra, bỗng một thanh thập tự kiếm sắc bén đâm vào lưng nó. Tên nọ giật giật vài cái rồi ngã xuống đất chết đi.

“Kế tiếp nên làm thế nào?” Rút ra thập tự kiếm, Anna hỏi Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch khẽ vuốt thân súng, lãnh khốc nói: “Chờ bọn nó trở về, sau đó… giết sạch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.