Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 26: Chương 26: Chuyện tốt sắp tới




Thật vất vả chờ sau khi Sở Tương vương phi tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Nhan cùng phu quân ngồi ở mép giường; liền che mặt khóc rống, như hoa lê đẫm mưa, một màn này quả thực làm cho hai người đều luống cuống tay chân.

Sở Tương vương xưa nay thương yêu ái thê, liền tiến lên phía trước ôm vào trong ngực an ủi: "Thiến Nhi, nàng đây làm sao?"

Vẻ mặt Chu nhan vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn mẫu thân đau lòng muốn chết; đương nhiên hiểu rõ là lời kia của Hoa Dung Nguyệt làm nàng sợ, nhưng ngại phụ vương lại tiếp tục, không dám nói lung tung.

Sở Tương Vương phi nước mắt đầm đìa, tựa vào trong ngực phu quân nức nở: "Vương gia, Nhan nhi của chúng ta phải làm sao mới tốt!"

Sở Tương vương không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn nhi tử đứng như tùng bách (cây tùng cây bách ấy), vừa định mở miệng hỏi, nhưng Chu Nhan một chữ cũng không nói, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Quả nhiên, khi hắn mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, phía sau ngay lập tức vang lên một tiếng rống giận; mà theo sau đó, là tiếng khóc cùng một hồi tiếng mắng chửi ầm ĩ của Sở Tương vương phi.

Bên này, Hoa Dung Nguyệt vừa lòng thỏa ý, khao khát dào dạt trở lại phủ đệ, vẻ mặt đầy sức sống cùng khóe miệng câu lên không khỏi cho thấy tâm tình vui vẻ của hắn lúc này.

Lão quốc công nghe các nô tài nói lên Tôn nhi đã trở lại, cũng liền rời đi thư phòng, vòng qua hành lang gấp khúc đi vào phòng khách, thấy miệng cháu yêu đang ngâm nga tiểu khúc cùng ăn điểm tâm, tinh thần sáng lạn chạy về phía trước, từ ái nói : "Lúc trước nghe người gác cổng nói ngươi dẫn Cao Uy vội vàng ra phủ, còn tưởng rằng là đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn ngươi như vậy chắc chắn là không có việc gì!"

Hoa Dung Nguyệt hướng ông nội nháy mắt, tâm tư quay lại, nghĩ đến cái gì đấy, lại nhét một miếng trái cây vào miệng, leo đến trên đầu gối lão quốc công, nghiêng đầu một cái, hồn nhiên nói : "Ông nội, nếu Dung Nhi muốn lập gia đình, người có bằng lòng không?"

Lão quốc công vừa nghe lời này, mừng rỡ: "Là thực? Dung Nhi không phải là lừa gạt ông nội?" ...

Ngay bây giờ chính tai nghe được Hoa Dung Nguyệt có suy nghĩ lập gia đình , làm lão quốc công làm thực cho rằng trời mở mắt, rốt cục khiến tiểu tử này xoay chuyển tính khí, có thể vì trấn quốc công nối dõi tông đường, cũng có thể để cho hắn thực sự thu lại tính xấu.

Lão quốc công kích động hai tay run run, vịn bả vai Hoa Dung Nguyệt, run rẩy nói : "Dung nhi, ngươi nói cho ông nội, ngươi là vừa ý cô nương nhà ai? Chỉ cần ngươi nói ra, ông nội lập tức sẽ vì ngươi cầu hôn, đến lúc đó phải đối xử tốt với cô nương nhà người ta!"

Hoa Dung Nguyệt nhíu mày nhìn tâm tư hưng phấn của lão quốc công: "Ông nội, người nói cô nương gì ?"

Lão quốc công xúc động hai mắt đẫm lệ chảy dài: "Ngươi hài tử ngốc này, bây giờ vẫn còn giả ngu với ông nội; ngươi cưới vợ đương nhiên là cưới một cô nương tốt nha, ngươi yên tâm, ông nội rất tiến bộ, chỉ cần cô nương kia là người tốt, gia thế thân phận ông nội đều không để ý!" Nói xong, lão quốc công liền hung hăng vỗ vỗ lưng Hoa Dung Nguyệt, trực tiếp khen ngợi.

Lúc này Hoa Dung Nguyệt coi như là đã hiểu rồi, ông nội yêu mến nhầm đối tượng; bực mình hắn "bá" một tiếng đứng lên, nhìn thấy ông nội ngồi ở trên ghế lệ đầy mặt, bĩu môi mất hứng nói : "Ông nội đang nói mê sảng cái gì, ta khi nào thì nói mình muốn kết hôn một người đàn bà sao?"

Tiếng cười thích thú của lão quốc công dừng lại, tinh thần có chút luống cuốn: "Dung nhi, ngươi, vậy ngươi muốn người đẹp nào?"

"Ông nội!" Hoa Dung Nguyệt nặng nề quát lên: "Ta nói là muốn Nhan lang, Định Bắc Đại tướng quân Chu Nhan, con thứ ba của Sở Tương vương, đương triều đường đệ của thiên tử, Chu Nhan!"

Lão quốc công há to miệng, sắc mặt hồng nhuận biến thành xanh đen: "Chu... Nhan?"

"Vâng! Ông nội! Ta nghĩ lấy Nhan lang tốt, Tôn nhi thích hắn..."

'Ba!' một tiếng giòn tan!

Hoa Dung Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt, nhìn thấy ông nội đột nhiên đứng lên, che mặt bị quạt làm đau, lớn tiếng kêu : "Ông nội! Ngươi làm cái gì đó? !"

"Vô liêm sỉ! Quả thực là quá vô liêm sỉ!" Lão quốc công tức giận khiến cả người run run, nhìn Hoa Dung Nguyệt hoàn toàn không biết chính mình phạm sai lầm, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, vô cùng đau đớn nói : "Ta còn tưởng rằng ngươi rốt cục thay đổi tính nết thích cô nương, ta còn tưởng rằng... Ngươi, ngươi... Ngươi..." Nói còn chưa nói xong, lão quốc công liền ôm ngực, trên mặt hiện lên đau đớn, thân hình già nua lắc lư, ngã thật mạnh lên trên ghế .

Hoa Dung Nguyệt bị ông nội dọa sợ, cũng không chú ý trên mặt bị đau, tiến lên phía trước đỡ, cả kinh nói: "Ông nội, người làm sao vậy?"

Lão quốc công nhịn đau một phen, đẩy Hoa Dung Nguyệt ra: "Tại sao ta lại sinh ra một tôn nhi như ngươi vậy, ngươi muốn ta đây làm sao giám đối mặt với người đời, làm sao đối mặt với cha mẹ quá cố của ngươi!"

Hoa Dung Nguyệt thấy ông nội nhắc tới cha mẹ, tiếp theo vành mắt cũng đỏ: "Ông nội, Tôn nhi quả thật là thích Nhan lang, không giống như dạng chơi đùa trước kia!"

"Câm miệng!" Lão quốc công ôm ngực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói : "Trấn quốc công phủ sợ là phải mất ở trong tay tiểu tử ngươi!"

Hoa Dung Nguyệt cúi thấp đầu, quỳ gối trước mặt ông nội, không biết phải an ủi ông nội chịu đả kích to lớn như thế nào; tuy nói hắn làm như vậy là có chút bất hiếu, nhưng mà đối mặt với tình yêu, hắn có thể gánh chịu toàn bộ khó khăn hiểm trở; chỉ cần có thể cùng Nhan lang chung một chỗ, muốn hắn làm cái gì cũng được!

Lão quốc công tức giận không phải nhẹ, ngồi ở trên ghế nặng nề thở hổn hển; nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt một bộ không biết lỗi quỳ gối bên chân, nhất định không thay đổi đức hạnh, lại càng tức giận huyết áp tăng lên, tim phổi vỡ nát.

Ngay tại trong khách sãnh này ông cháu hai người đều tự suy đoán tâm sự thì phú đậu hung hăng từ trước viện đã chạy tới; một bên chạy băng băng, một bên hô to không tốt!

Hoa Dung Nguyệt quay đầu trừng Phú Đậu: "Tiện đề, không phát hiện thân thể ông nội không thoải mái sao? Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì!"

Phú Đậu hoảng sợ bị dọa khiến sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy sắc mặt thế tử gia không tốt cùng lão quốc công đang run rẩy, quỳ trên mặt đất vội đáp lời: "Gia, không tốt! Sở Tương vương mang theo ba nghìn cấm quân bao vây phủ chúng ta, hiện tại sợ là muốn hướng trong phủ kiên quyết xông lên a!"

Hoa Dung Nguyệt kinh hãi, đột nhiên đứng lên: "Cái gì? Tại sao lại như vậy?"

Phú Đậu quỳ trên mặt đất, sợ tới mức run rẩy: "Còn không phải tại gia, ngươi đến Sở Tương vương phủ kêu loạn một hồi, làm Sở Tương vương phi kinh hãi, dọa Sở Tương vương gia, hiện tại vương gia dẫn cấm quân, sợ là muốn bắt ngươi tính sổ !"

Hoa Dung Nguyệt nghe xong lời này, như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh; hắn làm sao lại quên, Sở Tương vương tuyệt đối không phải một người dễ chọc a!

Hoa Dung Nguyệt sợ tới mức như nhũn ra, quỳ gối trước mặt lão quốc công kêu cứu mạng: "Ông nội... Ông nội cứu ta!"

Lão quốc công nhìn thấy tôn tử không nên thân, lại mơ hồ nghe thấy từ trước viện truyền đến chiêng trống rùm beng cùng tiếng bước chân, cảm thấy hung hãn, lại cũng vỗ bàn đứng lên, bắt đầu bao che khuyết điểm nói : "Nhanh đi vào trong phòng trốn, không gọi ngươi đừng đi ra!"

Hoa Dung Nguyệt gật đầu giống như giã tỏi, vội mang theo Phú Đậu chuồn đi; chân trước vừa rời đi phòng khách, liền thấy cổng vòm chỗ phòng khách, Sở Tương vương đi đầu làm gương, đi theo phía sau thống lĩnh cấm quân con thứ hai Chu Dũng, giống như mang theo khí thế tức giận lôi đình, hướng tới tam triều nguyên lão lão quốc công đánh tới!

Mà cùng lúc đó

Trong đình giữa hồ Sở Tương vương phủ, Chu Nhan cầm khăn trắng lau chùi Cương Đao trong tay, thấy nha hoàn dẫn Ngọc Lạc công công bên người hoàng thượng tiến vào, khóe mắt cùng lúc nhíu lại, đứng lên!

Ngọc Lạc công công ve vẩy phất trần, hướng Chu Nhan chắp tay nói : "Tướng quân bình an, hoàng thượng có mời tướng quân tiến cung một chuyến!"

Chu Nhan buông Cương Đao, không chút để ý hỏi: "Công công có biết hoàng thượng vì sao tuyên bản tướng không?"

Ngọc Lạc trộm liếc mắt anh hùng Đại Chu một cái, lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười như nắng của thế tử gia đoạn tụ, đồng thời trong lòng truyền đến một trận lạnh lẽo cùng buồn nôn , vội đáp lời: "Tâm tư của Thánh Thượng nô tài sợ là không đoán được, chính là..." Nói tới đây, Ngọc Lạc nhìn Chu Nhan khí vũ hiên ngang, nói tiếp: "Sợ là tướng quân... Chuyện tốt sắp tới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.