Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 113: Chương 113: Thiếu




Quyển 2 - Chương 49: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trọng Cửu hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn từng gặp qua vô sỉ nhưng vẫn chưa nhìn thấy có người vô sỉ như vậy, cái gì gọi là nhắm mắt nói dối? Gia hỏa này nghĩ bọn hắn dễ bị bắt nạt như vậy sao?

“Ta cho các ngươi một cơ hội, giao nội đan linh thú ra đây!” Lam Ba nâng đầu lên, kiêu căng ngạo mạn nói: “Cô nương, ta biết ngươi là người của Lưu Nguyệt Môn, nhưng mà cho dù ngươi chết ở chỗ này, Lưu Nguyệt Môn ai sẽ biết? Khi Lăng Nhi trở về chỉ cần tùy tiện nói một câu ngươi táng than ở trong bụng thú, ai sẽ không tin? Cho nên, đừng hy vọng Lưu Nguyệt Môn có thể báo thù cho ngươi.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, ánh mắt nàng đảo qua những khuôn mặt tham lam đó, trong ánh mắt thanh lãnh chứa tia sáng nhàn nhạt: “Ta chưa từng nghĩ tới chiếm nội đan linh thú cho riêng mình, nếu có bản lĩnh, thì hãy tới lấy đi!”

“Ha ha! Nếu ngươi không thức thời như thế, ta đây sẽ không khách khí!” Lam Ba ngửa đầu cười to hai tiếng.

Đột nhiên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau hắn, trong ánh mắt chứa tia kinh ngạc……

“Làm sao vậy?” Lam Ba nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía sau, ngay lập tức, trái tim của ông ta đập nhanh, hoảng sợ hét to lên: “Không có khả năng, không phải ngươi nói nó cần nửa nén hương mới có thể thức tỉnh sao? Vì sao lại tỉnh nhanh như vậy?”

Xong rồi, lần này xong đời rồi……

Nhìn Kim Nhãn Tinh Thú từ trên mặt đất bò lên, khuôn mặt của Lam Ba lộ vẻ tuyệt vọng.

Nhưng dần dần, mọi người phát giác có chút gì khác với rồi.

So với Kim Nhãn Tinh Thú hung tàn thành tính vừa rồi, Kim Nhãn Tinh Thú hiện giờ hoàn toàn không có nhân tính, hai mắt dại ra không có một tia sáng, giống như một con rối gỗ giật dây.

Ngay ở lúc mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói thanh lãnh phá vỡ giây phút yên tĩnh này, như đến từ địa ngục khiến lòng người đều hung hăng run rẩy.

“Kim Nhãn Tinh Thú, giết bọn họ!”

“Ngao!”

Kim Nhãn Tinh Thú hét lớn một tiếng, cầm trường côn lên xông vào bên trong đám người, gậy gộc vung qua, một đám người bị nó hung hăng đánh bay ra ngoài.

“Muội tử, đây là có chuyện gì?” Trọng Cửu kinh ngạc chớp đôi mắt, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng đám người Lam Ba vừa rồi còn không ai bì nổi sẽ trở nên thê thảm như vậy.

Quân Thanh Vũ xoa mũi: “Ta đã quên nói, độc tố của Hồng Ngọc có thể khống chế thần kinh của người ta, chẳng qua hình như Kim Nhãn Tinh Thú tỉnh quá sớm, như vậy càng là ác mộng với bọn họ trước.”

Trọng Cửu ngây dại, cười khổ một tiếng: “Muội tử, thật không biết rốt cuộc muội có bao nhiêu năng lực, nếu không phải trái tim của ta đủ mạnh, đoán chừng một ngày nào đó sẽ bị muội hù chết.”

Ai có thể tưởng tượng được, nàng chẳng những hạ gục Kim Nhãn Tinh Thú, còn khống chế linh thú này.

“Thật ra đây cần phải cảm ơn những người này, nếu không phải bọn họ làm vật hi sinh hấp dẫn ánh mắt của Kim Nhãn Tinh Thú, Hồng Ngọc sẽ không thể hạ độc, muội cũng không có khả năng bố trí trận pháp, mà đối mặt với Kim Nhãn Tinh Thú cũng chỉ có thể bó tay không biện pháp, lúc ấy muội không có một mình tới Khe Sâu Tử Vong không phải là vì nguyên nhân này sao?”

Khi nói lời này, vẻ mặt của Quân Thanh Vũ vân đạm phong khinh.

Advertisement / Quảng cáo

Nhưng mà, nghe thấy lười nói vân đạm thanh phong của thiếu nữ, Lam Ba tức đến thiếu chút nữa hộc máu, cảm thấy bọn họ làm nhiều như vậy, tất cả đều là vì làm của hồi môn cho nữ nhân này? Còn bị nàng coi như là vật hi sinh?

Nàng còn dám vô sỉ một chút hay không?

Sắc mặt của Lam Ba xanh lè, tức giận trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ.

Ông ta thề, nhất định phải khiến nữ nhân đáng chết này trả giá đại giới vì hành vi ngu xuẩn hôm nay!

Vô Tình rũ mắt nhìn gò má của thiếu nữ bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia mang theo đường cong nhu hòa lạnh nhạt, trong mắt đen phắt ra tia cảm xúc không rõ.

“Cho dù không có ta, một mình nàng đi vào nơi này cũng sẽ không bị thiệt.”

Cái gì thiếu nữ này cũng đều ăn, nhưng vẫn luôn không để mình bị thiệt, nếu không cẩn thận bị thua thiệt, thì muốn trả lại cho người kia ngàn lần vạn lần!

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn về phía đôi mắt của Vô Tình, trong mắt màu đen lóe ra tia kiên định.

“Ta cường đại hơn, vậy cần phải khiến mình trở nên vô sỉ một chút, chính nhân quân tử ở đại lục dễ dàng chết sớm từ lúc còn trẻ, lịch đại của đại lục tới nay không phải chưa từng xuất hiện qua nhân vật anh hùng, cố tình những anh hùng đó có một đặc tính, đó chính là đoản mệnh chết sớm, cái gì ta cũng không cần, chỉ muốn sống mà thôi, cho dù vì các ngươi, ta cũng sẽ liều mạng mà sống sót.”

Đúng vậy, mặc kệ nàng làm cái gì, đều chỉ có một lý do, đó chính là —— sống sót!

Cho dù xảy ra chuyện gì, mặc kệ đối mặt với nguy cơ gì, nàng đều sẽ liều mạng để sống, đơn giản là trên đời này nàng có quá nhiều người không bỏ được.

Trọng Cửu nhìn Quân Thanh Vũ như thế, trong lòng đau xót, không biết rốt cuộc muội tử đã từng trải qua đau thương gì, mới có thể khiến nàng sinh ra ý tưởng kiên định như vậy……

Quân Thanh Vũ nở nụ cười dịu dàng, làm sao kiếp trước nàng không phải là một người tốt? Cuối cùng thì sao? Lại rơi vào kết quả như thế, mười năm đuổi giết, sớm đã mài dũa tính tình của nàng, khiến nàng trở nên vô tình tàn khốc.

Choduf là tàn sát người trong thiên hạ, chỉ cần để mình có thể sống, nàng cũng sẽ nghĩa vô phản cố đi làm.

Mắt đen của Vô Tình nhìn khuôn mặt kiên định của thiếu nữ thật sâu, từ từ nâng cánh tay thon dài lên ôm chặt thân thể của thiếu nữ, đầu ngón tay lướt qua từ mái tóc của nàng, lạnh nhạt nói: “Quá khứ đều đã qua, một đời này, có ta ở cạnh nàng rồi.”

Một đời này, có ta ở bên cạnh nàng rồi……

Như thế đã đủ rồi.

“Trọng Cửu đại ca, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, chúng ta đi thôi, Kim Nhãn Tinh Thú này sẽ chiêu đãi những người này thật tốt, mà đây……” Giọng nói hơi ngừng một chút, trong đôi mắt của Quân Thanh Vũ chứa tia thanh lãnh: “Đó là kết quả của người đánh cướp.”

Ánh trăng trong veo chiếu xuống, Vân Thanh Ca nhìn thân thể thon dài của thiếu nữ ở dưới ánh trăng, trên khuôn mặt thanh lãnh xẹt qua một tia cảm xúc khác thường: “Liều mạng chỉ vì sống sót? Đồng lão, chúng ta cũng đi.”

“Vâng, thiếu công tử.”

Đồng lão hơi khom người, cung kính nói.

Ánh trăng càng thêm u tối, trong cốc truyền đến hơi thở yếu ớt, ngọc Lâm Phong khẽ nhíu mày lại, nhẹ giọng cười nói: “Nơi này đã là chỗ sâu trong Khe Sâu Tử Vong rồi.”

Chỗ sâu trong Khe Sâu Tử Vong còn là mảnh đất nguy hiểm nhất, nếu hơi không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn.

Ánh trăng từ bầu trời đêm chiếu xuống, dừng ở trên thi cốt chồng chất kia, ánh sáng u ám kia khiến người ta cảm giác không rét mà run, mọi người thật cẩn thận dẫm lên thi cốt phía trước, trong ánh mắt tập trung cảnh giác.

“Ầm!”

Một tiếng buồn bực từ bên cạnh truyền đến, Quân Thanh Vũ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nam nhân, hỏi: “Vô Tình, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vô Tình lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia phức tạp: “Nơi này có một bức tường vô hình.”

“Bức tường vô hình?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, bước qua, thân thể của nàng thuận lợi đi thông qua, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, thấp giọng hỏi: “Vô Đạo tiền bối, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Sau khi trầm mặc thật lâu, trong linh hồn truyền đến giọng nói già nua của lão nhân.

“Là trận pháp! Chỉ là trận pháp này quá mạnh, bây giờ ngươi còn không thể chạm đến, ta cũng không thể giúp ngươi.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Chúng ta sẽ không có việc gì chứ?”

“Ha ha.” Vô Đạo lão nhân cười gượng hai tiếng: “Bởi vì người trận pháp này nhằm vào chính là như Vô Tình, với các ngươi đương nhiên không có hạn chế gì.”

Quân Thanh Vũ từ từ nâng đôi mắt lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt của nam nhân: “Vô Tình, nơi này có một trận pháp, cản trở ngươi tiến vào chỗ sâu trong Khe Sâu Tử Vong.”

Trong lúc nhất thời, không khí trầm mặc và chỗ sâu trong khe sâu truyền tới.

Khuôn mặt của nam nhân vẽ đường cong lạnh nhạt, trong mắt đen chợt lóe ra cảm xúc người thường không thể nhìn ra, lát sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Ta có biện pháp phá vỡ trận pháp này, chỉ là cần rời đi một đoạn thời gian.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Chúng ta ở chỗ sâu trong khe sâu chờ ngươi trở về.”

Nhìn bức tường vô hình trước mặt này, Vô Tình trầm mặc không nói.

Ở dưới trận pháp, Thánh Cảnh trở lên đều không thể bước vào, cũng chính là nói, cốc chủ tối cao của Khe Sâu Tử Vong chỉ là cấp bậc Thánh Cảnh, bởi vì sợ sẽ có Thánh Cảnh tới tìm hắn phiền toái, cho nên mới thiết kế trận pháp này.

Mà nếu hắn muốn phá vỡ trận pháp, còn cần phải dùng Thần Khí……

Vô Tình tạm thời rời đi không khiến mọi người dừng bước chân lại, mọi người tiếp tục xuất phát vào trong chỗ sâu.

Đột nhiên, trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến một tiếng xoát xoát xoát.

“Ai!”

Trọng Cửu híp mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bụi cỏ truyền đến tiếng vang kia.

Gió nhẹ thổi qua một mảnh yên lặng, toàn bộ khe sâu yên tĩnh khiến người ta cảm thấy một trận quỷ dị……

“Nếu ngươi không ra, ta đây cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, trong khoảnh khắc, trên người hiện ra một ngọn lửa, phụt một tiếng xông về phía bụi cỏ ồn ào kia.

Ngao ô một tiếng, một bóng dáng nhỏ màu bạc từ trong bụi cỏ chạy ra.

Đây là một tiểu gia hỏa lớn lên rất đáng yêu, thân thể nho nhỏ mềm như bông rất đáng yêu như len sợi, hai lỗ tai rũ xuống, trong đôi mắt có chứa huyết tinh lộ ra tia hung tàn.

“Thỏ con?”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chỗ sâu trong khe sâu này sao lại xuất hiện một tiểu ngân thỏ đáng yêu?

Tiểu gia hỏa hung hăng trừng mắt nhìn đám nhân loại này.

Các ngươi mới là con thỏ, cả nhà các ngươi đều là con thỏ! Thân phận tôn quý như nó, trong mắt thế nhóm người nhỏ yếu này lại thành con thỏ!

“Ngươi có lai lịch gì?” Quân Thanh Vũ híp đôi mắt lại, giơ tay xách hai lỗ tai tcủa iểu gia hỏa lên.

Tiểu gia hỏa thu hung tàn trong mắt lại, chớp mắt to ngập nước, trong mắt đỏ như máu mang theo tia nghi hoặc.

A…… Nó chỉ là một con tiểu linh thú không biết nói mà thôi, cho nên cái gì nó cũng không biết……

Tiểu gia hỏa ở trong lòng mặc niệm vài câu, nhưng tia nghi hoặc ở đáy mắt kia lại càng sâu, như mình thật sự chỉ là một con tiểu linh thú không biết nói.

“Đừng giả vờ, nói cho ta, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì, ta không tin một con thỏ còn có thể chạy đến loại địa phương này.” Quân Thanh Vũ cong khóe môi lên, lạnh giọng nói.

Hình như nữ nhân này không dễ dàng lừa bịp giống những nhân loại ngu xuẩn đó……

Tiểu gia hỏa hung hăng trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ, sống chết không muốn mở miệng nói một lời.

“Không nói phải không?” Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười, vừa nhấc cơ thể của tiểu gia hỏa lên, bàn tay hung hăng đánh xuống trên mông nó: “Rốt cuộc ngươi nói hay không?”

Cơ thể của tiểu gia hỏa đột nhiên chấn động, móng vuốt hung hăng nắm thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập xấu hổ, giận dữ và lửa giận.

Mông cao quý của nó lại bị một nữ nhân nhân loại đánh! Đây là nhục nhã chưa từng chịu qua từ khi nó sinh ra! Không hung hăng ấn nữ nhân này xuống đánh nàng một trận, nó khó có thể phát tiết tức giận mãnh liệt trong lòng mình.

Nữ nhân đáng chết!

Advertisement / Quảng cáo

Tiểu gia hỏa hung tợn cắn răng, trong ánh mắt khát máu như có thể phun ra ngọn lửa.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng muốn hung hăng đánh mông của ngươi! Để ngươi quỳ trên mặt đất xin tha!

“Bốp!”

“Bạch bạch!”

Tay của thiếu nữ lại dừng ở trên mông nó lần nữa, tiểu gia hỏa xấu hổ và giận dữ thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát, nếu không phải trùng hợp thời kỳ đột phá tạm thời không thể sử dụng năng lực, sao nó có thể sẽ chịu nhục nhã như vậy?

Chờ tới ngày mai, nó nhất định phải cho nữ nhân đánh mông mình này một trận.

“Cái này……” Trọng Cửu nhìn trong mắt to của tiểu gia hỏa này lóe ra tia khát máu, trong lòng có chút không đành long: “Muội tử, ta thấy nó thật sự chỉ là con thỏ tới nơi này quấy rối mà thôi, hình như cái gì cũng không biết.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, chậm rãi thu tay lại, ánh mắt chợt lóe ra tia sáng kỳ lạ: “Một con linh thú bình thường sao có thể xuất hiện ở đây? Nó cũng không phải là thỏ con đi ngang qua nơi này gì, nhưng nếu nó không nói cũng không sao, tối nay chúng ta sẽ mang theo nó trên người.”

Nàng vốn định dò hỏi Vô Đạo lão nhân này chủng loại và thực lực của con thỏ, nhưng vừa rồi Chu Tước Bảo Đỉnh trở về yên tĩnh, mặc cho nàng dò hỏi như thế nào cũng đều không có bất kì tiếng gì……

Loại cảm giác này, khiến trong lòng Quân Thanh Vũ có chút bất an.

Cái gì?

Tiểu gia hỏa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt nổi lên nước mắt trong suốt.

Muốn nó ở chung một đêm với nữ nhân đáng chết này? Vậy nó tuyệt đối khó giữ được trinh tiết, nó không cần có được hay không?

Nếu đổi thành nữ nhân khác, nhìn thấy tiểu gia hỏa toát ra ánh mắt oan ức đoán chừng đã sớm không đành lòng, nhưng mà Quân Thanh Vũ lại như không nhìn thấy, hung hăng đánh mông của nó.

“Nếu ngươi dám can đảm dùng thủ đoạn gì, ta lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi!” Quân Thanh Vũ khẽ nheo đôi mắt lại, rất vừa lòng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của tiểu gia hỏa: “Dù sao đã lâu rồi ta không nhấm nháp qua thịt thỏ tươi.”

Tiểu gia hỏa rụt thân thể lại, oan ức nhìn Quân Thanh Vũ.

Tên hỗn đản này căn bản là không phải nữ nhân! Lại còn có thể nhẫn tâm ăn nó, chờ tới ngày mai, nó nhất định sẽ khiến nữ nhân này quỳ gối trước mặt mình để mình đánh mông của nàng.

“Ha ha.” Đồng lão cười gượng hai tiếng, ánh mắt nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu gia hỏa, khẽ nheo đôi mắt lại: “Quân cô nương, sắc trời hôm nay đã tối, không bằng chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tiếp, như thế nào?”

Quân Thanh Vũ trầm mặc nửa ngày, gật đầu: “Như vậy cũng tốt, buổi tối không dễ hành sự, Trọng Cửu đại ca, nội đan linh thú ở chỗ muội cho mỗi người một viên, huynh để các thành viên chiến đội linh thú Phong Vân ăn vào.”

Đôi mắt của Trọng Cửu sáng ngời, kinh hỉ nói: “Muội tử, muội nói thật sao? Đại ca cũng không biết nên nói cái gì để cảm tạ muội, muội đối xử với chúng ta thật sự là quá tốt.”

Nhún vai, Quân Thanh Vũ khẽ cười nói: “Muội không cần những nội đan linh thú này, không cho các huynh cũng lãng phí, hơn nữa, chiến đội linh thú Phong Vân cũng là lực lượng của muội mà……”

Mọi người nhìn nhau, không hề nói thêm cái gì nữa, với thiếu nữ này, nói cảm động nhiều cũng không quan trọng bằng hành động thực tế.

Ngọc Lâm Phong ngước mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong đôi mắt lộ ra một tia phức tạp: “Thanh vũ sư muội, có thể trở thành bằng hữu và cấp dưới của ngươi, những người đó thật là có phúc khí, bây giờ ta may mắn nhất chính là ánh mắt của rất biết nhìn châu ngọc, không phải là địch với ngươi.”

Từ lúc bắt đầu, Ngọc Lâm Phong dự tính đó là dùng quyền lực để mượn sức của nàng, nhưng lại dần hiểu biết nàng, một ý tưởng duy nhất này cũng phai nhạt.

Bởi vì nữ nhân này chú định sẽ không khuất phục ở dưới người khác, nàng chú định là đứng ở trên người ta.

Nhân vật như thế, sao có thể lựa chọn nguyện trung thành với người khác?

Ngọc Lâm Phong và Nham Thương liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt chứa nụ cười ôn nhu, nếu lúc trước bọn họ khăng khăng như thế, sợ là kết cục không khác gì La Dật……

Một đêm không ngủ.

Ngày tiếp theo, Quân Thanh Vũ đang đả tọa bị tiếng ầm ĩ đánh thức, lúc nàng mở mắt ra, một khuôn mặt tức giận bất ngờ xuất hiện ở trước mặt nàng, trong mắt kia phun ra lửa giận nóng cháy như là có thể thiêu đốt linh hồn.

“Muội tử?” Trọng Cửu vội vàng đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, ánh mắt cảnh giác nhìn nhiều người trước mắt như vậy.

“Thanh Vũ sư muội, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngọc Lâm Phong và Nham Thương từ nơi không xa bước nhanh đi tới, khi thấy những người đó xuất hiện ở chỗ sâu trong khe sâu, rõ ràng sửng sốt một chút.

Lại là bọn họ!

“Quân Thanh Vũ, chúng ta còn có thể xuất hiện ở trước mặt ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái hay không?” Lam Ba cắn chặt răng, ánh mắt tức giận trừng mắt Quân Thanh Vũ.

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Ta thật sự rất kỳ quái, sao các ngươi còn chưa chết?”

“Ha ha!” Lam Ba ngửa đầu cười to hai tiếng, sát ý trong mắt dần dày đặc: “Chúng ta phúc lớn mạng lớn, cuối cùng liên thủ giết chết Kim Nhãn Tinh Thú kia, lúc này mới có thể xuất hiện ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi biết vì giết nó mà chúng ta trả giá bao nhiêu không? Cơ bản là người Lam gia chúng ta đã chết hơn phân nửa! Ta còn vì thế dùng bí pháp cấm kị của gia tộc, thiếu mười năm thọ mệnh, chẳng lẽ ngươi không nên tả lại cho chúng ta!”

Lam Ba hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia như muốn lăng trì xử tử Quân Thanh Vũ.

“Quân Thanh Vũ, ngươi lại tương tàn môn phái, sẽ không sợ ta đi nói cho môn chủ đại nhân?” Lam Y Lăng không còn ánh sang như lúc trước nữa, cả người đều có vẻ chật vật đến cực điểm.

Giờ khắc này, đáy lòng nàng ta xuất hiện sát khí, trong ánh mắt lộ ra một tia sắc bén.

“Ta giết người, còn thiếu sao?” Quân Thanh Vũ ngước mắt nở nụ cười: “Lam gia các ngươi đánh cướp ta, còn muốn giết ta, chẳng lẽ ta tự bảo vệ mình cũng không được? Lam Y Lăng, người khác muốn động thủ với ngươi, ngươi sẽ không phản kháng sao?

Không phản kháng? Sao có thể!

Lòng của Lam Y Lăng lạnh xuống dưới, nàng biết tạo thành hậu quả hiện giờ chính là thúc thúc tham lam, nhưng cho dù nàng là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn, khi thấy tình huống đồng môn và người thân giằng co, nhất định đứng ở phía thân nhân.

Huống chi, nàng và nữ nhân này vốn có thù oán, loại thời điểm này đương nhiên sẽ không giúp đỡ nàng.

“Tuy chiến đấu khiến cường giả Tiên Thiên đã chết gần một nửa, nhưng chúng ta còn có sáu Tiên Thiên, mà trong các ngươi lại chỉ có một Tiên Thiên, Quân Thanh Vũ, ngươi sẽ là đối thủ của chúng ta sao?”

“Một người?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt: “Không, chỗ chúng ta là bốn Tiên Thiên.”

“Ha ha!”

Lam Ba nghe được lời này, nhịn không được cười to: “Bốn Tiên Thiên? Không biết từ đâu ra bốn Tiên Thiên? Đừng nói với ta, chính ngươi cũng là Tiên Thiên, đây thật sự là buồn cười.”

Quân Thanh Vũ nâng một đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc: “Ta không phải là Tiên Thiên, nhưng nơi này của chúng ta xác thật có bốn Tiên Thiên.”

“Không biết là bốn Tiên Thiên nào, có thể chỉ ra không?”

“Đồng lão là một Tiên Thiên.” Giọng nói hơi ngừng một chút, Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười: “Về phần mặt ba vị khác, đúng lúc đi đột phá, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương, Vân Thanh Ca, bây giờ các ngươi đi đột phá Tiên Thiên!”

Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Quân Thanh Vũ.

Xoát xoát xoát!

Ba ánh sáng xanh từ tay nàng bắn ra, rơi xuống trong tay ba người, nhìn trận pháp bay vụt đến, dù là Nham Thương lãnh khốc và Vân Thanh Ca thanh lãnh cũng ngây ngẩn cả người.

“Tiên Thiên Trận Lục cấp!”

Mọi người hô hấp căng thẳng, thậm chí còn chưa từ trong biến cố này phục hồi tinh thần lại.

Vân Thanh Ca nắm chặt trận pháp trong tay, đáy mắt mang theo tia phức tạp.

Trong môn phái của hắn không phải là không có Luyện Trận Sư lục cấp, nhưng mà Tiên Thiên Trận xem như một trận pháp phức tạp nhất trong lục cấ, còn cần vô số dược liệu trân quý nữa, cho nên, dù là có được Luyện Trận Sư lục cấp, cũng không nhất định có thể luyện chế ra loại trận pháp Tiên Thiên Trận này.

Bây giờ, nàng lại tùy tay ném ra ba Tiên Thiên Trận?

Vân Thanh Ca ngước mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc.

Rốt cuộc bằng hữu của Vân Nhi là một nhân vật như thế nào?

“Đồng lão, phiền ngươi ngăn cản những người này, cho bọn họ thời cơ thu hoạch đột phá.” Quân Thanh Vũ hơi nâng đôi mắt lên, gằn từng chữ một nói.

Thật ra làm tất cả việc này, nàng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Lúc trước trợ giúp Vân Sơn đột phá, là bởi vì ông là ân sư kiếp trước của nàng, mà tặng cho lão gia chủ Trọng gia, lại là bởi vì một ngày kia đã hứa hẹn với Trọng Cửu, mà nàng lại không muốn bại lộ trận pháp ở chỗ này.

Advertisement / Quảng cáo

Nhưng bây giờ, nàng không có lựa chọn, để ba người này đột phá, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Đồng lão từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lập tức dời ánh mắt kinh ngạc đi, khẽ gật đầu nói: “Được, lão phu tận lực ngăn cản bọn họ, các ngươi nhanh đi đột phá!”

Có lẽ là việc này quá chấn động, dù là đối phương cũng vừa mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại.

Lam Y Lăng nhìn Quân Thanh Vũ trước mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, điên cuồng la lớn: “Là ngươi! Lúc trước ta dùng trận pháp với Phượng Hoàng kia, là ngươi chặn ngang đúng không? Thì ra là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Buồn cười lúc trước nàng còn tưởng rằng là vị đại sư trong môn phái kia, nhưng không nghĩ rằng bị nàng gọi là tiền bối, thế nhưng là kẻ thù của mình!

Sắc mặt của Lam Y Lăng nhăn nhó, nếu không phải là nàng, Phượng Hoàng kia đã sớm là của mình, kể từ đó, khi đi Thanh Vân Phong cũng không cần người Lam gia đến hỗ trợ.

Là nàng, đều là nàng hại mình!

“Không tốt!” Lam Ba nhìn thấy mọi người triển khai trận pháp, vội vàng hét: “Các vị, chúng ta mau đi giết ba người kia, ngàn vạn không thể để cho bọn họ đột phá đến Tiên Thiên!”

Tuy nói bốn Tiên Thiên vẫn là không bằng sáu người, nhưng tất phải trải qua một trận chiến đấu nghiêm khắc.

Điểm này, là Lam Ba tuyệt đối không muốn nhìn thấy……

“Nếu muốn bước qua nơi này, thì bước qua lão phu trước!”

Đồng lão quát lớn một tiếng, bàn tay hung hăng chụp trên mặt đất, ầm vang lớn, một tường đất dựng lên ngang trời, chặn đường đi của những cường giả đó.

“Chút tài mọn mà thôi!”

Lam Ba cười lạnh một tiếng, nháy mắt sáu bóng dáng xông về phía tường đất kia, giơ cao kiếm trong tay lên, kiếm sắc bén xẹt qua không trung, chém về phía tường đất dựng thẳng.

“Ầm!”

Kiếm khí xong lên, chém nổ ở trên tường đất một dấu vết thật sâu, sắc mặt của Lam Ba trầm xuống, cười lạnh nói: “Lão gia hỏa, không nghĩ tới có chút bản lĩnh, nhưng dù thế nào ngươi cường đại cũng không so được với hai người chúng ta! Các vị, chúng ta cùng nhau lên, ta ngược lại muốn nhìn lão gia hỏa này có thể chống được khi nào!”

Nhìn tường đất đối diện hiện lên từng vết kiếm, ánh mắt của Quân Thanh Vũ vẫn thanh lãnh, nhưng khuôn mặt lại có chút thông suốt: “Với thực lực của Đồng lão, xác thật chỉ có thể ngăn cản nửa khắc nhất thời, bây giờ chỉ có chờ Ngọc Lâm Phong bọn họ đột phá đến Tiên Thiên mới có thể đi trợ giúp Đồng lão, đúng rồi, con thỏ nghịch ngợm kia chạy đi đâu rồi?”

Quân Thanh Vũ đột nhiên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa kia lại thừa dịp chạy trốn.

”Thôi, con thỏ kia đã không muốn nói, giữ nó lại cũng không có tác dụng gì, bí mật ở khe sâu vẫn nên do chúng ta tới thăm dò, không thể từ nó trong miệng đạt được tin tức hữu dụng gì.”

Khẽ lắc đầu, Quân Thanh Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.