Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 96: Chương 96: Người yêu ta rộng bao nhiêu? Có rộng bằng một nửa giang sơn?




Cả đêm Sở Diên điều không thể nào chợp được mắt, Sở Diên hết xoay trái rồi lại xoay phải vẫn không thể nào tiến sâu vào mộng đẹp.

Y mở mắt nhìn trần nhà, rồi lấy tay xoa cái bụng nhỏ, buồn bã liếc sang bên cạnh.

Đã bốn ngày liên tiếp y đều mơ thấy ác mộng, chỉ vừa nhắm mắt lại đã không thể nào thẳng thừng ngủ một giấc.

Nghĩ tới khi nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy nhiều bóng người vây quanh, chỉ như thế thôi y đã hoảng đến tột độ.

Chán nản, Sở Diên bật dậy, khoác thêm một chiếc áo ấm rồi đi ra khỏi phòng. Trong màn đêm, tự mình tìm lấy một mảnh an tĩnh.

Gió đêm muôn phần giá ghét thổi và người y, trong đêm giá lạnh những hạt sương cũng nhẹ nhàng bám trên vai của Sở Diên.

Quay người sang nhìn bên cạnh xung quanh là những đóa hoa đã vừa mới chớp nụ, chúng rủ xuống trong màn đêm, mơ hồ nhìn thấy những chiếc lá đã ướt đẫm, bên bề mặt là những giọt sương.

Sở Diên đi sang một bên tìm một nơi nào đó để dừng chân, y ngồi trên tảng đá ở gần đó, mắt nhìn một khoảng không vô định.

Mặt trăng đang chiếu xuống, cái ánh sáng trắng ngà cùng với những vì sao đang lấp ló đã tăng thêm sắc thái tuyệt đẹp.

Tuy tĩnh mịch nhưng không quá nhạt nhòa, vừa đủ làm lòng y bình ổn, Sở Diên giương mắt nhìn vầng trăng chiếu rọi, trong mơ hồ y nhận ra, vốn dĩ từ đầu đã bước trên con đường không thể quay lại.

Cho dù y có làm điều gì cũng vẫn không thể thoáng được bóng tối đó, nó như muốn nuốt chửng y giữa màn đêm vô tận.

Ánh mắt Sở Diên có phần dao động, như phảng phất một chút căm phẫn, y nhớ đến năm ngoái, vào lúc thời tiết như thế này.

Diệp Vân Âm đến tìm y, nàng ta buộc y phải rời khỏi Lý Thiên Thành, nhưng Sở Diên lúc đó nào ngờ tới được lòng người vốn là một hố sâu không đáy, bất cứ lúc cũng có thể chôn vùi người đối diện.

Không phải y không biết, thậm trí nhớ rõ mồn một cảnh tượng ngày hôm ấy, cảnh tượng Diệp Vân Âm tự mình ngã nhào xuống đất, la hét rằng hài tử của nàng mất rồi.

Phải! Mất rồi, chính nàng ta tự tay hại nó mất, nhưng rồi kẻ phải hưởng đủ một năm lạnh nhạt lại là y!

Nàng ta độc ác còn muốn y phải nhân từ, rõ ràng là một nữ nhân lòng dạ rắn độc, nhưng trước mặt người khác luôn tỏ ra yếu thế!

Nàng ta nói y là hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân, nhưng y kể từ lúc vào đây đều chưa hề tự nguyện.

Trước biết bao nhiêu người được chọn tuyển tú, đến cùng người được để ý nhiều nhất vẫn là y.

Phải chi y cũng bình thường như bao người, thì sẽ không bị Lý Thiên Thành nhìn tới, cũng sẽ không phải ôm trong người biết bao nhiêu trái đắng.

Đáng trách, ông trời lại quá đỗi hà khắc với y, chưa bao giờ để Sở Diên nếm được bao nhiêu tư vị ngọt ngào.

Hôm qua Sở Hoài đã tới tìm y, nhưng thị vệ không cho ông vào, bọn họ được Lý Thiên Thành dặn dò, không để bất cứ ai đến gặp y, Sở Diên hiện tại không được ổn, cần được tịnh dưỡng, vì thế không thể tiếp xúc nhiều người.

Lý do như thế hắn cũng có thể dùng để đuổi phụ thân y đi, khó khăn lắm Sở Hoài mới có thể tới được đây, vậy mà vừa đến đã bị đuổi đi.

Trong một năm không thấy y viết thư về, nhiều lần đến gặp đều bị viện cớ mời đi, cho đến hiện tại dung mạo nhi tử thế nào Sở Hoài cũng chưa một lần trông thấy.

Dẫu biết một khi nhi tử gả đi rồi thì khó mà gặp mặt, nhưng Lý Thiên Thành có cần giấu kín như thế không? Mãi không để phụ tử y gặp mặt, hắn có phải đã quá độc tài rồi hay không?

Sở Diên chờ biết bao lâu vậy mà cũng không chờ được cùng phụ thân trùng phùng, xa nhà ai lại chẳng nhớ, nhưng Lý Thiên Thành hắn quá đỗi ngông cuồng rồi.

Trời không sợ, đất không sợ, hắn là đế vương thì muốn làm gì thì làm, ngay cả hô mưa gọi gió hắn còn muốn điều khiển, vậy những thảo dân bình thường sẽ phải như thế nào đây!

Đáng tiếc cho một kẻ mãi không hiểu được cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là độc chiếm, hắn đây không phải yêu mà là độc chiếm, chỉ giữ y làm của riêng mà không cho ai khác bén mảng lại gần.

Nhưng quái lạ thay, ban sáng chẳng biết hắn và Diệp Vân Âm đã nói những gì với nhau, đến khi ghé qua lại bảo y cùng nàng ta hành hương ở Thiên Long Tự.

Sở Diên vốn trước giờ chưa tin qua thần linh, lại bảo y lên Thiên Long Tự cầu Phật, hắn cũng không hỏi y có muốn đi hay không.

Nhưng y cũng không thể từ chối, Sở Diên biết, lần này cùng nàng ta đi có lẽ sẽ rơi vào thế cục không thể cứu vãn, Diệp Vân Âm ngang nhiên muốn cùng Sở Diên cúng Phật chắc chắn đã suy nghĩ đủ kế sách.

Chỉ có điều... tránh cũng không tránh được, lần này nếu như thế chỉ có thể cùng nàng ta chết chung.

Dù sao y cũng không chịu nổi cái cảm giác tù túng đến quẫn bách như thế này, ngột ngạt là cảm giác duy nhất y có được.

Không thể tùy ý ra vào, mọi việc đều được hắn sắp đặt sẵn, y chỉ cần nghe theo hắn. Sở Diên thích nhất là tự do, được thoải mái sống cuộc sống đạm bạc là điều từ trước y đã suy nghĩ tới, chỉ xui khiến thay gặp được hắn nên cục diện mới thảm hại như thế này.

Tuy nhiên, người thua cuộc cũng chưa chắc là kẻ bại trận, nhường một bước tiến mười bước đó là câu nói mà phụ thân đã từng nói với y.

Mười tám năm trước.

“Hôm nay lại thua rồi à?” Sở Hoài thở dài nhìn nhi tử trên người lấm bùn đất.

Sở Diên rướm nước nhìn ông, miệng nhỏ run run nói: “Con đã... đã cố gắng rồi, nhưng... nhưng họ đông quá!”

Sở Hoài cười cười xoa đầu nhìn y: “Ngốc tử, bây giờ không thắng được thì lần sau lại tiếp tục, kẻ thua cuộc cũng chưa chắc đã bại trận, nhường một bước để đối phương lơ đi phòng bị, tiến mười bước dồn chúng vào đường cùng, chỉ cần ghi nhớ điều này, con nhất định sẽ là người lợi hại nhất!”

Tuy chỉ là an ủi, nhưng Sở Diên lại rất hào hứng đón nhận lời dặn dò này.

“Chỉ cần con lùi xuống một bước là có thể tiến mười sao?”

Sở Hoài không trả lời, đương nhiên chỉ là một lời nói an ủi trẻ nhỏ, ngoài ra ngụ ý này nghe thì dễ nhưng thực hiện thì vô cùng khó!

...

Nhìn màn đêm tĩnh mịch lòng y cũng không còn hối tiếc, có lẽ khoảng thời gian này y đã quá khiêm nhường, khi sống trong một vỏ bọc hoàn toàn không phải của y.

Những gì mà y muốn điều không thuộc về y, trước đây Sở Diên là một công tử thế gia, mỗi ngày ngao du tứ bể, chưa có bất kỳ ai có thể ràng buộc y.

Nhưng hiện tại những tự do mà y đã có được trước đây, đều đã hòa vào trong gió mây!

Y xoa nhẹ chiếc bụng không có một tí nhấp nhô, nhìn đứa trẻ yếu ớt trong bụng y đã rơi vào bước đường không thể nào dưỡng dục. Trái tim của y lần nữa không ngừng thiêu đốt.

Nếu y không có sinh mệnh bé nhỏ này trong bụng, hoặc là y có thể trả giá để nó lớn lên trong bình an thì tốt biết mấy.

Nhưng đứa trẻ này, nó là một mối họa cản trở y, bởi vì y không nhẫn tâm để đó biến mất, nên mới tự chuốc khổ lụy vào thân!

Y biết có kẻ đã giở trò, nhưng tiếc rằng không thể biết ngay từ lúc đầu, nếu như từ đầu y đã sớm nhận ra thì tốt biết mấy.

Có lẽ sẽ không bị kẻ gian hãm hại, Diệp Vân Âm là một con rắn độc, nàng ta là một nữ nhân độc ác nhất thế gian, chỉ vì muốn được Lý Thiên Thành thương yêu mà không ngại hãm hại biết bao nhiêu người, tất cả những người chết tay nàng ta đều đáng nhận lấy sao?

Không! Chính nàng ta mới là kẻ đáng nhận kết quả ấy.

Rốt cuộc kẻ đứng sau rắp tâm giúp nàng ta là ai? Là một kẻ đồ tể xấu xa, hay là một nữ nhân ngông cuồng?

Rốt cuộc Diệp Vân Âm còn biết bao nhiêu khuôn mặt nạ treo trên khuôn mặt đây?

Nàng ta còn bao nhiêu thân phận?

Sở Diên đều biết hết, nhưng y lựa chọn không nói ra, nếu như y nói ra thì Lý Thiên Thành sẽ tin sao?

Hắn sao có thể tin những điều cơ mật được nói bằng miệng của người ngoài cuộc không liên quan.

Hắn sẽ không nghe y nói, bởi vì hắn là đế vương, chỉ có người khác nghe hắn chứ hắn chưa từng nghe một ai!

Có mấy ai có thể nói ra được vài lời khuyên bảo? Kể cả những người thân cận nhất cũng chưa chắc có thể khuyên ngăn được hắn.

Giang Sơn này là của hắn vĩnh viễn cũng là của hắn, bất kỳ một ai đe dọa đến giang sơn cái hắn, hắn liền lập tức trở mặt thành thù!

...

Một canh giờ sau.

“Sao lại đứng đây!” Giọng nói mang theo trách móc, ngoài Lý Thiên Thành ra thì chẳng còn ai.

Hắn ôm y từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả vào mang tai: “Đừng động! Trẫm muốn ôm ngươi một lát, sao ngươi cứ phải tránh trẫm!”

Sở Diên kéo hắn ra, y nói: “Người say rồi!”

Hắn nhăn nhó kéo y tiến gần, cứ nằng nặc bảo rằng hắn không say, hắn trách y sao cứ mặt chau mày ủ, chẳng lẽ để hắn ôm một lát đã là cực hình hay sao?

“Ngươi có biết không, trẫm rất khó chịu, trẫm... trẫm rất... rất muốn cùng ngươi... cùng... nhưng mà ngươi, là vô tâm... hay là ngốc vậy?”

Sở Diên kéo hắn nhìn thẳng vào mặt mình, y hỏi: “Vậy ngươi nhìn ta xem! Ta là vô tâm hay là ngu ngốc?”

“Trẫm... trẫm không biết...”

“Yêu ta không?” Sở Diên mang theo ý cười nhẹ vuốt ve khuôn mặt hắn.

Lý Thiên Thành cười cười đem tay y chạm vào mặt: “Đương nhiên yêu!”

“Người yêu ta rộng bao nhiêu? Có rộng bằng một nửa giang sơn của người không?” Sở Diên nhìn hắn, nhìn con ma say khướt mà gặng hỏi.

Hắn lắc đầu nói: “Không chỉ một nửa... ngươi muốn cả giang sơn trẫm cũng cho ngươi!”

Sở Diên thì thầm bên tai hắn: “Vậy thì... ta muốn làm hậu, người có dám phế Diệp Vân Âm không?”

Lý Thiên Thành cười ngốc nói với y: “Ngốc quá! Đương nhiên là có, chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm đều... đều cho... ngươi!”

Nói đến đây Lý Thiên Thành liền ngã vào người Sở Diên, lập tức lâm vào vô thức!

...

Đến sáng hôm sau liệu hắn có còn nhớ hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.