Vụ Cốc

Chương 24: Chương 24: Món ăn mặn thứ sáu – Khởi [tam]




Editor: Sakura Trang

Vẻ mặt như vậy, mấy tháng này rõ ràng liên tiếp được thấy, vẫn như cũ khiến Từ Trinh cảm thấy mới lạ. Hắn đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, cong ngón tay không không an phận trượt dọc theo xương sống, dừng ở xương cụt một lát, cuối cùng chui vào khe mông, khó khăn lắm mới dừng trước huyệt khẩu.

Hành động này khiến Chung Nghị giật mình một cái, thiếu chút nữa tuột từ trên người Từ Trinh xuống, mà vẻ mặt bởi vì nín thở mà ửng đỏ cũng trở nên ảm đạm trong nháy mắt.

Cùng lúc đó chuyện cực kỳ bất đắc dĩ xảy ra, Chung Nghị theo bản năng kháng cự trực tiếp đưa đến bắp thịt co rút lại, bên trong bờ mông bền chắc kia kéo căng, liền như vậy kẹp lấy ngón tay Từ Trinh, để cho y đẩy vào cũng không được mà rút ra cũng không được. Từ Trinh dừng một chút, hắn trừng mắt nhìn, còn chưa có quyết định tiến hay lùi, Chung Nghị cũng đã từ từ thả lỏng, thậm chí điều chỉnh xong tư thế và hô hấp, để cho mình có thể nằm sấp vững vàng đồng thời, cố gắng hết sức giảm bớt sức nặng cho người dưới thân.

Cố gắng vụng về như vậy cũng không khiến Từ Trinh sinh ra nửa điểm chán ghét, ngược lại vừa đau vừa đắng, hận không thể ôm cái người nam nhân không biết đối xử tốt với bản thân này vào trong ngực hung hăng xoa. Cuối cùng đành phải thầm than một tiếng, giả vờ nhẹ đâm đâm nhẹ đầu ngón tay khép lại huyệt khẩu, đợi hắn hơi hơi bị đẩy ra, lại xoa từng vòng từng vòng.

“Khó chịu sao? Đêm qua có phải làm hơi quá không?” Nhớ đến vị trí sưng đỏ mà trước khi ngủ đã bị mình lục lọi, Từ Trinh nghiêng đầu đi, dùng môi đụng một chút lên vành tai.

Chung Nghị khẽ run lên, thật lâu mới nhớ đến định phủ nhận, nhưng bởi vì chôn đầu trong gối, tiếng nói khó tránh khỏi hơi khó nghe. Từ Trinh cũng không bắt buộc y, chẳng qua là lấy dược cao tùy tiện đào một chút, cho đến khi ngón tay có vẻ hơi lạnh lẽo chen vào bên trong, bắt đầu xoa bóp ở bên trong nam nhân mới khó chịu “ừ” một tiếng.

“Quả thật có chút bị thương.” Có ý tránh khu vực nhạy cảm, Từ Trinh đương nhiên biết rõ, đây cũng không phải thanh âm động tình gì. Một tay hắn vuốt bên nội bích mềm mại bên trong, vô cùng cẩn thận mở dược cao, một tay khác thì trấn an xoa tóc to cứng rắn của nam nhân, để khiến y không để tâm vào vị trí đằng sau ngày càng trơn trượt lúng túng kia.

“Hôm qua ngươi bị trúng dược, nhưng mà chỉ thế thôi.” Từ Trinh nhàn nhạt giải thích, nhận thấy hô hấp của nam nhân dừng lại giữa chừng bởi vì nửa câu đầu, vội vàng tăng nhanh tốc độ nói, “Nhưng mà thật sự hại ngươi như vậy, nên là người vốn thanh tỉnh ta đây.”

Giống như nghĩ đến điều gì, hắn chậm rãi rút ngón tay bên trong ra, nhẹ nhàng xoa một lát, lúc này mới giơ lên đầu ngón tay nhìn vẫn nhiễm chút ửng đỏ như cũ, trong lời nói không khỏi có chút tự giễu, “Nói tới nói lui, ta mới là đồ vô sỉ lợi dụng lúc người khác gặp nguy.”

“Không liên quan đến cốc chủ!” Lời này đối với Từ Trinh không chút đau ngứa, nghe vào trong tai Chung Nghị lại như tiếng nổ vậy. Y hoảng sợ vọt lên, nhưng vì sức nặng trên eo chỉ đành phải khó khăn cố gắng thẳng người, nói chuyện lời nói đều có chút không lưu loát, “Tất cả đều là do lỗi của thuộc hạ! Là thuộc hạ vô năng trúng ám toán, là thuộc hạ vô sỉ câu dẫn cốc chủ… Là, là thuộc hạ… Thuộc hạ…”

Nói đến lời cuối cùng, nam nhân không khỏi xấu hổ nhắm mắt lại, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ, y nói lung tung, nhưng cũng không trấn an được Từ Trinh nửa điểm, ngược lại khiến cho lửa giận thật vất vả mới lắng xuống kia phanh một cái lại bùng lên lần nữa.

“Không biết xấu hổ ngồi trên người ta vặn eo khoe mông?!” Từ Trinh chợt đè người xuống dưới thân, dùng sức đè cái đầu muốn ngẩng lên, “Chung Nghị! Vũ nhục này là cho ngươi hay cho ta?!”

Hàn ý lan tràn nhanh chóng thấm vào người, sát ý đột phát để cho Chung Nghị gần như muốn rút chủy thủ dưới gối ra, nhưng nhớ đến thân phận đối phương lại lập tức thả tay ra.

Đã sớm biết sau đêm đó cốc chủ thay đổi, nhưng không biết lại trở nên càng to lớn như vậy, lớn đến làm cho người khác kinh hãi!

Chung Nghị ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ giống như thần ngồi trên người mình. Rõ ràng cùng tóc xõa tung, không mảnh vải che thân, nhưng không thấy nửa phần chật vật cùng bất nhã, mà uy áp kia phảng phất giống như có ý thức, từ trong dần dần lan ra xung quanh, so với bất lần nào lúc trước càng thêm mãnh liệt, càng chấn nhiếp lòng người.

Nếu như biết lúc này Chung Nghị có ý nghĩ như vậy, mà chính ý nghĩ như vậy khiến y quên cả giải thích, nhất định Từ Trinh sẽ tức giận đến khóe miệng rút gân. Nhưng mà hắn cũng không có thuật đọc tâm, kết quả tự nhiên chỉ có thể nổi giận, thậm chí còn không chú ý đến tình huống nam nhân đã nhìn mình ngây người, không có chút thương tiếc nào gặm lên môi vừa mới bị cắn phá.

Từ trước đến giờ Từ Trinh đều là người tự mình thích công thành chiếm đất, phát giác khuyên bảo ôn hòa không có tác dụng, tự nhiên quả quyết thay đổi cách thức. Đầu lưỡi mềm mại kia không tốn chút sức nào liền cạy đôi môi ra, trực tiếp lướt qua khe hở kẽ răng đi vào trong miệng cương quyết chui vào.

Hàm trên, hàm dưới, ngay cả chỗ sâu trong cổ họng đều bị liếm qua từng chút, lúc này Từ Trinh cũng không có nửa điểm quan tâm, chẳng qua không chút thương tiếc giữ lấy sau đầu nam nhân, buộc y há miệng chịu đựng bản thân một lần lại một lần gây khó khăn, hoàn toàn không thèm để ý đến nước miếng trong suốt bởi vì không thể nào nuốt mà không ngừng tràn ra.

Cho đến khi Chung Nghị gần như ngạt thở, Từ Trinh mới thả người ra, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn xuống từ trên cao như cũ, hung ác nói: “Lão tử còn không chê ngươi mà ngươi dám tự chê mình trước? Nghe đây, nếu muốn, ngươi chính là người của Dung Tình ta! Mà người của Dung Tình ta, quyết không cho phép tự làm mình bị thương, tự coi nhẹ mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.