Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 182: Q.10 - Chương 182: Chiếc hộp thần bí




Lúc này ở trong mắt Kỳ Hinh, tòa nhà cao trăm tầng của Lăng thị trở nên đáng yêu vô cùng, cô thoải mái đi vào đại sảnh, đi thẳng tới thang máy riêng.

Vẻ đẹp của cô có thể làm con sóng dâng cao.

Có những nhân viên đi lướt qua Kỳ Hình, ánh mắt ngập tràn vẻ hâm mộ, ghen tị, kinh hãi nhìn Kỳ Hinh.

"Haiz, cô xem, cô ấy chính là Kỳ Hinh !" Một nhân viên nữ nhẹ giọng nói với một người đồng nghiệp.

"Oa —— Cô ấy đẹp quá ! Sao trên thế giới này lại có người phụ nữ đẹp đến như vậy ?"

Trong mắt người đồng nghiệp kia lộ ra vẻ hâm mộ trong đó còn mang theo cả sự chua xót, ghen tị.

"Nếu không thì tại sao cô ấy có thể trở thành người phụ nữ của Lăng tiên sinh chứ ?

Đúng rồi, nghe nói cô ấy rất giỏi, cô ấy đã lãnh đạo tổ cạnh tranh đấu thầu quốc tế giành được công trình chấn động thế giới từ trong tay ba tài phiệt khác!"

"Haiz! Cho nên người ta mới có thể đạt được địa vị cao như vậy, cô và tôi, vĩnh viễn chỉ có thể làm chức nhân viên nhỏ ! Đi thôi !"

Đợi khi tiếng xì xào bàn tán biến mất, Kỳ Hinh bất đắc dĩ cười, không để ý đến những điều mấy cô gái kia vừa nói.

Hiện tại trong cảm nhận của cô điều quan trọng nhất đã không còn là công trình chấn động thế giới, bởi vì cô tin tưởng nhân tài của Lăng thị, nhất định sẽ tiến hành rất tốt hạng mục này! Đó cũng là tầm nhìn độc đáo của Lăng Thiếu Đường đối với các hoạt động thương mại!

"Kelly? !"

Khi Kỳ Hinh ra khỏi thang máy thì thấy phía Kelly - thư kí tổng giám đốc đang bận rộn, cô ngạc nhiên nhẹ giọng tên cô ấy.

Kelly vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đằng sau, lập tức quay người lại, vui vẻ nở nụ cười tươi:

"Kỳ Hinh? Đúng là cô !"

Cô ấy thả văn kiện trong tay xuống, chạy đến bên cạnh Kỳ Hinh, nhiệt tình kéo tay cô.

"Kỳ Hinh, cô thật là xấu, lâu như vậy rồi mà vẫn không đến công ty, người ta rất nhớ cô." Kelly cố ý oán giận nói.

Kỳ Hinh ngượng ngùng lè lưỡi: "Kelly, nói thật, tôi cũng rất nhớ cô đấy!"

"Hừ! Nói một đằng làm một nẻo! Tôi thấy cô giống như trọng sắc quên bạn thì có, có Lăng tiên sinh là quên luôn tôi!" Cái miệng nhỏ nhắn của Kelly co quắp, tức giận nói.

"Ơ kìa Kelly! Là tôi muốn tốt cho người bạn như cô thôi, làm sao tôi có thể có Lăng tiên sinh mà quên đi cô được?" Kỳ Hinh làm nũng ôm Kelly nói.

"Được rồi, được rồi. Tha thứ cho cô. Lần này thiếu không nhiều lắm, nếu không, tôi thực sự nghĩ Lăng tiên sinh ——"

Kelly nói tới đây, lập tức kinh hoảng mở to miệng : "Lăng tiên sinh?"

"Làm sao thế Kelly ?" Kỳ Hinh cũng kinh ngạc nhìn xung quanh một chút, đâu có bóng dáng của Lăng Thiếu Đường?

Kelly vỗ vào đầu một cái:

"Trời ơi, Kỳ Hinh, thấy cô là tôi quên luôn, Lăng tiên sinh muốn tôi mang một phần tài liệu sang phòng họp quốc tế."

"Hử ? Lăng tiên sinh đang họp à ?" Kỳ Hinh hơi mất mát hỏi.

"Đúng vậy, Lăng tiên sinh muốn họp tới trưa! Không nói nữa, tôi phải mang tài liệu đến phòng họp, nhân tiện, cô có muốn tôi báo với Lăng tiên sinh là cô đã đến không ?" Kelly vội vàng nói.

"À, không cần, tôi ở đây chờ anh ấy là được, không cần làm phiền anh ấy, anh ấy đang phải họp mà!" Kỳ Hinh vội vàng nói.

Kelly gật đầu, bận rộn cầm tài liệu vội vàng chạy ra ngoài.

Kỳ Hinh đi vào phòng làm việc của Lăng Thiếu Đường, từ nơi này, cô vẫn có thể nhìn thấy căn phòng ngập tràn ánh mặt trời kia.

Rồi đột nhiên cô cười, bởi vì cô nhớ tới thời gian trứơc kia của mình. Thông qua từng tấm rèm, cô luôn luôn nhìn lén bộ dạng khi làm việc của Lăng Thiếu Đường !

Cảm giác thật kỳ lạ !

Nhưng, hiện tại nhớ tới nó lại thấy rất hạnh phúc!

Trên móc áo vẫn còn treo áo khoác của Lăng Thiếu Đường, đây chính là bộ âu phục sáng nay cô lựa chọn kĩ lưỡng cho anh, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn chất liệu xa xỉ đắt tiền, tham lam kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên bề mặt của chiếc áo,

Hơi thở thật ấm áp!

Cuối cùng, thân thể nhỏ nhắn của Kỳ Hinh ngồi trên chiếc ghế da màu đen của Lăng Thiếu Đường, cô bắt đầu cảm thấy như đang được anh ôm trong lòng, đôi mắt trong như nước cười thầm, ở trên bàn làm việc của anh, cô nhìn thấy là bức ảnh chụp hình cô.

Trái tim, được tình yêu sâu đậm bao vây thật chặt.

Theo bản năng, bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh mở ngăn kéo dưới bàn làm việc ra——

Ngay lập tức tầm mắt cô bị hấp dẫn bởi một chiếc hộp tinh xảo, cái hộp đẹp như vậy, bên trong chứa cái gì nhỉ?

Cô tò mò nhìn chăm chú, không tự chủ được cầm chiếc hộp kia lên ——

Không được!

Xem lén đồ của anh —— như vậy là không tốt.

Dù sao đây cũng là phòng làm việc của anh!

Nhưng, cô thật sự rất muốn biết bên trong là cái gì!

Chiếc hộp tinh xảo như vậy, nhất định là quà tặng!

Là món quà anh muốn tặng cho người khác? Hay là quà người khác tặng anh?

Chiếc hộp tinh xảo giống như thiên sứ xinh đẹp nhất cuốn hút ham muốn của Kỳ Hinh, trong lòng cô phân vân, không biết có nên mở ra xem không, chiếc hộp giống như liều thuốc độc mê hoặc cô.

Kỳ Hinh nghi ngờ nhíu mày, sau đó nặng nề quyết tâm!

Mặc kệ. Dù sao chỉ liếc mắt một cái, anh sẽ không biết!

Cô tự an ủi mình như vậy, bàn, tay nhỏ bé cầm chiếc hộp lên, lập tức mở ra ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.