Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 148: Q.10 - Chương 148: Người thọc gậy bánh xe




"Không cần!" Cô mệt mỏi không còn chút sức lực chỉ có thể phẩy nhẹ qua bàn tay tà ác của anh, nhưng giọng nói của cô lại như chú chim non đang hoảng sợ.

Kích tình kịch liệt vừa mới qua, giống như muốn cướp đi mạng sống của cô khiến trong lòng cô vẫn đang còn sợ hãi.

Lăng Thiếu Đường bắt được tay cô, nụ hôn không ngừng từ mu bàn tay dọc đến cánh tay trắng nõn của cô.

"Không cần như vậy! Anh xấu lắm!" Kỳ Hinh mắc cỡ đỏ mặt, muốn thu tay trở về.

"Anh rất hư sao? Vừa đúng lúc lại có người bày ra bộ dáng đang hưởng thụ đấy!"

Ngón tay thon dài của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, nó hơi sưng lên, nhưng lại rất mê người, anh nhanh chóng hôn trộm lên môi cô rồi cười ha ha nhìn biểu cảm của Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh trừng mắt nhìn anh.

Lăng Thiếu Đường ôm cô vào trong ngực, biết cô đã mệt muốn chết rồi, cho nên quyết định để cho cô nghỉ ngơi một chút.

"Buổi cạnh tranh đấu thầu ngày mai chắc cũng không căng thẳng lắm đâu!" Anh tỉ mỉ giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên

trán.

Nhất thời trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên ngực anh: “Đường, cám ơn anh!”

Cô biết vì muốn mình giảm bớt áp lực nên Lăng Thiếu Đường mới dẫn cô ra ngoài hai ngày, tuy rằng ngoài miệng anh không nói nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.

Lăng Thiếu Đường trìu mến hôn cô một cái: “Đúng rồi, đêm đó em tham dự buổi đấu giá có mua được gì không?”

Khuynh quốc nhan - -

Bỗng chốc Kỳ Hinh nghĩ tới thứ vật phẩm quý giá đó, nhưng lập tức, cô nhăn mày lại bởi vì đồng thời cô cũng nhớ ra chuỗi dây chuyền!

Đây là vòng cổ Cung Quý Dương tặng cho cô!

Vừa nghĩ đến đây, đầu cô muốn nổ tung!

“Hinh Nhi, sao thế?” Tâm tư kín đáo của Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường thu hết vào trong đáy mắt, anh thấp giọng hỏi.

Kỳ Hinh thở dài một hơi, sau đó cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng lên, đi đến ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong cô lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

“Đường - -” Giọng nói của cô ngọt như đường, cô đưa cái hộp đến trước mặt anh.

Kỳ thực cô đã do dự không muốn nói vụ này cho Lăng Thiếu Đường nghe, cuối cùng cô vẫn quyết định nói cho anh nghe, bằng không nếu sau này bị anh phát hiện, với tính cách của anh nhất định anh sẽ giận dữ.

Lăng Thiếu Đường nhướng mi, anh cảm thấy vẻ mặt của Kỳ Hinh có chút kì quái, vì thế, liền mở chiếc hộp ra - -

Một chuỗi dây chuyền màu vàng đính kim cương lóe sáng, ánh sáng trong phòng càng làm chuỗi dây chuyền nổi bật hơn, mà những khối kim cương này được chế tác rất khéo léo, nhìn chỉ số Carat cũng biết chuỗi dây chuyền này rất đắt tiền.

“Hinh Nhi, em thật có mắt nhìn! Sắc màu của chuỗi dây chuyền này được quốc tế đánh giá là ‘Fancy Intense Yellow’ đấy!”

Lăng Thiếu Đường cười nói, kỳ thực anh cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì Kỳ Hinh không bao giờ có hứng thú với các loại trang sức đắt tiền.

Nhưng anh không thể không thừa nhận, chuỗi dây chuyền này cực kì có giá trị.

Kỳ Hinh cúi đầu, cắn môi, không nói câu nào.

“Hinh Nhi, em có chuyện gạt anh!” Lăng Thiếu Đường liếc mắt nhìn vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của cô, bàn tay to nhẹ nhàng kéo thân thể của cô qua, vây cô ở trong ngực mình, nhẹ nhàng hỏi.

Kỳ Hinh nhẹ thở một hơi, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Lăng Thiếu Đường: “Đường, chuỗi dây chuyền này là người khác đưa cho em, em chỉ thích hộp trang sức chứ không phải chuỗi dây chuyền này!”

Lăng Thiếu Đường nhẫn nại không ngắt lời cô, anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm Kỳ Hinh, chờ cô nói xong.

“Người đưa cho em sợi dây chuyền này là - - Cung Quý Dương!” Kỳ Hinh nhỏ giọng nói.

Lăng Thiếu Đường nhăn mày lại!

Cung Quý Dương! Hóa ra là hắn! Không ngờ hắn đã đến Provence từ trước!

Trên môi anh xẹt qua một nụ cười như có như không, giống đang tự hỏi, lại giống như đang tìm tòi một điều gì đó.

Lăng Thiếu Đường đùa bỡn chuỗi dây chuyền trong tay, Cung Quý Dương, kiểu chơi đùa của cậu càng ngày càng khác người, bây giờ lại muốn đào khoét từng xó nhà của mình, ngay cả người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường cũng không buông tha.

Kỳ Hinh thấy Lăng Thiếu Đường thật lâu không nói một câu, lại nhìn sắc mặt không chút biểu tình của anh, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

“Đường - - ” Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh.

Đôi mắt nghiêm nghị của Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, rồi dần dần ánh mắt của anh cũng trở nên dịu dàng, anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong như nước của Kỳ Hinh.

Cô là vật báu quý báu anh kiếm tìm cả đời, làm sao anh có thể chắp tay nhường cho người khác được đây? Thật buồn cười!

“Đường, có phải anh đang tức giận không? Kỳ thực em không thích chuỗi dây chuyền này, là do hắn nhét vào tay em- - em nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho hắn!”

Kỳ Hinh cho rằng Lăng Thiếu Đường đang tức giận nên cô vội vàng giải thích.

Lăng Thiếu Đường nhìn sắc mặt lo lắng của Kỳ Hinh, anh mỉm cười nhẹ nhàng kéo Kỳ Hinh qua, để cô tựa lên bả vai của mình - -

“Hinh Nhi, anh không tức giận, anh tin em!” Lăng Thiếu Đường xoa đầu cô nói.

“Thật vậy sao? Thật tốt quá, Đường, em rất sợ anh sẽ tức giận!” Giọng nói của Kỳ Hinh giống như mật ngọt rót vào trong lòng Lăng Thiếu Đường.

Đáy mắt hay vẻ mặt của Lăng Thiếu Đường đều không có một tia hờn giận, anh khẽ cười nói: “Đối với phụ nữ Cung Quý Dương luôn như vậy, hắn thích dùng thủ đoạn cứng rắn, cho nên anh có thể tưởng tượng được em là bị ép buộc!”

Trong lòng Kỳ Hinh căng thẳng! Anh thật sự có thể tưởng tượng được sao? Nếu bị anh phát hiện tại buổi đấu giá Cung Quý Dương đã cường hôn mình thì sẽ như thế nào? Cùng lúc đó, cô nhớ đến một câu nói khác của Cung Quý Dương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên bi thương: “Đường, Cung Quý Dương nói với em, phụ nữ ở bên cạnh anh chỉ có hơn chứ không có kém hắn! Đây là sự thật sao?”

Sự ghen tị tràn ngập trong lòng Kỳ Hinh.

Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay - - Cung Quý Dương, nhất định tôi sẽ bẻ gãy xương cốt của cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.