Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 174: Chương 174: Nháy mắt hạ gục! Nháy mắt hạ gục!!!




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt đảo qua khuôn mặt của Quân Thanh Vũ: “Nữ nhân, đây là ngươi tự tìm, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội! Các huynh đệ, lên cho ta, bắt nữ nhân này lại cả thần khí hiến cho lão đại!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người rút vũ khí ra xông về phía Quân Thanh Vũ.

Dưới cuồng phong, nữ tử bạch y khẽ bay, trên khuôn mặt thanh lệ xuất trần là một vẻ lạnh nhạt, nàng nắm chặt Long Viêm Kiếm trong tay, trên thân kiếm lại nhấc lên một khí thế cường đại, ánh lửa hội tụ ở trên bầu trời thành một đại kiếm, ầm một tiếng chém về phía người xông đến ở đằng trước.

Người này còn chưa phản ứng lại, cơ thể lập tức bắn lên không bay ra ngoài, ở trên bầu trời xoay tròn một vòng sau đó mới ngã mạnh xuống dưới.

Mà ở lúc rơi xuống đất, đầu của hắn và thân thể tác ra…

Nháy mắt hạ gục!

Đây quả thật chính là trần trụi nháy mắt hạ gục!

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, bước chân cũng không nhịn được tạm dừng một chút, vào ngay lúc này, trên người nữ tử lại nhấc lên khí thế kinh thiên lần nữa…

“Không tốt!”

Sắc mặt của nam nhân đại biến, hắn nguyện ý nữ nhân này chỉ là hổ giấy, lại không nghĩ rằng, lại cường hãn đến mức như thế, lấy thực lực của bọn họ căn bản không phải là đối thủ của nàng.

Cắn chặt răng, nam nhân vội vàng phất tay, lạnh giọng nói: “Mau rút lui!”

Rầm rầm.

Rốt cuộc mọi người không rảnh lo nhiều như vậy, xoay người muốn rời đi.

Chỉ là sao Quân Thanh Vũ cho bọn họ cơ hội?

Lúc mọi người ở đây muốn chạy trốn, trên đầu bọn họ đột nhiên hiện ra một dược đỉnh đỏ tươi.

Toàn bộ dược đỉnh che nửa không trung, như một ngọn núi nhỏ, tỏa ra khí thế khiếp người.

Ầm!

Không có bất kì chuẩn bị gì, Chu Tước Bảo Đỉnh từ không trung đập mạnh xuống, trong nháy mắt, khắp vùng đất hoang vu đều không nhịn được run rẩy một chút, tạo nên một trận ánh sáng.

Nhìn các huynh đệ bị dược đỉnh đè ở phía dưới, rốt cuộc trong mắt nam nhân lộ ra tia hoảng sợ, giọng run rẩy nói: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

Biến thái!

Gia hỏa này rõ ràng chính là một biến thái!

Ai cũng biết, Thánh Cảnh muốn nháy mắt hạ gục người cùng đẳng cấp, đó là tuyệt đối khó khăn. Nhưng nàng một đỉnh đã đập chết mười mấy Thánh Cảnh, chỉ giữ lại một mình hắn…

“Làm gì?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười trầm thấp: “Đừng quên, lúc ban đầu là các ngươi tìm tới cửa trước, đáng tiếc, ta không có chút hứng thú nào với việc gia nhập Cuồng Long Giáo các ngươi…”

Nam nhân ngẩn ra một chút, lúc ngước mắt lên nhìn về phía ánh mắt thanh lãnh kia, trong khoảnh khắc, một lực lượng cường đại ầm một tiếng đâm vào trong đầu của hắn, dù là linh hồn cũng đều run rẩy.

“Ngươi làm gì với ta?” Đầu óc của nam nhân xuất hiện trống rỗng ngắn ngủi, ở lúc phục hồi tinh thần lại, gương mặt đau đến một mảnh tái nhợt, hoảng sợ hỏi.

“Một tia công kích linh hồn mà thôi, sao ngươi lại không chịu nổi?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta cho ngươi một cơ hội, giao chứng minh thân phận của ngươi cho ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi lại nếm chịu một chút cảm giác linh hồn bị công kích, đáng tiếc tiếp theo tuyệt đối sẽ không nhẹ như thế…”

Hai mắt mỉm cười của đối phương khiến thân thể của nam nhân lại run rẩy lần nữa, hắn thật cẩn thận cởi ngọc bội treo ở bên hông xuống, run rẩy đưa tới trước người Quân Thanh Vũ.

“Đây là đồ vật chứng minh thân phận của chúng ta, bây giờ, ngươi có thể tha cho ta không?”

Quân Thanh Vũ thu ngọc bội lại, nhàn nhạt nhướng mày: “Ta nói tha cho ngươi khi nào?”

“Sao ngươi lại có thể nói chuyện không giữ lời gì hết?” Nam nhân mở to hai mắt, tức giận nói: “Ngươi rõ ràng nói, chỉ cần ta đưa đồ vật chứng minh thân phận cho ngươi, ngươi sẽ tha cho ta.”

“Không.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Ta nói chính là, nếu ngươi giao ra vật chứng minh thân phận, ta sẽ không dùng công kích linh hồn đối phó với ngươi nữa, nhưng không nói qua sẽ tha cho ngươi…”

Ánh mắt của nam nhân lộ ra tia sợ hãi, không đợi hắn xoay người chạy trốn, trên người nữ tử trước mặt dâng lên ngọn lửa vô tận, ngọn lửa nóng cháy kia nháy mắt nuốt sống cơ thể của hắn…

Quân Thanh Vũ không nhìn nam nhân ngã xuống một cái, giơ tay thu Chu Tước Bảo Đỉnh lại, rồi sau đó cũng không quay đầu lại biến mất ở mảnh đất hoang vu này…

Nơi này là một trấn nhỏ bình thường mà lạc hậu, nhưng mà, ở lúc Quân Thanh Vũ đi trên đường, đã nhìn đến rất nhiều người đổ máu, những người đó mới là tàn nhẫn độc ác chân chính, diệt sạch nhân tính, thủ đoạn còn khiến người ta sởn tóc gáy, máu tanh đến cực điểm.

Nhưng bình thường Quân Thanh Vũ không thích xen vào việc của người khác, càng đừng nói nơi này lại là nơi trục xuất phức tạp…

“Nha đầu, trong nơi trục xuất này có một chợ đen, bên kia thường xuyên có không ít bảo vật, không bằng, đến nhìn xem có thể phát hiện đồ vật gì hữu dụng hay không.”

Trong linh hồn truyền đến giọng nói của Vô Đạo lão nhân.

Quân Thanh Vũ trầm mặc nửa ngày, gật đầu, nói: “Được, ta cũng muốn đi nơi đó nhìn xem có đồ vật ta cần hay không…”

Chợ đen của trấn nhỏ ở phía tây, nàng hỏi một đường mới tìm được nơi này, mới vừa đi vào đã nghe được từng tiếng kêu giá ép giá kia…

“Cô nương, ngươi có cần vũ khí hay không? Nhìn xem vũ khí nơi này của chúng ta, là do một cường giả đào được trong lăng mộ, nếu ngươi có yêu cầu ta có thể giảm cho ngươi một chút, một ngàn Chân Linh Thạch, như thế nào?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, không trả lời, mà là đi đến quầy hàng khác.

Quán chủ kia nhìn thấy nàng rời đi có chút thất vọng thở dài, chợt bắt đầu chiêu đãi khách nhân khác…

“Tiền bối, xem ra trong chợ đen này không có thứ gì tốt.”

Nhìn một đường, Quân Thanh Vũ đều không tìm được bảo vật gì, không nhịn được nhướng mày, xoay người muốn rời đi, lại vào lúc này, một tia sáng như ẩn như hiện dao động vào trong linh hồn của nàng.

“Hả?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên một đóa hoa sen màu vàng trên quầy hàng kia…

Quán chủ quầy hàng này là một thiếu niên mười mấy tuổi, lớn lên yếu đuối mong manh, thân thể gầy yếu như gió thổi bay đi, trên khuôn mặt gầy gò của hắc lại có một đôi mắt thanh triệt như nước giếng.

“Hoa sen màu vàng này bán như thế nào?” Quân Thanh Vũ nâng ánh mắt lên, tầm mắt dừng ở trên gương mặt gầy yếu của thiếu niên.

Thiếu niên có chút ngượng ngùng gãi đầu, xấu hổ nói: “Năm nghìn Chân Linh Thạch là đủ rồi.”

Ở trong Thần Cảnh, tiền dùng để giao dịch đều là Chân Linh Thạch như trong môn phái, với loại người cấp bậc này, vàng bạc tài vụ đều là một chút tục vật.

Nhưng nghe thấy giá cả này, Quân Thanh Vũ bất giác ngây ngẩn cả người, lại cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề…

Trong truyền thuyết Cửu Tinh Liên Tử vô cùng trân quý, lại chỉ cần năm nghìn Chân Linh Thạch?

Quân Thanh Vũ ngăn kích động trong lòng, vừa định hoàn thành giao dịch, phía sau lại truyền đến một giọng nói lãnh ngạo: “Kim Liên? Không nghĩ tới ta tìm lâu như vậy, lại phát hiện Kim Liên ở chỗ này, không biết Kim Liên này ngươi bán như thế nào?”

Trong nháy mắt, lòng của Quân Thanh Vũ trầm xuống, quay đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ lãnh ngạo phía sau, khẽ nhíu mày lại.

“Nhưng mà……” Thiếu niên khó xử nhìn nam nhân: “Ta đã bán Kim Liên này cho vị cô nương này, công tử, ngươi đã tới chậm một bước.”

Nam nhân lãnh ngạo cười lạnh một tiếng: “Gần đây ta vừa vặn đang luyện chế một trận pháp, vừa vặn thiếu một gốc cây Kim Liên, mặc kệ nàng cho ngươi bao nhiêu giá, ta đều dùng gấp mười lần cho ngươi!”

Gấp mười lần giá, với thiếu niên mà nói đơn giản đó là giá trên trời, đặc biệt là muội muội đang bệnh nặng trên giường, cần dùng Chân Linh Thạch đi mua trận pháp trị liệu, nếu có thể đạt được năm vạn Chân Linh Thạch kia…

Thiếu niên do dự trong lòng, mặc cho ai đều không thể từ chối dụ hoặc như thế.

Mà từ đầu đến cuối, Quân Thanh Vũ đều không mở miệng, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao giá cả của Liên Hoa Kim Sắc này rẻ như thế, thì ra những người này đều ngộ nhận Cửu Tinh Liên Tử là Kim Liên.

Tuy nói hai loại ngoại hình rất giống, nhưng độ quý trọng lại là cách biệt một trời…

“Rất xin lỗi!”

Ngay ở lúc Quân Thanh Vũ trầm ngâm, thiếu niên phía trước bỗng nhiên nâng khuôn mặt thanh tú lên, trong mắt to thanh triệt hàm chứa tia kiên định.

“Làm người phải thành tâm, vị công tử này, ta đã bán dược liệu cho vị cô nương này, cho nên, trừ phi ngươi bảo nàng từ bỏ, nếu không ta chỉ biết bán cho nàng, đương nhiên, ngươi có thể ở sau khi ta bán cho nàng, lại từ trong tay nàng mua lại.”

Giọng nói của thiếu niên còn mang theo ngây ngô, nhưng lại khiến trong mắt Quân Thanh Vũ tụ đầy ý cười.

Nam nhân rõ ràng có chút bất mãn, nhưng cũng không muốn gây chuyện ở chợ đen, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, nâng cằm, cao ngạo nói: “Cô nương, ta ra gấp mười lần mua lại Kim Liên, không biết ngươi có nguyện ý bán nó cho ta hay không?”

Sau khi nàng mua Kim Liên, qua tay có thể được giá gấp mười lần, điều kiện hữu lực như thế, cho dù là ngu ngốc cũng đều sẽ không từ chối…

“Xin lỗi.” Quân Thanh Vũ nâng ánh mắt thanh lãnh lên, nhàn nhạt cười nói: “Cho dù ngươi trả giá một trăm lần, cũng mua không nổi.”

Nàng nói chính là sự thật, Cửu Tinh Liên Tử quý trọng sang quý, cho dù là năm mươi vạn Chân Linh Thạch, cũng không thể mua được Cửu Tinh Kim Liên…

“Cô nương, ngươi thật sự muốn từ chối ta?” Ánh mắt của nam nhân trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Nếu ngươi nhường Kim Liên cho ta, Huyền Nguyên ta tất nhiên thiếu ngươi một ân tình, về sau chắc chắn báo đáp ngươi!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Ta không có hứng thú với nhân tình của ngươi.”

Thấy nữ nhân này lại từ chối mình lần nữa, sắc rốt cuộc mặt của nam nhân thay đổi, hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Được! Đây là quyết định của ngươi, ở trong chợ đen ta không làm gì được ngươi, chờ rời khỏi nơi này, đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng.”

Tuy nói chợ đen ngư long hỗn tạp, nhưng lại do một cường giả Tụ Linh khống chế, lần này, không ai có gan gây chuyện ở chợ đen, nếu không đó là đắc tội vị cường giả kia.

“Chúng ta tiếp tục giao dịch.”

Quân Thanh Vũ cũng không thèm nhìn nam nhân một cái, quay đầu nhìn về phía thiếu niên trước người, mỉm cười nói.

“A.” Thiếu niên bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn do dự nửa ngày, như là hạ quyết tâm nói: “Cô nương, trong nhà ta còn có một ít dược liệu, không biết cô nương ngươi có hứng thú đi xem hay không?”

Cô nương này thoạt nhìn không giống như là người xấu, nếu bán những dược liệu đó cho nàng, có lẽ là có thể gom đủ Chân Linh Thạch chữa bệnh cho muội muội…

“Dược liệu?” Quân Thanh Vũ hơi nhướng mày, khẽ cười nói: “Được, dù sao ta cũng không có chuyện gì, vậy theo ngươi đi xem thử.”

Đôi mắt của thiếu niên sáng ngời, ngượng ngùng gãi đầu: “Cô nương, bây giờ ta sẽ thu dọn quầy hàng.”

Nói xong lời này, hắn vội vàng thu sạp trước mặt lại, rồi mới dẫn theo Quân Thanh Vũ rời khỏi chợ đen…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.