Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc

Chương 9: Chương 9: Từ nay đừng bao giờ tìm tôi nữa




Lâm Dương Vũ làm đúng theo lời hứa, mỗi tuần vào thứ bảy đều tới thăm Ánh Hoa. Nói là thăm, nhưng thực chất, anh đến chỉ là ném cục tiền cho cô ta, đến lời hỏi han cũng không nói câu nào, ở lại chưa đến hai mươi phút liền rời đi.

Điều này đã làm Ánh Hoa bất mãn vô cùng. Mới tuần đầu tiên mà đã lạnh nhạt với cô ta như vậy, thì những tuần sau sẽ ra sao? Chỉ còn vài tháng nữa là cô ta sinh, mà nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này thì cô ta sẽ không thể nào có danh phận được.

Vậy nên, cô ta quyết định đến gặp Nguyệt Như Ái.

Ánh Hoa cũng là người khôn ngoan, cô ta biết rằng Nguyệt Như Ái không hề dễ đối phó. Nếu như dùng cách dọa nạt cô, không những không đạt được mục đích, có khi còn “mất cả chì lẫn chài”.

Vì thế, cô ta ăn mặc giản dị, mặt mộc không son phấn bước vào công ty Thiên Nguyệt. Lễ tân vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy người này có vấn đề, hôm nọ khi tập thể dục, cô thấy người phụ nữ này bước ra từ tập đoàn Vũ Hoàng, ăn mặc gợi cảm, khác hẳn với bộ dạng bây giờ của cô ta vô cùng. Nhưng cô không dám soi mói nhiều, vẫn lịch sự mà chào hỏi.

- Thưa cô, không biết cô đến tìm ai ạ?

- Tôi… Tôi… Tôi là tới tìm Nguyệt Tổng.

- Cô có hẹn trước với Tổng Giám Đốc công ti chúng tôi không ạ? Nếu không thì không thể vào.

- Tôi… Tôi không có, nhưng thực sự có việc rất gấp, xin hãy cho tôi vào.

Ánh Hoa làm ra vẻ đáng thương, nói lắp ba lắp bắp, giọng như sắp khóc tới nơi, nhưng không làm động lòng được lễ tân. Lễ tân vẫn nghiêm nghị mà nói rằng:

- Xin lỗi, thực sự nếu không đặt trước thì không thể gặp Nguyệt Tổng, mong cô thông cảm.

Lúc này, Nguyệt Như Ái bước vào. Ánh Hoa thấy thế liền ngã xuống đất, như rằng lễ tân đã đẩy ngã cô ta. Nguyệt Như Ái vừa mới tới, nhìn thấy cảnh này mà nhíu mày lại, lớn giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hức… Tôi… Tôi chỉ muốn gặp Nguyệt Tổng đây thôi mà lễ tân ở đây hình như thấy tôi quê mùa, liền mắng quát tôi, còn đẩy ngã tôi… Hức…”

Lễ tân nhìn thấy người phụ nữ này đổi trắng thay đen, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Lẽ nào cô ta ngu ngốc tới mức không biết ở đây lắp camera hay sao? Còn có bao nhiêu người ở đây nữa. Vậy mà cô ta vẫn có thể dối trá được. Tuy vậy, lễ tân cũng không cãi lại với Ánh Hoa vì cô hiểu rằng, làm vậy sẽ mất mặt công ty, và Nguyệt Tổng cũng là người thông minh, nhất định sẽ tìm hiểu rõ.

“Ở đây có camera, lát nữa tôi sẽ tới phòng bảo vệ cho người trích xuất, nếu bên lễ tân của công ty tôi làm đúng như cô nói, Nguyệt Như Ái tôi sẽ bồi thường cho cô.”

Ánh Hoa nghe xong chột dạ, cô ta nhanh chóng đứng lên, chạy tới chỗ Nguyệt Như Ái mà cầm tay, đánh trống lảng sang một chuyện khác.

- Cô là Nguyệt Tổng sao? Nguyệt Tổng, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Nguyệt Như Ái khó chịu khi bị người khác đụng chạm vào. Nhìn người trước mặt cô không hề có chút quen mắt nào, vì vậy cô thẳng thừng từ chối cô ta. Nhưng Ánh Hoa đã thì thầm vào tai cô rằng: “Chuyện này có liên quan tới Lâm Dương Vũ.” Quả nhiên, chỉ với câu nói ấy đã thành công làm Nguyệt Như Ái gặp Ánh Hoa, liền kêu cô ta lên phòng Tổng Giám Đốc để trò chuyện.

- Nói, chuyện liên quan với Lâm Dương Vũ là chuyện gì?

Ánh Hoa đi tới trước mặt cô, lập tức quỳ xuống, lại khóc lóc làm Nguyệt Như Ái cảm thấy chướng mắt vô cùng. Hở tí là khóc, chẳng biết cô ta cứ tỏ vẻ đáng thương cho ai xem không biết nữa.

- Nguyệt Như Ái, tôi cầu xin cô… 1 năm trước, tôi và Lâm Dương Vũ yêu nhau vô cùng, cũng đã có con với nhau, đã dự tính chuyện kết hôn. Nhưng mẹ anh ấy không chấp nhận đứa con gái nghèo khổ như tôi, liền chia rẽ tôi với anh ấy. Giờ tôi với Vũ chỉ có thể bảo vệ tôi bằng cách tìm người khác để qua mắt mẹ anh ấy, rồi đưa tôi tới một căn nhà ngoại ô, mỗi thứ bảy tới thăm. Nhưng dạo này, anh ấy dường như không còn quan tâm tới tôi mấy nữa… Vì vậy tôi cầu xin cô, hãy rời xa anh ấy… Tôi không muốn con tôi sống không có cha... Hức… Hức….

Nguyệt Như Ái nghe xong, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không, nhưng bên trong tâm trí cô đã bắt đầu rối bời.

- Cô nói như thế, làm sao tôi dám chắc rằng lời nói của cô là thật?

- Biết cô sẽ nói câu này, nên đây… Cô xem đi….

Ánh Hoa lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho cô, bên trên ghi tên Ánh Hoa, chẩn đoán thai được 16 tuần.

Đọc xong tờ siêu âm ấy, Nguyệt Như Ái rụng rời chân tay, đứng không vững, run rẩy trả lại tờ giấy cho cô ta. Nhìn thấy Nguyệt Như Ái như vậy, cô ta biết rằng một phần kế hoạch của mình đã thành công rồi.

- Nguyệt Tổng, nếu cô không tin… Có thể về hỏi Lâm Dương Vũ… Tôi biết chuyện này đối với cô là một cú sốc lớn, nhưng sự thật là như vậy, không thể thay đổi… Mong cô thông cảm, tôi xin phép về trước.

Thấy mọi việc đã như ý muốn của mình, Ánh Hoa liền đứng dậy rời đi. Còn Nguyệt Như Ái lúc này, trong lòng khó chịu vô cùng. Cô biết chuyện yêu đương giữa cô và Lâm Dương Vũ là giả để tránh rắc rối, nên không có quyền ghen. Nhưng tại sao khi nghe tin anh ta đã có người yêu thật lòng, còn có con nữa, Nguyệt Như Ái cô lại thất vọng như vậy?

Có lẽ, chắc là do Lâm Dương Vũ đã lừa dối cô nên cô mới cảm thấy như vậy.

Tìm được một cái cớ để bao che cho nội tâm đang dậy sóng của mình, Nguyệt Như Ái cố làm như mình vẫn ổn, đi làm tiếp công việc đang dang dở, nhưng trong đầu cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ về Lâm Dương Vũ và Ánh Hoa.

Khi tan làm, cô không về khu căn hộ ngay mà đi tới quán bar để uống rượu. Dry Martini thường ngày cô uống có vị the the ngọt ngọt đầu lưỡi, mùi thơm dịu dàng tinh tế êm đềm, nhưng hôm nay vào miệng lại không có vị gì, thậm chí còn thấy đắng chát nơi cổ họng.

Cô ngồi một mình, uống rất nhiều, tới nỗi bartender phải nói rằng: “Tiểu thư say rồi, cô không nên uống nữa, sẽ không tốt lắm.” Nghe bartender khuyên vậy, cô mới ngưng uống, gọi taxi trở về căn hộ.

Mà Lâm Dương Vũ giờ đây, đang lo lắng tới phát sốt cho Nguyệt Như Ái, không biết cô đi đâu mà giờ này không về, gọi điện thoại cũng không nghe máy, hay có khi xảy ra chuyện gì rồi?

Anh định ra ngoài tìm cô, nhưng vừa mở cửa đã thấy cô trở về, cả người nồng nặc mùi rượu. Điều này đã khiến Lâm Dương Vũ tức điên, không kìm được mà to tiếng với cô:

- Nguyệt Như Ái, em đi đâu mà giờ này mới về? Có biết tôi lo lắng cho em lắm không? Em xem lại em đi, uống không biết bao nhiêu rượu nữa. Trời ạ, lỡ em xảy ra chuyện gì…

Nguyệt Như Ái bây giờ rất mệt mỏi, nghe Lâm Dương Vũ lải nhải bên tai mình, cô không do dự mà cho anh một phát tát.

BỐP!

- Anh im miệng đi.

- Em dám đánh tôi? Tôi làm thế chỉ là muốn tốt cho em, mà em lại làm như vậy? Đi, đi vào rồi nói.

Cái tát ấy đã triệt để làm Lâm Dương Vũ trở nên giận dữ hơn. Anh nắm cổ tay cô lên, kéo cô vào nhà rồi ném cô xuống sofa khiến Nguyệt Như Ái đau điếng người. Trong mình đang sẵn men rượu, cô cũng không úp mở mà hỏi thẳng anh: “Anh có con với người phụ nữ khác rồi đúng không?”

Nghe câu hỏi ấy buột ra từ miệng Nguyệt Như Ái, anh đứng hình. Tại sao cô lại hỏi câu này?

Thấy vẻ mặt kia của anh, cô cười khẩy. Hóa ra lời Ánh Hoa nói là sự thật.

- Hôm nay Ánh Hoa đã đến tìm tôi, nói với tôi rằng anh và cô ta yêu nhau nồng thắm, còn có con rồi. Còn hôm ấy anh công khai chúng ta, có phải để che mắt mẹ anh?

- Nguyệt Như Ái, quả thật là tôi sai khi giấu em chuyện Ánh Hoa có thai, nhưng ngoài chuyện cô ta có thai, thì mọi chuyện còn lại cô ta nói là lời bịa đặt, em đừng tin.

- Ha… Bịa đặt… Anh lừa dối tôi, đã lừa tôi rồi thì đừng mong tôi tin một lời nào từ miệng anh phát ra nữa, từ nay đừng bao giờ tìm tôi nữa, tên lừa đảo.

Không hiểu sao, sau khi nói xong, nước mắt của Nguyệt Như Ái lại rơi. Lâm Dương Vũ nhìn thấy cô như vậy cảm thấy nhói trong tim. Bây giờ anh không thể phản bác lại cô, vì giờ có nói thế nào anh cũng không tin. Anh thở dài, định đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng lại bị cô tránh né.

- Cút ra, đừng động vào tôi.

Nguyệt Như Ái càng thêm giận dữ, cô nhanh chóng đi vào phòng rồi đóng sầm cửa vào, còn Lâm Dương Vũ vẫn đứng bất động ở đấy, không có cách nào thoát được khỏi mớ rắc rối kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.