Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 65: Chương 65: Phu quân, người muốn bây giờ sao (H)




Khách điếm Thu Xuân.

Sở Diên và Lý Thiên Thành cuối cùng cũng đến được Đương Châu. Chỉ khoảng một ngày đường nữa bọn họ sẽ đến Thanh Sơn rồi.

Nhìn khách điếm này cũng khá tốt, năm gian phòng thượng hạng mà bọn họ đặt cũng không quá tệ.

Chung quy cũng không phải là hoàng cung, trách không được không có cảm giác tốt như ở cung điện nguy nga.

“Cũng đã khá lâu rồi mới có cảm giác thoải mái như vậy! Sở Diên nhỏ giọng thì thầm, đã rất lâu rồi mới được an nhàn như vậy.

Lời nói vừa thốt ra vừa hay đã bị Lý Thiên Thành nghe thấy, hắn cười cười kéo y vào lòng, đắc ý vỗ lưng y một cái rồi mắng.

“Suy nghĩ gì đó? Sở phu nhân à, ngươi đang nói cái gì mà nhỏ thế vậy hả?” Nói rồi còn tiện tay véo má y.

Trước mặt biết bao nhiêu người lại gọi y là Sở phu nhân, còn không phải muốn tự mình đánh dấu chủ quyền hay sao.

Làm cho mấy khuê nữ cũng buồn bã cách x vài bước, nhượng lại bầu không khí thoải mái cho bọn họ.

Sở Diên nghe hắn gọi mình là phu nhân thì có hơi ngạc nhiên, y liếc mắt nhẹ ta sau, rồi lại liếc trái, liếc phải, tỉ mỉ xem xét có ai đó đang nhìn mình hay không.

Sau khi đã quan sát thật kỹ mới khép nép nghe theo, còn thuận theo hắn gọi phu quân.

Lý Thiên Thành đã thành công khiến y khuất phục, lòng vui vô cùng mà ôm y vào trong phòng, bỏ mặc những người đang liếc mắt nhìn tới.

Cánh cửa phòng được khép lại, Lý Thiên Thành đặt nhẹ Sở Diên xuống giường.

Vẻ mặt nghiêm túc hết sức gọi phu nhân, còn không quên kéo toạc y phục ngoài, chỉ để lại nội y mỏng manh.

Hắn như đang thèm khát đến mức bổ nhào về phía Sở Diên, hai tay chống ở hai đầu ngăn không để y thoát.

Sở Diên cũng không có ý định phải cưỡng chế thoát thân, y như cũ nằm yên không động.

Chỉ có con ngươi không ngừng đảo mắt nhìn hắn, chờ xem Lý Thiên Thành sẽ hoang dã đến mức nào.

Thân thể tự nhiên ngứa ngáy, là bị cảm giác kích thích kia làm cho điêu đứng.

Sở Diên hơi muốn nhích lên một chút, để cho thân thể được thoải mái, khỏi phải va chạm vào vật cứng kia.

Cái vật tự nhiên động chạm vào nơi đó, khiến y hơi ngứa.

Sở Diên trố mắt nhìn chũn quần nặng trĩu, đang nhô ra một khoảng thật to, giống như một búp măng nhỏ, đang tùy ý lớn lên.

Nó như vũ bão mà thằn thừng đâm vào, như con dao găm nhọn đang dí sát người y.

Sở Diên cảm thấy lúc này nên thở nhiều một chút, nếu không lát nữa sẽ không thể nói được lời trăn trối.

“Phu quân... người muốn bây giờ sao?”

Sở Diên ngây thơ chỉ về phía vật đang vừa dài vừa to đó, ánh mắt long lanh như một đứa trẻ.

Lý Thiên Thành thích thú vuốt nhẹ tóc y, miệng cũng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

“Phu nhân thật biết hỏi thừa, không làm bây giờ thì tính khi nào làm?” Nói rồi cũng cởi luôn y phục của y.

Áo vừa được cởi một nửa, Sở Diên đã vội kéo lại, cả bốn mắt giao nhau.

Hắn nắm một bên, y nắm một bên, đều không ai để cho đối phương có cơ hội nắm trọn thế thượng phong.

“Đừng... có thể để ta suy nghĩ một lát không?” Sở Diên nhỏ tiếng nói, tay vẫn như cũ giữ nguyên vạt áo.

Nghĩ thử xem, Lý Thiên Thành hắn có dễ dàng để y suy nghĩ hay không?

Hắn gấp muốn chết, cái vật kia cứ nóng nóng, rất muốn nôn ra chất lỏng rít nhờn.

Y muốn hắn cho y suy nghĩ, vậy ai sẽ cho hắn thả lỏng vật nhỏ này.

Lý Thiên Thành lập tức lắc đầu, một phát xé luôn xiêm y màu lam.

Trong tích tắc đã hoàn về một thân thể trơn mịn, mọng nước.

Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai y: “Muốn trốn cũng đừng hòng trốn!”

Chẳng đợi y nói gì hắn đã kéo y sáp lại, chuẩn bị một tư thế thuận lợi nhất có thể, sau đó thẳng thừng đưa tiểu hoàng vào trong.

Không cần màn dạo đầu, chính y đã làm chậm trễ đi khúc dạo đầu đó.

Nên bây giờ thứ hắn muốn chính là thỏa mãn ham muốn này, kéo theo tất cả dục hỏa trong người mang ra hết.

Mang theo nhớ nhung của mấy ngày nay giải quyết luôn một lần.

Nhìn xương quai xanh tuyệt đẹp của y, cùng làn da trắng nõn, nuột nà, tựa như một đóa hoa mẫu đơn trắng, đang câu dẫn hắn.

Hương vị thơm lại có chút ngọt của y đã đưa hắn đi vào ảo cảnh, vừa mờ ảo lại nồng say.

Hai thân thể cọ sát vào nhau, hắn vừa chạm vừa vuốt, ma sát từng chút một.

Khắp nơi trên cơ thể y hắn đều chạm qua, di chuyển một cách nhuần nhuyễn rồi dừng lại ngay quả đào vừa hồng hào vừa căng mịn.

Véo một cái, vỗ một cái, chẳng quan tâm làn trắng trẻo đang hiện lên vết đỏ.

“Sao có thể mịn màng như vậy, vừa trơn trơn lại còn có độ đàn hồi...” Hắn thích thú vỗ mạnh, rồi xoay người y lại, tiến thêm sâu hơn.

Hơi thở càng thêm gấp gáp, Sở Diên mặt đỏ bừng cố bấu chặt đệm.

Sau một hồi huyên náo không thôi thì cả hai vừa đủ kiệt sức.

Sở Diên uể oải nằm dài, vô lực đến không trụ vững, chờ cảm giác kia qua đi.

Một lúc sau cũng không còn cảm giác gì nữa, y đã thiếp đi từ lúc nào không hay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.