Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 180: Chương 180: Đuổi giết và giết lại




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bình nguyên cỏ hoang không người, một bạch y chợt xẹt qua không trung, tốc độ nhanh khiến người ta líu lưỡi, nhưng theo sát phía sau nàng lại là một nam nhân trung niên, rất nhanh đuổi đến trước mặt nàng…

Lại vào lúc này, nữ tử bỗng nhiên dừng chân lại.

Bạch y như tuyết tung bay ở trong gió, tóc đen kia từ từ xẹt qua khuôn mặt thanh lãnh.

Tư Đồ Thanh đứng lại, lạnh lùng nhìn nữ tử đứng ở phía trước, cười lạnh một tiếng: “Sao, không tiếp tục chạy sao?”

“Không.”

Quân Thanh Vũ khẽ nâng mắt, ánh mắt chợt dừng ở trên khuôn mặt tuấn lãnh của Tư Đồ Thanh: “Kế tiếp, người nên trốn là ngươi!”

Tư Đồ Thanh ngẩn ra, rồi cười to lên: “Ha ha, đây là chuyện buồn nhất mà ta nghe qua, nha đầu, ngươi cho rằng ngươi là ai? Một Thánh Cảnh nho nhỏ mà thôi, cũng dám kêu gọi với Thần Cảnh là ta này! Xem ra ngươi quá cuồng vọng.”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ thanh lãnh, lại lộ ra tia sáng khiến người ta không thể đọc hiểu.

“Ngươi chỉ là một Thần Cảnh sơ cấp, chỉ có thể câu thông linh khí thiên địa, còn chưa thể đạt tới hiệu quả Tụ Linh, lần này, kế tiếp, người nên chạy trốn là ngươi!”

Ầm!

Trên người Tư Đồ Thanh bắn ra lửa giận ngập trời, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, làm người đừng quá cuồng vọng, quá cuồng vọng tuyệt đối là không có kết quả gì tốt!”

Nói xong lời này, cơ thể của ông ta chợt lướt đi, hóa thành một tia sắc bén xông về phía Quân Thanh Vũ……

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu Quân Thanh Vũ xuất hiện một đan đỉnh, chắn ở trước mặt nàng.

Tư Đồ Thanh không kịp trở tay, bàn tay to của ông ta hung hăng đập ở trên đan đỉnh, kia ong một tiếng, trên đan đỉnh tỏa ra một cổ năng lượng sóng, bắn Tư Đồ Thanh ra ngoài.

Bước chân của ông ta lập tức lui lại phía sau mấy bước, trên mặt đất ma sát ra một khe rãnh thật sâu, rồi sau đó nắm chặt cánh tay tê dại kia, ngước mắt nhìn Chu Tước Bảo Đỉnh trước mặt Quân Thanh Vũ.

“Thần khí? Không! Thần khí không có uy lực lớn như vậy!”

Trên Thần Cảnh, với dưới Thần Cảnh, hoàn toàn không ở một cấp bậc, nếu Quân Thanh Vũ đột phá đến Thần Cảnh, chỉ dựa vào thực lực sơ cấp mượn thần khí đánh bại Tụ Linh cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mà, bây giờ nàng chỉ là một Thánh Cảnh mà thôi, cho dù là Thần Cảnh sơ cấp, nàng đều không thể mượn thần khí mà chiến bại!

Đây đều không phải là chênh lệch thực lực, mà là một thể chất khác biệt……

Nói cách khác, bảo đỉnh trước mặt nàng còn ở trên thần khí!

Trong mắt Tư Đồ Thanh hiện lên một tia tham lam, cũng hiểu được, nàng có bảo đỉnh này trong tay, mình tuyệt đối không thể giết nàng!

“Nha đầu, món nợ hôm nay, Tư Đồ Thanh ta nhớ kỹ, rồi sẽ có một ngày sẽ trả lại ngươi cả vốn lẫn lời!”

Tư Đồ Thanh hít sâu một hơi, sau đó, không hề do dự xoay người bỏ chạy.

Người ở nơi trục xuất vốn dĩ không có tiết tháo gì, chiến bại mà chạy là chuyện bình thường nhất……

“Muốn chạy?”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên, lạnh giọng quát: “Hỏa Linh, đi!”

Ầm!

Một ngọn lửa bằng tốc độ nhanh chóng xông đến trước mặt Tư Đồ Thanh, xoạt một tiếng dâng lên một bức tường nóng bỏng, ngọn lửa kia còn cao hơn trời, chặn đường đi của ông ta.

“Cút ngay!”

Tư Đồ Thanh bạo nộ trong lòng, nâng bàn tay lên đánh mạnh ở trên tường nóng, lập tức tường nóng bị ông ta đánh ra một khẽ nứt, ông ta vội vàng chui vào trong khe lớn kia.

Hỏa Linh nhìn hỗn đản này phá tan tường nóng mình tổ kiến, oa oa kháng nghị, giọng nói kia như là oán trách hỗn đản này không cho mình mặt mũi.

Tư Đồ Thanh căn bản không nghĩ tới Hỏa Linh sẽ phát ra tiếng kêu như trẻ con, đột nhiên bị hoảng sợ, thình thịch một tiếng từ trong hư không rơi xuống, chật vật lăn mấy vòng.

Ầm!

Chu Tước Bảo Đỉnh từ trên bầu trời đập xuống, Tư Đồ Thanh vừa lật người lại, lập tức bảo đỉnh dừng ở bên cạnh ông ta, khắp vùng núi đều run rẩy vài cái…

Tuy nguy hiểm tránh thoát một chiêu này, nhưng Tư Đồ Thanh hoàn toàn là bị dọa đến cả người chảy ra mồ hôi lạnh…

“Ta nói rồi, kế tiếp người nên chạy trốn là ngươi.”

Quân Thanh Vũ hạ xuống bên cạnh Tư Đồ Thanh, từ trên cao nhìn xuống nam nhân ngã trên mặt đất, giọng nói không nóng không lạnh, lại hung hăng đập ở trong lòng Tư Đồ Thanh.

“Tiểu nha đầu, lần này coi như ta xem thường ngươi, như vậy đi, ta cũng không truy cứu ngươi giết người Tư Đồ gia tộc ta, ngươi tha cho ta một mạng, chúng ta không ai nợ ai, như thế nào?”

Tư Đồ Thanh khẩn cầu nói.

Chỉ cần chờ ông ta còn sống trở lại Tư Đồ gia tộc, nhất định phải triệu tập mọi người triển khai đuổi giết nàng, hơn nữa đoạt bảo đỉnh từ trong tay nàng lại.

“Ta muốn tha cho ngươi…” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười nói, ánh mắt lại là một mảnh thanh lãnh.

Nghe được lời này, Tư Đồ Thanh khẽ thở ra, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, nói mấy câu là có thể làm cho bọn họ thay đổi ước nguyện ban đầu.

“Nhưng…”

Ngay ở lúc Tư Đồ Thanh cảm thấy may mắn, Quân Thanh Vũ ngừng lại một chút, nói: “Ngươi biết quá nhiều, vạn nhất ngươi nói Chu Tước Bảo Đỉnh của ta ra, làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, ta bảo đảm sẽ không nói.”

Tư Đồ Thanh vội vàng lắc đầu, buồn cười, bảo bối trân quý như vậy, hắn ông ta sao có thể nói ra? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ông không muốn nhiều lão quái vật nơi trục xuất như vậy đoạt bảo bối với ông ta…

“Đáng tiếc, ta là người tương đối không dễ tin tưởng người khác.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười: “Cho nên, ngươi chỉ có thể biến mất, như vậy, người chết dễ dàng bảo vệ bí mật nhất.”

Sắc mặt của Tư Đồ Thanh chợt xanh mét, ông không nghĩ tới mình nói nhiều như vậy, nữ nhân này cho ông ta hy vọng đồng thời vẫn muốn giết ông ta!

“Nha đầu, ngươi quá xem trọng mình, Tư Đồ Thanh ta tuyệt đối sẽ không chết ở trong tay của ngươi.”

Tư Đồ Thanh vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, rồi sau đó bay nhanh về nơi xa.

“Hỏa Linh, đuổi theo, tuyệt đối không thể để ông ta chạy, thời khắc mấu chốt, dùng chút phương pháp âm hiểm cũng không gì đáng trách!”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ chợt lóe, trong ánh mắt thanh lãnh xẹt qua một tia sáng.

Tư Đồ Thanh vốn định bay vào hư không lần nữa, còn chưa kịp bay lên trời, một bàn tay bỗng nhiên kéo chân ông ta lại.

Ông ta sửng sốt một chút, rũ mắt nhìn lại, lập tức thấy trên mặt đất vươn ra một cánh tay đỏ tươi túm chặt ông ta, trên tay kia như còn có một đôi mắt, đang trào phúng nhìn ông ta.

Một khắc này, Tư Đồ Thanh sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Chỉ là không đợi ông ta từ trong kinh hách hoàn hồn lại, trên mặt đất lại đột nhiên bắn ra vô số ngọn lửa ngưng tụ ở tay kia, bao vây ông ta quanh ở bên trong…

Ầm!

Chu Tước Bảo Đỉnh hung hăng đập xuống, nháy mắt đã dừng ở đỉnh đầu Tư Đồ Thanh, lúc này, ông ta không thể tránh thoát, bị đè ở dưới mặt đất…

“Hỏa Linh, vất vả rồi.”

Quân Thanh Vũ sờ Hỏa Linh, ý cười ở khóe môi càng sâu.

Bây giờ thực lực của nàng đang tiến bộ vượt bậc, Hỏa Linh cũng có thể phát ra tiếng đơn giản hơn nữa ngưng hình, không biết chờ nàng tăng cao cấp bậc, Hỏa Linh có thể thành hình như linh thú hay không…

“Oa oa oa!”

Hỏa Linh hưng phấn quay ở xung quanh Quân Thanh Vũ, như đang xin khen ngợi.

“Chỉ là……” Quân Thanh Vũ khẽ vỗ Hỏa Linh, bật cười nói: “Phương pháp này của ngươi, thật đúng là âm hiểm…”

Hỏa Linh rất là ủy khuất, âm hiểm không phải là nó, là chủ nhân được không?

Tên kia nghe được giọng nói của hắn đều sợ tới mức từ không trung ngã xuống, khẳng định nhát như chuột, chủ nhân lại bảo nó không chừa thủ đoạn, vậy chỉ có thể lại hù dọa ông ta lần nữa.

Ai bảo lá gan của ông ta nhỏ như vậy, nếu đổi thành gan lớn, chỉ sợ nó không có khả năng làm được điểm này. Cho nên không thể trách nó, chỉ có thể hỗn đản kia nhát gan.

Thật không biết người nhát gan này lăn lộn như thế nào cho tới hôm nay…

“Hả?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, dừng ở trên đất hoang.

Chỉ thấy Chu Tước Bảo Đỉnh bị một bàn tay nâng lên, rồi sau đó Tư Đồ Thanh chật vật xuất hiện ở trong mắt Quân Thanh Vũ.

Lúc này y phục của ông ta tả tơi, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, tóc hỗn loạn rơi xuống, nếu là người không biết, còn tưởng rằng ông ta là khất cái chạy từ đâu tới…

“Còn chưa có chết?” Trong mắt Quân Thanh Vũ ngưng tụ một chút ý cười: “Lực sinh mệnh của cường giả Thần Cảnh quả thật là ngoan cường.”

Xoạt một tiếng, Chu Tước Bảo Đỉnh bỗng nhiên bay lên.

Tư Đồ Thanh mới vừa có thể hít thở, lại bị đập xuống lần nữa.

“Ngươi con mẹ nó để ta nghỉ ngơi một chút không được ——”

Sao……

Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Chu Tước Bảo Đỉnh lại chôn vùi thân thể ông ta lần nữa, cũng thành công chặn câu nói kia ở trong cổ họng của ông ta…

Quân Thanh Vũ vừa nhấc bàn tay, nâng Chu Tước Bảo Đỉnh lên, lại phát hiện, Tư Đồ Thanh không chết!

Toàn than ông ta đều run rẩy một chút, sau đó, rất cố gắng đứng lên, hung hăng hít một hơi, đau đớn toàn thân khiến ông ta nhe răng trợn mắt.

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn, chợt lại động ý niệm lần nữa để Chu Tước Bảo Đỉnh đập xuống!

“Ngươi……”

Tư Đồ Thanh mới vừa mở miệng ra, đã nghe được ầm một tiếng, toàn bộ mặt đất bất giác run lên.

Lúc này, Tư Đồ Thanh chính là chết hoàn toàn…

“Đã chết? Thật đáng tiếc.”

Ánh sáng đỏ chợt lóe, Tiểu Hoàng Nhi rơi xuống trước mặt Quân Thanh Vũ, bĩu môi nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, người đập ông ta thành một đống bánh nhân thịt, nhìn không dễ ăn gì cả, lần sau gặp được Thần Cảnh, đừng để cho bọn họ chết quá khó coi, nếu Tiểu Hoàng Nhi ăn vào không chừng sẽ đạt đến Thần Cảnh sớm hơn con rối.”

Nếu Thần Cảnh này chết thân mật chút, nói không chừng, nàng còn sẽ cố mà để tứ chi hữu dụng của ông ta trong cơ thể hóa thành lực lượng của mình, lại biến thứ không dùng được thành phân.

Nhưng ông ta chết quá khó coi, một bãi bánh nhân thịt, nhìn rất ghê tởm, nàng mới không cần ăn loại đồ vật ghê tởm này……

“Được, lần sau gặp được, ta sẽ làm hắn chết đẹp một chút.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười, ôn nhu nói.

Ánh mắt Tiểu Hoàng Nhi sáng ngời, thiên chân vô tà nói: “Mẫu thân, ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh rất buồn, Tiểu Hoàng Nhi muốn đi theo bên người mẫu thân.”

“Được.”

Quân Thanh Vũ sờ đầu Tiểu Hoàng Nhi, trong mắt gia tăng ý cười.

“Chủ nhân.”

Lại vào lúc này, Hồng Ngọc bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Quân Thanh Vũ, hai mắt nó rưng rưng nhìn Quân Thanh Vũ, ủy khuất nói: “Ta cũng muốn đi theo chủ nhân.”

Từ sau khi khế ước nhiều linh thú như vậy, nó hoàn toàn không có địa vị gì, cho dù hiện giờ nó cũng tới Thánh Cảnh, nhưng sức chiến đấu vẫn yếu hơn Tiểu Hoàng Nhi và Xích Tiêu một bậc…

“Chúng ta xuất phát đi.”

Quân Thanh Vũ kéo cái đuôi của Hồng Ngọc, đặt ở trên bả vai của mình, chợt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm kia, ánh mắt có chút hoảng hốt…

Nàng đi vào nơi trục xuất cũng được một đoạn thời gian, không biết bây giờ Vô Tình đang ở đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.