Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh!

Chương 22: Chương 22: Chương 21: Cô ấy là vợ tôi!




“Bác sĩ, tình hình của em gái tôi giờ ra sao rồi?”

“Tình trạng của bệnh nhân đã tiến triển rất tốt, chúng tôi bây giờ sẽ đưa Dương thiếu phu nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, cô ấy sẽ tỉnh lại “

Nói xong, ông bác sĩ già đi thẳng để lại mình Thiên Kỳ ở đó. Sự vui sướng tột độ hiện lên trong đáy mắt anh. Thiên nhi của anh không sao hết, Thiên nhi của anh đã từ cõi chết trở về.

“Này, mami của tôi tình hình thế nào rồi? “

Bảo Khánh vừa chạy tới nơi, một bộ dạng thở dốc. Nhìn người đàn ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, thằng bé bất mãn vô cùng. Gì a gì a? Người tới đây đầu tiên không phải là ba ba đại nhân, cũng không phải cậu mà lại là anh trai thối của Thiên Thiên? Sao có thể a? Không được, cậu nhất định phải đuổi thẳng tay!

Thiên Kỳ nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mặt không rõ cảm xúc. Thằng nhóc này ngay từ lần đầu gặp mặt đã không có thịên cảm với anh, hơn nữa, lại còn là con trai của Dương Thế Minh, anh cực kì không hài lòng!

“Này chú, tôi nói, bộ chú bị điếc à? “

Bảo Khánh trợn trừng mắt nhìn ông chú trước mặt. Hừ, anh trai sao? Sao tôi nhìn hoài, nhìn mãi cũng không thấy giống mami chỗ nào hết vậy? Rõ thật là!

“Tốt”

“Vậy thì mời chú đi cho, ở đây đã có tôi chăm sóc mami, thực sự không cần phiền đến chú”

Ánh mắt Thiên Kỳ bất ngờ xẹt qua một tia quỷ dị. Cái thể loại gì a? Thằng nhóc này là đang đuổi anh sao? Còn không thèm nghĩ ai mới là người mang Thiên Thiên đến đây? Ai là người thông báo về nhà cho nó biết mà tới?

“Thiên nhi là em gái của tôi. Đợi em gái tỉnh, có gì là sai? Hơn nữa, biết rõ bệnh tình của Thiên nhi vậy mà ba cậu đâu? Sao còn chưa thấy tới??? “

Bảo Khánh lúc này mới giật mình bừng tỉnh. Phải a, ba ba cậu không có mặt ở đây. Vậy là, ba không biết, hay là...không quan tâm tới mami?

“Ai nói, là chưa tới? Tôi đã tới đây, từ rất lâu rồi. Chẳng qua, tôi chỉ là đi hỏi bác sĩ coi tình hình vợ mình thế nào thôi”

Bước vào là một người đàn ông cao lớn, mắt phượng hẹp dài. Toàn thân anh tản mát ra hơi thở lạnh lùng của ác quỷ, rất tàn ác, nhưng đồng thời vẫn cực kì lôi cuốn người nhìn.

Thiên Kỳ nhìn thấy Dương Thế Minh, bàn tay đã dần trở nên ướt đẫm mồ hôi. Đây, người đàn ông này, chính là chồng của em gái anh. Một cỗ ghen tị bỗng nảy sinh trong lòng. Tại sao? Tại sao người lấy em gái anh lại là Dương Thế Minh mà không phải là người đàn ông khác? Nếu vậy, anh đã có thể cướp lại cô thật dễ dàng. Đến lúc này, anh vẫn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc ba mình làm vậy là có ý gì? Ba anh cũng không phải là không biết, giữa hai nhà không thể có bất kỳ quan hệ gì, dù chỉ là một chút.

Dương Thế Minh híp lại đôi mắt sắc bén của mình nhìn Triệu Thiên Kỳ trước mặt, trong não bộ của anh bỗng nhiên xuất hiện hai từ 'tình địch'. Cái quái quỷ gì a? Cái gì mà tình địch? Thật sự là anh cũng không thể hiểu nổi mình nữa. Nhìn thấy cô, trái tim anh len lỏi một dòng chảy ấm áp. Nhưng lí trí không cho phép như vậy. Anh hận cô, hận tất cả những người mang dòng máu dơ bẩn của nhà họ Triệu. Sẽ, mãi mãi là như thế. Dù có chết cũng không bao giờ thay đổi!

“Chú, ba ba tôi đã tới. Tôi nghĩ, là chú nên rời khỏi đây được rồi”

Bảo Khánh không kiên nhẫn lên tiếng, bày ra nét mặt thỏa mãn. Hừ, một khi đã trở thành người phụ nữ của ba ba, thì bất kì ai cũng đừng mơ tưởng có thể chiếm đoạt. Hơn nữa, đó lại là mami của cậu, càng không thể!

Thiên Kỳ vẫn đứng đó không nhúc nhích. Em gái bảo bối của anh đang ở trong đó, lẽ nào anh lại không có quyền được vào thăm? Nhìn vẻ mặt không mấy thiện cảm của cha con Dương Thế Minh, từ tận đáy lòng anh không khỏi dâng lên một hồi chua xót. Nếu như ngày hôm đó, anh trở về sớm hơn một chút thôi, thì Thiên nhi của anh cũng sẽ không rơi vào tay kẻ khác, anh cũng không phải nhung nhớ bóng hình cô từng đêm.

Nhếch lên đôi môi bạc câu hồn lạc phách, làm không ít những y tá, bác sĩ ngoái đầu lại nhìn, anh chậm rãi bước đến chỗ Thiên Kỳ. Đưa lên đôi bàn tay màu đồng rắn chắc, Thế Minh phủi chút bụi dính trên bờ vai Thiên Kỳ, đồng thời cũng không ngừng bóp chặt :

“Anh rể”

Chỉ vẻn vẹn có hai từ, hoàn toàn đã đẩy Thiên Kỳ rơi vào một tầng ngăn cách. Đây là Dương Thế Minh muốn nhắc cho anh biết ranh giới của mình.

“Tôi biết là anh có tình cảm không trong sáng đối với Thiên Thiên. Nhưng tôi vẫn xin được nhắc cho anh nhớ. Cô ấy là vợ tôi! Tình yêu của anh dành cho cô ấy là sai trái, là loạn luân. Nếu như hai người đến với nhau, anh sẽ có thể không quan tâm những người khác nghĩ gì về mình. Nhưng liệu còn cô ấy? Với tính cách của cô ấy, anh nghĩ cô ấy có thể mặc kệ dư luận mà quan tâm anh sao? Vì vậy, tôi khuyên anh, hãy từ bỏ đi! “

Nói rồi, anh dắt lấy Bảo Khánh, lạnh lùng lướt qua Thiên Kỳ bước thẳng vào trong phòng bệnh, để lại người con trai đứng bên ngoài hành lang với một tâm trạng phẫn nộ.

Thiên Kỳ nắm chặt bàn tay, đôi mắt hằn lên những tia máu, đỏ đến đáng sợ. Anh âm thầm rít qua kẽ răng:

“Vợ? Vậy thì thế nào? Giàu có là có thể giẫm đạp lên người khác hay sao? Dương Thế Minh, mày cứ đợi đó, tao, nhất định sẽ giành lại được cô ấy, bằng bất cứ giá nào! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.