Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 21: Chương 21: CÔ TA LÀ BẠN GÁI LÃNH PHONG - SOPHIE. (2)




Khải Bình tựa vào cửa xe, nhìn Tiểu An đang vui đùa cùng hai người kia. Bất giác mỉm cười, anh nhớ lại cái ngày ở bệnh viện thăm Tiểu Vy...

Anh đang thong dong đi lại trên hành lang bệnh viện. Bỗng Tiểu An ngang qua, vô tình huých phải anh. Nhưng cũng không thèm quay lại, cô đi tiếp. Anh nói:

- Này! Ít ra cô phải xin lỗi một tiếng chứ?

- Xin lỗi? - Nàng vẫn đứng đó, không quay lại.

- Đúng vậy! Phép lịch sự tối thiểu! Cô không có à?

Nàng quay lại, sắc mặt lạnh tanh nhìn hắn. Hắn giật mình:

- Cô...

- Phép lịch sự của tôi chỉ dành cho những người tôi quen biết. Không có ngoại lệ! - Nói rồi, nàng quay lại đi tiếp.

- Này! - Anh chạy lên, đứng trước mặt Tiểu An. Cô chỉ cao hơn Tiểu Vy một chút, nước da hơi ngăm, mái tóc cắt ngắn cá tính, cô mặc chiếc áo phông và quần sooc, rất dễ vận động. Khuôn mặt rất giống Tiểu Vy, chỉ có điều ánh mắt rất sắc bén, nhanh nhạy, còn ở chỗ xương quai xanh có hình săm con rồng. Thân hình nàng tuy không được như Tiểu Vy, nhưng với phong cách như vậy cho anh biết cô là người rất năng động.

- Anh nhìn đủ chưa? - Tiểu An thấy rất khó chịu, cô nhìn hắn.

Khải Bình liếc qua tay phải cô, ngón trỏ cô có vết chai mờ mờ. Anh hiểu ra được người trước mặt mình là ai, vội cười:

- Cô hẳn là Tiểu An. Cô hay dùng súng không?

- Sao tôi phải trả lời anh! Tránh ra! - Nàng đi qua hắn.

- Tôi là người của Lãnh Phong!

Nàng khựng lại, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Anh cười:

- Bạch Tiểu An! Chúng ta cùng một đội...

Anh nhớ lại lúc đó, bật cười. Ở đây, ngoại trừ Tiểu Vy thì Lục Quân, Tiểu An, Đường Hi cùng anh luôn có vết chai ở ngón trỏ. Do khi sử dụng súng, ngón trỏ dùng để bóp cò súng. Nếu dùng súng nhiều thì lâu ngày vết chai cũng sẽ xuất hiện. Riêng Lãnh Phong ra. Vì bản thân Lãnh Phong không cần sử dụng chúng, hắn chỉ cần mở miệng là có thể giết bất kỳ người nào hắn muốn. Anh nhớ lại lần đó, một kẻ đã âm mưu lật đổ tổ chức của hắn, ai biết hắn hôm sau thu mua toàn bộ gia sản công ty của kẻ đó, sau vài ngày, báo đăng tin có gã đó nhảy lầu tự tử. Hắn đã gián tiếp giết chết hắn, hắn luôn thâm độc. Hắn lúc trước mỗi ngày đều thay một người phụ nữ. Giờ thì lại đem lòng đi yêu Tiểu Vy kia.

Đang nghĩ ngợi, chợt một hơi lạnh áp vào mặt anh. Khải Bình nhìn lên, thấy Tiểu An đứng đó, đưa cho anh lon bia:

- Nè! - Cô cười.

Anh nhận lon bia lạnh, hỏi cô:

- Em mang bia?

- Tôi đã đem bỏ trộm mấy lon bia vào ngăn đá. Lãnh Phong không cho mang bia đi vì sợ Tiểu Vy sẽ uống. - Nàng cũng tựa vào cửa xe, nhìn hắn.

- Vậy à? Phụ nữ uống bia nhiều không tốt đâu!

- Vậy anh nghĩ đàn ông uống bia nhiều bụng sẽ ra sao? - Cô cười.

- Cũng chẳng sao! Nhưng em như vậy, uống bia nhiều tôi sẽ thương lắm đấy! - Khải Bình khé sát vào tai cô thì thầm.

Cô đánh vào tay hắn, cười:

- Anh là đang tỏ tình?

- Vậy thì sao? Em không đồng ý? - Anh cười tà.

Nàng cười, đưa vỏ lon bia cho hắn. Rồi đi, không quên ném lại câu:

- Cũng không hẳn! Biết đâu lần tới tôi sẽ đồng ý..

Hắn mỉm cười. Quay ra, thấy Lục Quân lù lù ở đó. Anh giật mình:

- Cậu có thể thôi làm trò này không hả?

Lục Quân cười cười:

- Gì đây? Đừng nói anh có tình ý với Tiểu An nhé!

- Phải! Sao nào?

- Ôi bạn hiền! Mới có ba ngày thôi mà cậu đã vậy rồi à? Bị hớp hồn chưa? - Lục Quân khoác tay hắn.

Thấy hai lon bia trên tay Khải Bình. Lục Quân giật mình hỏi:

- Có bia à?

- Ừ!

- Ở đâu?

- Hết rồi!

- ...

Lúc này, ở phía bên kia...

- Aiz! Đâu mất rồi? - Tiểu Vy bò xuống nước, hai tay xoa xoa xuống mặt biển tìm thứ gì đó, chốc lại đưa lên một nắm cát rồi lại đưa xuống tìm tiếp. Hắn đi về phía nàng, bắt gặp bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng ở trên bờ. Hắn mặt lạnh tanh, giọng nói như thường nhưng lại chứa đầy nguy hiểm:

- Muốn lưu lại trên đời không?

Lời nói của hắn quả là có hiệu nghiệm. Đám nam nhân kia bỏ đi mất tiêu. Hắn đi về phía nàng, nàng hôm nay mặc đồ bơi chẳng có chút gì gọi là bảo thủ, giờ lại ở tư thế này... Khẽ nhíu mày hắn hỏi:

- Em làm gì vậy?

Nàng nghe giọng hắn như gặp quỷ. Cả người mất thăng bằng ngã xuống nước. Thấy hắn vẫn ở đó. Nàng vội đứng dậy nói:

- A.. Em không có gì!.. Em có làm gì đâu!..

Hắn nhíu mày chặt hơn. Kéo tay xoay cả người nàng lại.

- Này! Anh làm gì?

Hắn nhìn lon bia lạnh nhỏ trên tay, hỏi nàng:

- Bia?

- Vâng...

- Em mang bia? - Hắn cao giọng.

- Không phải a! Em thấy nó trong ngăn đá. Phong... trả em đi! Anh từ lúc đó đến giờ có khi nào cho em uống bia đâu? Lần này thôi... Nha?

Hắn mím chặt môi. Hết nhìn lon bia rồi nàng nhìn nàng. Một lúc sau, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt nàng:

- Này! Anh làm gì vậy? - Nàng hét lên.

- Tùm! - Nàng chỉ biết trơ mắt nhìn lon bia từ tay hắn bay thật xa, thật cao, rồi rơi tõm xuống nước... lần nữa!

- Từ nay anh cấm em không được uống bia! Nếu...

- Phong!!! - Một nữ nhân ngoại quốc chạy đến, ôm chầm lấy hắn.

Tiểu Vy sững người. Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Đó lại là bạn của hắn ư?

- Sophie? Em làm gì ở đây? - Hắn nhíu mày. Đưa tay kéo cô ra. Cảm thấy khó chịu khi nữ nhân này ôm mình.

Lúc này, nữ nhân ngoại quốc mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Vy, cô đưa tay phía nàng cười nói:

- A! Cô hẳn là Tiểu Vy? Cô thật đẹp!

Nàng cũng bắt tay cô ấy, mỉm cười. Cô ta tiếp lời:

- Tôi là Sophie! Cô là vợ chưa cưới của Phong. Nhưng tôi lại là người yêu Phong!

Nàng sững người. Nhìn ánh mắt đầy thách thức của Sophie. Vội rút tay lại cười gượng:

- Ừm...

Sophie cười lạnh. Hai tay ôm cánh tay rắn chắc của Lãnh Phong nũng nịu nói:

- Phong.. Anh dẫn em đi một vòng quanh đây đi! Người ta mới về nước.. nhớ anh quá à!

Hắn tự dưng thấy rất ghét khi cô ở bên cạnh. Quay đầu ra gọi nàng:

- Vy Vy...

Một lần nữa Sophie lại quay ra liếc Tiểu Vy. Nàng thấy không thoải mái với ánh mắt đó. Liền vội quay người đi. Đợi hắn đi rồi, nàng cười khổ sở. Anh ta vẫn đi cùng cô ấy. Anh ta thấy cô ấy nói vậy nhưng vẫn không hề có ý kiến. Anh ta không nói gì khi cô ta gọi tên mình rất thân mật. Nàng thở dài, nhìn chỗ hắn vừa ném bia xuống:

- Phải đi lấy lại thôi!

Nói rồi, nàng đi xuống. Nhưng chưa được mấy bước đã bị một bàn tay khác kéo mình lại.

- Em điên à?

Nàng nhìn người trước mặt, sững người:

- Tần Trí?

- Em làm gì vậy? Biết là thủy triều bây giờ đang lên không hả? Em xuống đó làm gì? - Tần Trí vẫn tiếp tục trách móc nàng.

- E.. em tìm... - Nàng quay ra, nhìn phía xa xa kia.

- Xa như vậy? Em biết mình sẽ ra sao không? Lãnh Phong đâu rồi? Sao em lại ở đây một mình? - Tần Trí lo lắng hỏi, quay trái phải tìm hình bóng của Lãnh Phong.

- Ưm.. Anh ta đi với bạn gái rồi.. - Nàng cười nửa miệng.

Hắn giật mình nhìn nàng:

- Tiểu Vy?

- Em biết... Rồi thì em cũng sẽ như vậy.. Phải không? - Nàng nhìn hắn.

- Tiểu Vy... Em bị gia đình ép buộc kết hôn với hắn phải không? - Hắn ôm nàng vào lòng.

- Em...

- Vậy thì hãy nói chuyện với anh ta.. Hai người cùng thỏa thuận. Nếu hủy hôn ước được, anh ta sẽ hạnh phúc với người kia, và em cũng sẽ được tự do. Không phải sao?

- Nhưng... em... - Nàng khẽ nấc nhẹ.

Hắn đưa tay, nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn hắn:

- Tiểu Vy... Anh sai rồi! Anh sai rồi! Bỏ người yêu mình đi với người mà mình yêu thật ngu xuẩn! Anh sai rồi Tiểu Vy! Hãy cho anh cơ hội! Chỉ cần em tha thứ! Anh sẽ làm đủ mọi thứ để em được hạnh phúc!

Nàng đưa tay che miệng, tiếng khóc ngày càng lớn hơn. Hắn nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Ở đằng xa, một bóng người đang đứng đó, nhìn thấy cảnh này chướng mắt vô cùng, quay người bỏ đi...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm, nàng tỉnh dậy, nhìn Đường Hi vẫn đang ngủ say. Dựa vào thành giường, nàng hai hôm nay chưa từng gặp Lãnh Phong, nàng thu dọn toàn bộ đồ đi biển của mình đến ở phòng Đường Hi. Hơn 48 tiếng, nàng chưa từng bước qua cánh cửa kia. Đứng dậy, nàng thay quần áo, đi ra ngoài thật nhẹ nhàng để Đường Hi không bị đánh thức. Bước ra ngoài, chưa quen được với ánh nắng mặt trời, nàng cảm thấy hơi choáng một chút. Dạo trên bờ biển, nàng ngắm nhìn biển yên bình, tĩnh lặng trong buổi sớm. Nàng thở dài, hai ngày qua nàng chẳng có thể làm gì, đợi phòng không còn ai rồi cứ lặng lẽ khóc. Nàng đã khóc rất nhiều, rất lâu. Cùng thì nàng vẫn yên bình hơn hết.

- Ôi! Tiểu Vy? Cô cũng ở đây? - Sophie nhìn nàng, ngạc nhiên cũng có mà nhạo báng cũng có.

- Ừm.. - Nàng mỉm cười.

- Vậy ư? Tôi và Phong chuẩn bị đi ăn ở nhà hàng. Phong nói hải sản ở đây ngon lắm! - Sophie cười.

- Khỏi đi! Xin phép! - Nàng nhìn Sophie, rồi quay ra Lãnh Phong, hắn vẫn chưa hề nhìn nàng.

Thở dài, thì ra nàng vẫn là thay thế cho Sophie, đến khi cô ấy về rồi thì nàng sẽ chẳng còn là ai nữa. Buồn làm gì nữa...

Xoay người bước đi, nàng vẫn không hề để ý ánh mắt hắn chăm chăm nhìn nàng. Nàng chưa bao giờ điềm tĩnh như vậy. Chưa bao giờ, hắn nghe mẹ lúc xưa có nói: \" Nếu một người phụ nữ nhí nhảnh, trẻ con đến bao nhiêu đi chăng nữa. Khi con thấy họ trở nên điềm tĩnh lạ thường, điều đó chứng tỏ họ đã hoàn toàn buông xuôi tất cả, và họ sẽ trở thành một con người mới\". Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt vẫn nhìn nàng không buông. Sophie đứng cạnh nũng nịu nói:

- Phong.. Em chỉ nói lớn hơn một chút. Nếu anh muốn đưa em đi cũng được mà...

- Buông!

- Gì? - Sophie vẫn cười cười nhìn hắn.

- Tôi nói buông ra! Cô điếc à? - Hắn không lưu tình, hất mạnh tay ra khỏi cánh tay nàng.

- Phong...

- Đừng bao giờ gọi tôi là Phong! Cô có tư cách gọi tôi ư? - Hắn cười lạnh.

Mặt Sophie trắng bệch. Lắp bắp:

- Anh nói gì vậy?

Hắn bây giờ thực ngứa mắt với người trước mặt:

- Nghe cho kỹ! Tôi không còn nuôi dưỡng tình nhân nữa! Nhà tôi mua, ngày mai Khải Bình sẽ đến làm thủ tục, cô đi đi!

- Gì? Anh đuổi em? Vì con đàn bà đó! - Cô chặn đường hắn, nói lớn.

- Sao tôi phải nói? Cô đã bao giờ là người đàn bà của tôi? Tránh ra! - Hắn một mạch đi về phòng mình. Không thèm liếc nhìn lại.

Cô đứng đó, nắm chặt tay. Từng lời rít qua kẽ răng:

- Bạch Tiểu Vy! Tao sẽ cho mày biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.