Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 145: Chương 145: Tôi không muốn




"Alo!! Hạ Hân à?" Hạ Tuyết chân trần, sắc mặt nhợt nhạt, đầu tóc rối tung, tựa vào bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Em có nghe lời Dì Lưu hay không?"

"Có! Chị, em rất nhớ chị! Gần đây em đi nhà trẻ, cô giáo dạy cho em làm phi thuyền a! Em sẽ làm phi thuyền a!" giọng nói trong trẻo, vui vẻ của Hạ Hân vang lên.

Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, nước mắt lăn xuống, có chút yêu thương nói: "Hạ Hân, chị thực xin lỗi em, vì phải làm việc kiếm tiền, cho nên không có cách nào trở về thăm em. . . . . Nhưng em phải biết, chị thật sự rất yêu thương em. . . . . ."

Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, tựa vào bên giường, đầu ngả ra phía sau, nước mắt từng giọt lăn xuống. . . . . ."Hạ Hân, lúc chị không có ở bên cạnh, em phải dũng cảm một chút, chị rất nhanh kiếm được thật nhiều tiền, đến lúc đó chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, được không? ngày ngày chị dắt tay của em, đưa em đi học. . . . . ."

"Chị cực khổ a, Hạ Hân sẽ nghe lời! Dì Lưu rất thương em, chị yên tâm a! Em giữ lại quả táo đỏ ngọt chị thích ăn, chờ chị về, em bóc cho chị ăn. . . . . ." Hạ Hân nói tiếng cuối cùng, đột nhiên không nghe tiếng nữa, chỉ có tiếng nức nở. . . . . .

Hạ Tuyết sững sờ, nhẹ nhàng gọi: "Hạ Hân? Em làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?"

Hạ Hân vội vàng ôm máy điện thoại thật to, vừa lau nước mắt vừa khóc nói: "Không có …… Chị, chỉ là em rất nhớ chị …… Tối hôm qua em nằm mơ thấy mẹ. . . . . ."

Hạ Tuyết chậc một tiếng, lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, đau lòng mắng nói: "Nói càn! Em cũng chưa từng nhìn thấy mẹ, làm sao em nằm mơ thấy mẹ . . . . ."

"Em nằm mơ thấy mẹ, em nằm mơ thấy mẹ và chị rất giống nhau ……" Hạ Hân đột nhiên cất tiếng khóc. . . . . .

"Ô, ô, ô……" Hạ Hân cất tiếng khóc……"Chị cố gắng lên……"

Hạ Tuyết cúp điện thoại, người run rẩy, bật khóc . . . . . .

Hàn Văn Kiệt ở gần một bên nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi đi đến, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm Hạ Tuyết, mặt dính vào trong mái tóc nàng, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc... Dũng cảm một chút. . . . . ."

"Chuyện này và dũng cảm đâu có quan hệ!!" Hạ Tuyết lớn tiếng khóc, nước mắt dọc theo trên mặt lăn xuống cổ, nhìn Hàn Văn Kiệt kêu to: "Người như anh, sao có thể hiểu tâm tình của loại người nghèo như chúng tôi? Chúng tôi vĩnh viễn không dám đem ăn hết cái bánh bao cuối cùng trong túi, bởi vì sợ ngày mai đói bụng, không có cơm ăn!! Anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được, 12 giờ ngủ, 3 giờ sáng thức dậy đưa sữa tươi, mệt mỏi như thế nào! Trời đất tối đen, tuyết rơi lạnh giá, chỉ có một mình tôi, cởi xe đạp, cô đơn đi về phía trước! Chỉ dựa vào lòng tin của chính mình!! Tôi bị bạn thân hại, cùng một người đàn ông xa lạ lên giường, ngày thứ hai trong nhà bị thiêu thành tro bụi!! Tôi và em trai trôi giạt khắp nơi! Thật may là trên thế giới này, còn có người dì thiện lương chứa chấp em trai tôi, anh biết lúc một mình tôi cười thật vui vẻ, trong lòng của tôi có bao nhiêu đau khổ sao? Em trai của tôi, nó mới ba tuổi, nó cũng đã biết kiên nhẫn chịu chia ly!! Chúng tôi chẳng muốn cái gì, chỉ muốn kiếm ít tiền, cho mình một gia đình nhỏ! Mỗi ngày ăn cơm no, như vậy là đủ rồi!! Nhưng anh nói cho tôi biết, tôi mang thai …… Tôi mang thai …… Vốn là hai chị em chúng tôi đã đủ khổ, làm sao tôi nuôi sống bảo bối trong bụng? Anh nói cho tôi biết, tôi làm sao nuôi sống?"

"Vậy cô muốn phụ trách cuộc sống sau này của cô như thế nào?" Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn nàng hỏi.

Hạ Tuyết kích động, nổi điên cầm điện thoại di động đập lên tường, lần nữa bật khóc. . . . . ."Ai tới cứu tôi. . . . . . Rốt cuộc ai tới cứu tôi. . . . . . Tôi nên làm như thế nào đây?"

Hàn Văn Kiệt ôm chặt Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Hạ Tuyết, cô yên tâm!! Tôi sẽ giúp cho cô!! Mặc kệ cô cần gì, tôi đều sẽ giúp cô!!"

Hạ Tuyết đột nhiên nhìn Hàn Văn Kiệt cười lạnh, lập tức đẩy hắn ra, cắn chặt răng, mặc cho nước mắt lăn xuống, tức giận hỏi: "Anh làm sao giúp tôi? Anh phải nuôi sống tôi và em trai tôi cả đời sao? Tôi là gì của anh? Tại sao anh muốn giúp tôi? Tôi biết anh tội nghiệp tôi và em trai! Nhưng tôi tỉnh táo hơn bất cứ ai, anh không thể giúp tôi cả đời!! Mỗi một người khi còn sống, hơi thở ra, hít vào đều là của riêng họ!! Họ sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình!!"

******************************

Bác sĩ khoa phụ sản cầm dụng cụ siêu âm nhẹ nhàng vạch lên bụng Hạ Tuyết, vừa chỉ hình ảnh trong màn hình máy vi tính, mỉm cười giải thích nói: "Bảo bối sinh mệnh thật mạnh mẽ! Mẹ bị tổn thương lớn như vậy, nhưng nhịp tim vẫn đập ầm ầm. . . . . . cô nhìn xem, cái chấm co lại, nở ra, chính là trái tim bảo bối đó. . . . . ."

Hạ Tuyết nằm trên giường bệnh, cắn chặt răng, sắc mặt không thay đổi nhìn cái chấm co lại, nở ra trong màn ảnh máy vi tính, âm thanh trái tim thông qua cái loa đập “phanh, phanh”, nàng thở hổn hển, vẫn bình tĩnh. . . . . .

"Đứa bé đã gần ba tuần tuổi rồi …" Bác sĩ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói …

Hạ Tuyết nói không có biểu cảm gì: "Tôi mặc kệ nó có bao nhiêu, tôi không thích nó, tôi không muốn nó!"

Bác sĩ nữ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt bên cạnh. . . . . .

Hàn Văn Kiệt chỉ ôm vai, tựa vào tường, nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Nước mắt Hạ Tuyết lần nữa lăn xuống, cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: "Tôi không muốn đứa bé kia!! Tôi không muốn!!"

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi nàng: "Cô đã nghĩ kỹ chưa? Xác định không cần sao? Tôi là bác sĩ, không có quyền đối đưa ra bất kỳ lựa chọn nào cho cô! Nhưng cô xác định đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Hạ Tuyết ôm chặt bụng, tái sắc mặt, khẽ cắn môi dưới, bất đắc dĩ rơi lệ nói: "Nghĩ kỹ!!"

Hàn Văn Kiệt thật sâu nhìn nàng. . . . . .

Hạ Tuyết trái tim bị bóp chặt, nhưng nàng vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi không muốn nó!! Tôi làm sao không bỏ nó? ! Tôi muốn bỏ nó gấp! Tôi muốn kiếm tiền!! Tôi hiện tại có một cơ hội phải kiếm tiền!!"

Trong phòng siêu âm B. Bác sĩ nữ im lặng liếc mắt nhìn Hàn Văn Kiệt, miễn cưỡng cười, cất xong dụng cụ kiểm tra, dùng khăn giấy lau cái bụng nàng, vừa lau vừa nói: "Nếu như muốn phá thai, tối thiểu phải chờ 40 ngày! Hiện tại phá bỏ sẽ gặp nguy hiểm!"

"Tốt! Vậy 40 ngày sau tôi sẽ trở lại! Tôi sẽ đếm từng ngày!" Hạ Tuyết mặt lạnh nói xong, lập tức ngồi dậy, đôi tay cắm vào túi áo, đi ra ngoài. . . . . .

Hàn Văn Kiệt trầm mặc đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng một mình mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, mang dép, bước chân nặng nề khổ sở đi về phía trước. . . . . . một mình cô đơn, ôm một loại tâm tình cũng không có ai hiểu được, đi dọc theo hành lang màu trắng thật dài trở về phòng …............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.